Phong Mang

Chương 179

Hàn Đông ý thức được Vương Hải Chí chưa có nhận ra mình, phải nhanh chóng chuồn đi. Kết quả còn chưa chạy được ba bước, đã bị Vương Hải Chí kịp phản ứng túm lại. "Không ngờ, lại có thể này gặp lại ở loại tình huống này." Trong giọng nói Vương Hải Chí lộ ra giọng điệu đùa cợt tuỳ tiện, một trời một vực so với hình tượng lạnh lùng uy nghiêm ngày thường. Hàn Đông the thé cổ họng giải thích: "Vừa rồi đi gấp quá, không thấy rõ liền vào sai cửa." "Cô đây là không thấy rõ hay là cố ý?" Vương Hải Chí khoái trá làm khó dễ Hàn Đông. Hàn Đông ra vẻ một biểu tình luống cuống, "Chủ tịch, đừng như vậy, để người khác thấy được không hay." Vương Hải Chí lại đến gần từng bước, "Cô ngay cả việc hợp mưu lén vào tư trạch đánh tráo cũng dám làm, cộng với đầu gỗ trăm cân cũng có thể dọn sạch, còn sợ ta nói đùa mấy câu?" Nghe được "đầu gỗ trăm cân" Hàn Đông mới bừng tỉnh đại ngộ. Thì ra là lão đầu tử này giở trò quỷ, quá âm hiểm! "Tôi không biết chủ tịch đang nói cái gì... Tôi... A!" Hàn Đông đột nhiên quay ra cửa hét lớn một tiếng. Vương Hải Chí cho rằng có người vào buồng vệ sinh, bàn tay giữ Hàn Đông đột nhiên nới lỏng. Hàn Đông nhân cơ hội vùng ra, thoát khỏi Vương Hải Chí xong, vội vàng chạy ra ngoài. Ngón tay Vương Hải Chí thế nhưng bị cọ đến đau, lực đạo quả nhiên vượt quá người thường. Hãn nữ như vậy, ở trên giường hẳn là có một hương vị đặc biệt đi... Nghĩ là nghĩ như vậy, Vương Hải Chí cũng không đuổi theo. Dù sao cũng đã có người đứng ở phía dưới xe, "nàng" còn có thể chạy trốn sao? Vì thế, Vương Hải Chí yên tâm mà đi tiểu. Hàn Đông không dám lập tức trở về trường quay, mà là núp ở cầu thang trộm quan sát tình thế. Rất nhanh, hắn thấy Vương Hải Chí từ phòng vệ sinh đi ra, vào thang máy bên cạnh. Qua khoảng vài giây, cửa thang máy lại mở, người bước ra thật thần kỳ lại biến thành cháu của lão. Cuối cùng cũng gặp người thân rồi! Nước mắt Hàn Đông thiếu chút nữa không kìm được, lập tức lao ra phi đến người Vương Trung Đỉnh. Đột nhiên có một "Đại mỹ nữ" sà vào lòng, suy nghĩ Vương Trung Đỉnh nhất thời không phản ứng kịp, lại có chút cảm giác tim đập rộn lên. Rất nhanh, loại cảm giác này đã bị bộ dạng trung nhị kia của Hàn Đông hoàn toàn đánh tan. "Cuối cùng anh cũng đến, vừa rồi..." Hàn Đông đang nói một nửa đột nhiên cấp tốc "Phanh lại". "Vừa rồi làm sao vậy?" Hàn Đông vẻ mặt ủy khuất,"Vừa rồi em ở nhà vệ sinh nam, có một lão già nghi ngờ em là nữ lưu manh." Vương Trung Đỉnh ách nhiên thất tiếu, "Em như vậy, còn sợ người ta nghi ngờ?" (ách nhiên thất tiếu: á khẩu cười k nổi) Hàn Đông oán thầm: Không sợ người ta mà sợ thúc của ngươi a! "Đi, mau vào đi." Vương Trung Đỉnh nói. Tuy rằng Vương Hải Chí và Vương Trung Đỉnh cùng vào thang máy, nhưng là trước sau cách xa nhau vài giây, lại từ cửa khác nhau, khiến cho hai người không chạm mặt. Nhưng mà thuộc hạ Vương Hải Chí thấy được xe Vương Trung Đỉnh ở dưới bãi đỗ, lại đem việc này nói cho lão. "Nó thế nhưng cũng tới..." ánh mắt Vương Hải Chí vốn bình tĩnh lại nổi lên một tia dao động. Trợ lý ở bên cạnh đoán: "Có lẽ Vương tổng là đến tham ban Hàn Đông, tôi không phải đã nói qua sao? Ngày hôm nay có cảnh nữ trang của Hàn Đông, rất nhiều lãnh đạo đều đến đây xem náo nhiệt." Vương Hải Chí vẫn là thái độ kia, "Một kẻ thế vai có gì mà xem? Hắn nhất định là tìm cô gái đẹp kia đến." Trợ lý không nói gì. "Bỏ đi, chúng ta đến sàn giao dịch chứng khoán trước." Ánh mắt Vương Hải Chí chuyển hướng người cấp dưới trông xe, "Cậu tiếp tục ở đây theo dõi, có tình huống gì báo cáo ngay." "Vâng, chủ tịch." Nói xong, Vương Hải Chí liền ngồi xe rời đi. ... Vương Trung Đỉnh đến tham ban lại gây lên một trận xao động nhỏ ở đoàn phim. Bất quá y không có hơi đâu nói chuyện phiếm, công việc quấn thân, tới đây chỉ là để quét mắt một vòng giải nghiện. Từ Trạch Mạn nhỏ giọng than thở: "Thật giỏi a, nhanh như vậy đã gọi cứu binh đến rồi." Trợ lý nói: "Tôi thấy Vương tổng cũng không có ý muốn nói chuyện với hắn, phỏng chừng chỉ là đi việc công." "Mặc kệ, ta diễn tốt vai của mình là được." Tất cả chuẩn bị xong, cảnh thứ hai bắt đầu quay. Trong cảnh này, mật thất bị người công phá, Hàn đại mỹ nhân và Từ Trạch Mạn lâm vào vòng vây trùng điệp, sau đó liền diễn ra một hồi đấu súng kịch liệt. Súng của Hàn đại mỹ nhân có 5 viên đạn, đối thủ có sáu người, cho nên mỗi một phát súng đều là một màn kịch tính, cảnh quay ngày hôm nay chính là cảnh đấu súng đầu tiên. Rất rõ ràng, phân đoạn này so với vừa rồi khó khăn hơn nhiều, cần sự phối hợp chặt chẽ của Hàn Đông và Từ Trạch Mạn, cảm xúc Hàn Đông không hề bị Vương Hải Chí ảnh hưởng chút nào, Calne vừa tuyên bố "Bắt đầu", hắn liền nhanh chóng nhập vai. Phanh! Cửa mật thất bị đá văng, một đám người tràn vào. Hàn đại mỹ nhân nhanh chóng che miệng Từ Trạch Mạn, phi nhanh đến bên cạnh ẩn nấp. "Cắt" Calne kêu ngừng. Tuy rằng Hàn Đông đeo bao tay, nhưng Từ Trạch Mạn vẫn chê bẩn mà mạnh tay lau trên miệng. Calne kiên nhẫn giảng giải cho Từ Trạch Mạn, "Cô ở trong phim không biết thân phận nam nhân của cậu ta, cho nên khi gặp nguy hiểm, cậu ấy sẽ không bảo vệ bản thân đầu tiên mà là tự động bảo vệ nữ nhân khác, phản ứng đầu tiên của cô phải là khiếp sợ." Từ Trạch Mạn mắt điếc tai ngơ, lại không ngớt lời oán hận Hàn Đông. "Lúc anh che miệng tôi có thể nhẹ chút được không? Anh là thân phận nữ nhân nha, lực mạnh như vậy không sợ lộ sao?" Nói xong còn liếc Vương Trung Đỉnh một cái, thấy y không có phản ứng quá lớn mới yên tâm, nói đến cùng, cô ta vẫn là sợ Vương Trung Đỉnh. Từ Trạch Mạn không hề tiến bộ, phản ứng chậm chạp chưa nói, đáng giận nhất chính là Calne nhấn mạnh "khiếp sợ" cô ta lại không diễn tả ra, đây là rõ ràng không để đạo diễn vào mắt. Ngay cả giám chế nhìn cũng không thuận mắt nữa, tức giận chỉ trích: "Cô có mang não đến đây không vậy? Cô nghĩ rằng tất cả mọi người đi sớm về tối chỉ là để xem cô đùa giỡn sao?" Từ Trạch Mạn ủy khuất: "Tôi quả thật nghe không hiểu, trình độ nghe tiếng Anh của tôi vốn không tốt." Giám chế vừa nghe lời này càng tức giận. "Không tốt sao không nói sớm? Calne đạo diễn hướng dẫn cho cô nhiều lần như vậy, cô cứ không hiểu giả hiểu đùa giỡn ngài ấy sao? Đùa giỡn nhân viên chúng tôi?" "Bỏ đi, Bỏ đi." Vài vị bên cạnh hỗ trợ khuyên giải, "Diễn viên mới đều cần một thời gian thích ứng, chúng ta bỏ qua đi." Cảnh này quay xong, Từ Trạch Mạn trở lại phòng hóa trang bắt đầu khóc, vừa khóc vừa gọi điện thoại cho Vương Hải Chí. Vương Hải Chí mới từ sàn giao dịch đi ra, thấy số Từ Trạch Mạn gọi đến đã không hề có ý muốn nghe rồi, nhưng là xuất phát từ tình cảm, lão vẫn thuận tay bắt máy. "Chủ tịch... ngài... ngài vừa đi Hàn Đông liền... gọi Vương tổng... tìm tới Vương tổng... ỷ vào... hắn... người đoàn phim... kết phường...khi dễ em..." Vương Hải Chí trong lòng không khỏi buồn bực, cảm thấy Từ Trạch Mạn quả thực ngang ngạnh. Vương Trung Đỉnh là cháu ruột lão, cũng là tổng giám đốc tập đoàn. Lão dù ngu đần thế nào, cũng không vì một tiểu nha đầu mà gọi nhịp với Vương Trung Đỉnh đi? (gọi nhịp: gây sự, thách thức) Đây không phải quá vớ vẩn sao! "Có việc trở về nói sau, ta đang họp." Nói xong Vương Hải Chí liền cúp điện thoại. Trợ lý thấy sắc mặt lão không tốt, lập tức tiến đến dò hỏi: "Làm sao vậy, chủ tịch?" Vương Hải Chí nói nói qua loa, cuối cùng còn bỏ thêm lời bình: "Đúng là không biết trời cao đất dày!" Trợ lý cảm khái nói: "Hiện tại một đám người mới toàn bộ đều muốn dựa dẫm, ham đường tắt, dáng vẻ không giống nữ minh tinh như Y Lộ đi? Tất cả đều là tự lực làm nên." Vương Hải Chí đã muốn không nhớ nổi Y Lộ, hiện tại đầy trong đầu lão đều là Hàn đại mỹ nhân. Trợ lý còn nói: "Bất quá tôi đã đoán đúng, Vương tổng thật đúng là đi tham ban Hàn Đông." "Cậu nói Hàn Đông ngày hôm nay quay phần diễn gì?" "Nữ trang a!" Đầu óc Vương Hải Chí hiện lên một loạt hồi tưởng, nữ trang, tráo người, nhà vệ sinh nam, lực đạo kinh người... Lập tức cầm lấy di động gọi điện thoại, vừa gọi được nói không ngớt giọng nói cũng không ổn định nữa. "Đều tra thêm bảng số xe Hàn Đông cho tôi." Một lát sau, bên kia đã tra ra. Đại não Vương Hải Chí nháy mắt trống rỗng. Không thể nào, không thể nào, trong chuyện này khẳng định có hiểu lầm gì đó, tuyệt đối không thể nào là cái tên Xú tiểu tử kia... "Chủ tịch, ta đi đâu ăn cơm?" Trợ lý hỏi. "Đến trường quay Thiên Thành." "Kia... Chẳng phải là lại quay trở về?" "Đúng! Lập tức quay trở lại cho tôi!" cảm xúc Vương Hải Chí đột nhiên kích động. Giờ này khắc này, Hàn Đông đang ăn cơm. Vốn dĩ tính toán cho tới trưa sẽ hoàn thành phân cảnh, nhưng bởi vì bị Từ Trạch Mạn liên luỵ, ngay cả nửa tiến độ cũng chưa được. Quay phim liền phải tô son điểm phấn, phải mạo hiểm không hay ho. Vì thế, Hàn Đông hướng Vương Trung Đỉnh nói: "Buổi chiều em không muốn quay." "Vì sao?" Vương Trung Đỉnh hỏi. "Mông đau, buổi chiều có cảnh diễn nâng cao chân, anh nhẫn tâm để cho Tiểu Sweetheart bị xé rách sao?" Vương Trung Đỉnh hơi kém đem cơm nhổ ra. Hàn Đông cười to như làm được việc ác, cười xong mới ý thức được bản thân mình một chút cũng không giống người mang thương tích. Bất quá Vương Trung Đỉnh thật không hoài nghi lý do của Hàn Đông, dù sao cũng là chính mình làm, y cũng biết đêm qua đã xuống tay không nhẹ. "Thật sự không cố gắng được sao?" Vương Trung Đỉnh hỏi. Hàn Đông lại có lo lắng, "Coi như em có thể gắng gượng, Từ Trạch Mạn cũng chưa chắc có thể, anh xem cô ta ngay cả cơm trưa cũng không ăn, vẫn luôn lẩm bẩm không diễn nữa." "Tôi có thể chỉnh đốn cô ta." Vương Trung Đỉnh nói. Hàn Đông vẫn là vẻ mặt không tình nguyện, "Em muốn về nhà nghỉ ngơi." Vương Trung Đỉnh đem thịt trong hộp đồ ăn của mình đặt vào xuất của Hàn Đông, thản nhiên nói: "Ăn no tôi mang em về." Tim Hàn Đông lại mềm nhũn, ngẫm lại trong lúc cấp bách Vương Trung Đỉnh đến tham ban, thậm chí còn cùng ăn cơm, cuối cùng lại mất hứng mà về. Trong nháy mắt, khí khái nam nhi lại nặn ra đúng lúc không nên. "Bỏ đi, em vẫn là tiếp tục diễn đi." Hàn Đông nói. Vương Trung Đỉnh kinh ngạc "Sao lại muốn diễn?" "Hảo hảo cho nha đầu kia xem nhan sắc này!" Vương Trung Đỉnh không nóigì, chỉ tự ám chỉ bản thân: Bận đến mấy cũng phải ở lại đây.