Phong Mang
Chương 164
"Còn tiếp tục phục hồi không?" Hàn Đông thử hỏi.
Vương Trung Đỉnh ừ một tiếng mặt không biến sắc.
Hàn Đông lần thứ hai mân mê, ngay cả bản thân hắn cũng không rõ mình cố chấp nhất như thế để tìm ra chân tướng, hay là để tìm thêm tin tức về Diệp Thành Lâm.
20′ sau, đoạn ghi âm còn lại khôi phục hoàn thành.
Vương Trung Đỉnh bình tĩnh mở lên, Hàn Đông bình tĩnh nghe, hai loại bình tĩnh đan chéo, nổi lên không khí cực kì không bình tĩnh.
"Tôi a? Vẫn luôn ở đó, rất tốt."
"Ngày đó lần đầu tiên đặc biệt ngồi xe vào trong thành phố xem, diễn thật sự rất tốt, cậu ấy chính là khối liêu."
(Khối liêu: chỉ tài năng thiên phú)
"Không có ý định liên hệ."
"Không phải người chung đường."
Nghe được hai câu trước, Hàn Đông còn rất bình tĩnh. Nghe đến hai câu sau, trong lòng đặc biệt có cảm giác không tốt.
Âm tần đứt quãng, nghe tựa như giọng nói tin ngắn. Nhưng thật ra là hai người đối thoại, chỉ là tiếng của một người khác đã bị tách ra mà thôi.
Về phần vị kia là ai, Hàn Đông trong lòng đã rất rõ ràng.
"Đây là bút ghi âm tiểu Lương lấy được từ phòng cách vách trong khách sạn, em hẳn là nghe thấy giọng nói này, mới theo bản năng đi đến phòng đối diện a?"
Vương Trung Đỉnh rất hi vọng Hàn Đông có thể nguỵ biện, chỉ cần thế bản thân mình liếc mắt một cái bỏ qua cũng tốt.
Đáng tiếc Hàn Đông lại thừa nhận rồi.
"Anh ấy ở phòng đối diện của em ba năm."
Vương Trung Đỉnh không phát hoả, cũng không có lý do phát hoả. Hàn Đông chỉ đi quán rượu một lần, mộng du liền nhớ hướng kia mà chạy đến. Diệp Thành Lâm ở phòng đối diện với hắn ba năm, hắn theo tiếng mà đi có thể chứng tỏ cái gì đây?
Huống hồ đoạn ghi âm này còn xác minh Hàn Đông không có cái loại ý đồ này với Y Lộ, hoàn toàn tẩy trắng cho Hàn Đông. Vương Trung Đỉnh không chỉ có không nên trách cứ, còn phải tỏ vẻ an ủi mới đúng.
Trên thực tế, Vương Trung Đỉnh cũng làm ra một thái độ thuần gia môn nhân.
"Được rồi, đã hiểu lầm em."
Nghe nói như thế, Hàn Đông thở nhẹ nhõm một hơi.
"Em còn tưởng rằng anh phải..." Hàn Đông nói được một nửa liền mắc kẹt.
"Tôi phải làm sao?" Vương Trung Đỉnh hỏi.
Hàn Đông cười hắc hắc, "Không có gì, không có gì, anh không phải loại người lòng dạ hẹp hòi này."
Sau đó, hai người vẫn cùng nhau tắm như thường ngày.
Vương Trung Đỉnh vẫn như cũ giúp Hàn Đông lau, như cũ sẽ nhân cơ hội kẽo kẹt hắn xong lại ra vẻ bộ dạng nghiêm trang.
Thân thiết trên giường cũng vẫn như thế.
Hàn Đông vốn tưởng rằng Vương Trung Đỉnh sẽ nảy sinh tâm địa độc ác tra tấn mình, không ngờ Vương Trung Đỉnh vẫn rất quan tâm cảm giác của hắn, hầu hạ đến vô cùng thích.
Buổi tối trước khi ngủ, Hàn Đông lại nắm chặt đại điểu của Vương Trung Đỉnh, thử phản ứng của y.
Vương Trung Đỉnh nghiêng qua liếc Hàn Đông một cái, "Làm gì vậy?"
"Không có gì, muốn nhìn anh một chút xem rốt cuộc có tức giận không."
"Tôi tức giận làm gì?" Vương Trung Đỉnh trang nghiêm làm bộ dạng không vấn đề gì.
Hàn Đông lại triền ẩm đi, mặt trơ trán bóng cười.
"Vậy em an tâm rồi."
Sau đó vài ngày, hai người vẫn hài hoà cùng nhau như vậy. Vương Trung Đỉnh vẫn mạnh miệng mềm lòng, vẫn "tên trộm tiểu sờ" cùng Hàn Đông ở văn phòng, vẫn đem hắn mang về nhà...
Thoạt nhìn bên ngoài, Vương Trung Đỉnh quả thật che dấu rất khá.
Nhưng dù có đàn ông thế nào, chỉ cần sa vào tình cảm, nhất định sẽ có sơ hở.
Sơ hở này chính là ánh mắt.
Trước kia ánh mắt Vương Trung Đỉnh luôn luôn dính trên người Hàn Đông, hiện tại ngoài những lúc cần thiết cơ bản đều tránh đi.
Bất quá y dùng loại "chiến thuật cao cấp" này đối phó tên vô tâm vô phế kia căn bản có vẻ như không có tác dụng. Hàn Đông nên cười thì cười ha ha, nên uống thì uống, mỗi ngày làm việc xong dính đầu lên gối liền thăng.
Nhưng là mộng du lại càng thường xuyên.
Có đôi khi Hàn Đông ngủ trước, Vương Trung Đỉnh còn nghe điện thoại xử lý công việc, Hàn Đông cứ tới gõ cửa.
Vương Trung Đỉnh mở cửa ra, Hàn Đông một bộ biểu tình ủy khuất nói: "Em vẫn chưa ngủ cùng cô ta."
Hàn Đông đã không phải là lần đầu tiên nói những lời này.
Gần như mỗi lần Vương Trung Đỉnh ở lại phòng này gọi điện thoại, Hàn Đông đều sẽ đi qua gõ cửa, sau đó nói một câu như vậy.
Vương Trung Đỉnh cảm thấy trong tiềm thức Hàn Đông cũng đã phát hiện sự thay đổi trong thái độ của mình, nhưng là hắn quy kết loại thái độ này của Vương Trung Đinh là vì vẫn canh cánh chuyện hắn đi vào phòng Y Lộ.
Loại này lý giải nhầm này càng khiến Vương Trung Đỉnh thêm áp lực, nhất định không mở cửa cho Hàn Đông.
Lúc đầu Hàn Đông dùng sức gõ cửa, nhất định muốn nói những lời này trước mặt Vương Trung Đỉnh. Sau vẫn mãi không ai mở ra, hắn cũng chỉ đứng ngoài cửa nói xong rồi đi.
...
Cuối tuần, Hàn Đông cùng Du Minh đi dạo phố.
"Ngày mai cậu rảnh không?" Du Minh hỏi.
Hàn Đông vừa muốn nói có rảnh, liền phát hiện Du Minh là đang gọi điện thoại, căn bản không phải hỏi mình.
Một lát sau, Du Minh còn nói: "Diễn tập kịch bản."
Không biết bên kia nói gì, Du Minh trộm liếc Hàn Đông một cái.
"Hắn hiện tại đặc biệt bận, tôi không muốn làm phiền hắn."
Hàn Đông không nhận ra mình chính là "Hắn" trong câu chuyện, vẫn như người không liên quan đi lên phía trước.
Sau khi cúp điện thoại, Hàn Đông hỏi: "Ai a?"
"Một người bạn." Du Minh vội vàng nói sang chuyện khác, "Cậu có biết công ty đang muốn tổ chức một hoạt động tuyển tú không?"
"Tuyển gì?" Hàn Đông tò mò.
"Nữ thần có đôi chân đẹp nhất."
Hàn Đông sửng sốt, ai lại nghĩ ra chủ ý này vậy.
Du Minh trêu chọc: "Cậu biết không? Lúc tôi nghe thấy tin này, phản ứng đầu tiên chính là nghĩ đến cậu."
"Có tin tôi quất chết cậu không?"
"..."
Hai người cười nói trở về ký túc xá.
Du Minh hỏi Hàn Đông: "Cậu và Vương tổng gần đây thế nào?"
"Hai chúng tôi? Rất tốt a!"
Du Minh gật gật đầu, không nói thêm gì nữa.
Hàn Đông đột nhiên phát hiện một biến đổi rõ rệt.
"Bây giờ cậu hỏi thăm chuyện tôi và Vương Trung Đỉnh, sao lại không nghiến răng nghiến lợi như trước nữa vậy?"
Du Minh chết không thừa nhận, "Trước kia tôi có nghiến răng nghiến lợi sao?"
Hàn Đông chỉ cười không nói.
Vẻ mặt Du Minh lại né tránh mất tự nhiên.
Buổi tối, Hàn Đông chào tạm biệt Du Minh trước khi ra về.
"Tôi đi a!"
Du Minh cũng không ngẩng đầu chỉ ừ một tiếng.
Hàn Đông lại bắt đầu bới lông tìm vết, "Bây giờ cậu như thế nào lại không hỏi tôi có đến chỗ Vương tổng hay không? Tôi nhớ trước kia cậu đặc biệt khẩn trương vấn đề này."
"Cậu có thôi ngay không? Không thích tôi, còn phải bắt tôi cả ngày phải nhớ cậu a?" Du Minh tức giận.
Hàn Đông cười để tiện, lại dùng giọng điệu vặn vẹo làm nũng: "Minh nhi a, bất luận khi nào tôi ngoảnh đầu lại, cậu cũng vẫn đứng đó chờ tôi được không?"
"Thật có lỗi, tôi không thiếu đạo sĩ."
Hàn Đông, "..."
Đêm khuya, Vương Trung Đỉnh lại ở thư phòng gọi điện thoại, phân phó Phùng Tuấn gửi báo cáo tài vụ.
Kết quả mới vừa rời tay quẳng máy xuống, tiếng bước chân Hàn Đông lại vang lên ở cửa.
Vương Trung Đỉnh không hiểu nổi, Hàn Đông vì sao lại mẫn cảm đối với việc mình gọi điện thoại như thế?
Lần này, Hàn Đông lại chỉ đứng ở cửa sửng sốt một lát, một câu không nói quay trở về phòng.
Một lát sau, Vương Trung Đỉnh lại nghe động tĩnh kì lạ ở bên ngoài.
Hàn Đông không hiểu sao bắt đầu thu dọn đồ đạc của mình, ăn mặc chỉnh tề xong yên lặng rời đi.
Tất cả phát sinh quá đột ngột.
Thế nên lúc Vương Trung Đỉnh kịp phản ứng lao ra cửa, Hàn Đông đã không thấy bóng dáng.
Đến lúc Du Minh gọi điện thoại cho Vương Trung Đỉnh, Vương Trung Đỉnh mới biết Hàn Đông trở về ký túc xá.
Lúc Hàn Đông mộng du đều từ ký túc xá chạy đi khắp nơi, đây là lần đầu tiên từ nơi khác khác chạy về ký túc xá.
Trong lòng Vương Trung Đỉnh giống như vừa bị khoét một khoảng trống lớn.
Du Minh sớm đã biết màn "ngoài ý muốn" của Hàn Đông và Y Lộ ở khách sạn, cũng biết tình cảm giữa hắn và Vương Trung Đỉnh có xuất hiện vấn đề, nhưng cậu không biết nên khuyên như thế nào.
Tất cả những gì cậu có thể làm chỉ là trong lúc Hàn Đông khó chịu chạy về, mở cửa rồi đắp chăn cho hắn.
Sau đó nói thầm một câu: Tôi đương nhiên sẽ chờ cậu.
...
Sau khi Hàn Đông đi rồi, Vương Trung Đỉnh càng cảm thấy khó có thể tiêu tan, trái lại hồi tưởng hết lần này đến lần khác hành vi của Hàn Đông mấy ngày gần đây, cảm giác có gì đó kì lạ.
Vì thế y sai Nhị Lôi tìm một vị chuyên gia tâm lí, nhờ giúp đỡ giải thích tâm lý mộng du của Hàn Đông.
"Ngài nói người đó luôn đến gõ cửa lúc ngài đang gọi điện thoại?" Chuyên gia tâm lý hỏi.
Vương Trung Đỉnh gật gật đầu.
"Tôi cảm thấy có thể là ngài từng bỏ lỡ một cuộc điện thoại, tạo thành tiềm thức tiếc nuối cho cậu ta. Ngài cẩn thận ngẫm lại, trước khi sự tình phát sinh trước cậu ta có gọi điện cho ngài không?"
Vấn đề này Vương Trung Đỉnh đã sớm nghĩ tới, trước khi phát sinh chuyện ngoài ý muốn này Hàn Đông quả thật đã gọi mấy cuộc điện thoại cho y. Lúc ấy Vương Trung Đỉnh đang trên máy bay, cho nên không nhận được.
Nhưng Vương Trung Đỉnh nói: "Cậu ta cũng không nhất định luôn mẫn cảm với việc tôi gọi điện thoại, tôi ở phòng khách, phòng bếp, phòng ngủ gọi điện thoại không hề có phản ứng, chỉ có ở thư phòng mới có."
"Thư phòng và phòng ngủ của cậu ta có mối liên hệ gì không?"
"Đối diện."
"Phòng ngủ của ngài và phòng ngủ của cậu ta thì thế nào?"
"Bên cạnh."
Nói đến đây, Vương Trung Đỉnh đột ngột biến sắc, hoả tốc gọi tiểu Lương đến.
"Chúng ta quên một chi tiết quan trọng."
Tiểu Lương không rõ, "Cái gì?"
"Chúng ta chỉ tra xét phòng bên cạnh phòng Hàn Đông, lại không tra phòng đối diện."
"Bây giờ tra có phải quá muộn rồi không?"
"Không muộn, nhất định cô ta nghĩ tôi lấy được bút ghi âm cũng sẽ không tìm hiểu thêm nữa. Cho nên ngay từ đầu sẽ không nghĩ tới cần giải quyết tốt hậu quả, đồ vật kia rất có thể còn giấu kín ở khách sạn."
Nghe Vương Trung Đỉnh vừa nói thế, tiểu Lương cường điệu phải mang sứ mệnh, như ngựa không dừng vó chạy đến Quý Châu.
Hai ngày sau, tiểu Lương đã mang chiến lợi phẩm trở lại.
Vương Trung Đỉnh nhấn nút bút ghi âm, bên trong truyền ra tiếng của mình.
"Uy..."
Một khắc này, trái tim Vương Trung Đỉnh hoàn toàn vỡ vụn.
Y Lộ tạo ra liền 2 màn kịch.
Màn thứ nhất là Hàn Đông muốn "làm" Y Lộ, vì thế tìm ở cách vách không thấy lại chạy về phía phòng đối diện, cái này là để lừa Vương Hải Chí.
Màn thứ hai là Hàn Đông nghe được giọng của Diệp Thành Lâm ở cách vách, bởi vì tìm không thấy mà phản xạ có điều kiện đi về phía phòng đối diện, cái này là dùng để lừa Vương Trung Đỉnh.
Mà sự thật thực ra là: Y Lộ tự mình thả bút ghi âm ở cả hai phòng. Một cái là ghi âm giọng Diệp Thành Lâm đặt ở phòng cách vách, một cái là ghi âm giọng Vương Trung Đỉnh đặt ở phòng đối diện.
Bút ghi âm ở phòng cách vách không phải phát xong mới phá hư, mà là vốn đã bị hỏng, hoàn toàn, từ đầu, vẫn chưa hề vang lên.
Vì cái gì nói như vậy?
Bởi vì nếu Y Lộ muốn lừa Vương Trung Đỉnh, hoàn toàn có thể dùng bút ghi âm tốt, còn có thể tránh đi phiền phức phá giải.
Cho nên Hàn Đông chỉ nghe thấy tiếng ghi âm của Vương Trung Đỉnh, không hề nghe được giọng Diệp Thành Lâm.
Sở dĩ lúc đầu đến phòng cách vách, là bởi vì ở nhà phòng hắn và Vương Trung Đỉnh là cạnh nhau.
Bố cục tinh vi như thế, có thể thấy được lòng dạ Y Lộ quá thâm sâu!
Đêm xảy ra sự cố đó, Hàn Đông không gọi được cho Vương Trung Đỉnh, mang tâm sự nặng nề đi ngủ, nên mới có thể bị một tiếng "Uy" dụ ra cửa.
Cũng bởi vì chuyện này, mỗi tối Hàn Đông mới vừa nghe được tiếng điện thoại trong thư phòng Vương Trung Đỉnh, lại muốn đến gõ cửa.
Nhưng Vương Trung Đỉnh vẫn còn một điều không rõ, Hàn Đông vì sao phải nói câu "Em vẫn chưa ngủ với cô ta" kia?
Vương Trung Đỉnh cho tới nay vẫn cho rằng "cô ta" là chỉ Y Lộ, giờ đây đột nhiên cảm thấy không được bình thường.
Chuyên gia tâm lý nói: "Có lẽ đây là điều trong tiềm thức cậu ta luôn luôn muốn nói lại không nói thành lời."
Vừa nghe chuyên gia tâm lý vừa nói như thế, Vương Trung Đỉnh càng xác định "cô ta" này không phải chỉ Y Lộ.
Bởi vì Hàn Đông đã sớm giải thích với Vương Trung Đỉnh vấn đề hắn và Y Lộ, không cần thiết giải thích lại.
Vậy là phải nói...
Mặt Vương Trung Đỉnh lần thứ hai cứng ngắc, "Sân bay cách dạ điếm có xa lắm không?"
"Từ dạ điếm về hướng đông đi hơn bốn trăm thước là đến."
Vương Trung Đỉnh lại lật bài báo ra, ở tấm hình Y Lộ ôm tay Hàn Đông, lưng Hàn Đông quay về hướng dạ điếm, chân chính hướng tới phía đông.
Kỳ thật hắn chỉ là dừng lại một lát, không phải muốn đi vào.
Kỳ thật hắn không phải kích động đi tìm cô gái kia, mà là tìm Vương Trung Đỉnh!
Kỳ thật câu thì thầm "chưa ngủ với cô ta" căn bản không phải nói với Y Lộ, mà là với Vương Trung Đỉnh!
...
Từ đầu đến cuối, trong đầu Hàn Đông cũng chỉ có một mình Vương Trung Đỉnh.
Có lẽ ngay cả tự mình cũng không ý thức được.
Cho nên lúc thanh tỉnh mới chấp nhận là nghe được giọng của Diệp Thành Lâm, khi mộng du một lần lại một lần không cam lòng gõ cửa.
Cho nên hết lần này đến lầnkhác không được đáp lại mới phải tuyệt vọng đến không nói một tiếng rời đi.
Truyện khác cùng thể loại
3 chương
20 chương
57 chương
61 chương