Phong Mang
Chương 160
Chạng vạng, Hàn Đông cùng mấy thành viên trong đoàn đồng loạt xuất phát.
Bởi vì cần tiết kiệm chi tiêu, cho nên những trợ lý và nhân viên không cần thiết đều không mang theo. Nhưng tiểu Lương thì nhất định phải mang, Vương Trung Đỉnh chính là tự bỏ tiền túi, cũng phải ổn định một người bên cạnh Hàn Đông.
Hàn Đông vốn tưởng rằng mình không có chuẩn bị, kết quả trước khi đi hành lý đã được Thẩm Sơ Hoa đưa tới.
Bên trong các loại trang bị lữ hành cần thiết đều đầy đủ, quần áo đều đã xếp đặt gọn gàng.
"Được a, a hoàn tốt a, xem ra rất chu đáo." Hàn Đông cười hắc hắc.
Thẩm Sơ Hoa nói: "Không phải em chuẩn bị, đây đều là tự tay Vương tổng chuẩn bị cho anh."
Hàn Đông vừa nghĩ tới bộ dạng Soái lão công của mình đứng trước cửa hàng, nhíu mày suy nghĩ sâu xa trước mấy chục bộ quần áo, đã cảm thấy hạnh phúc bùng nổ.
Thẩm Sơ Hoa thăm dò: "Anh thật sự với Vương tổng cùng một chỗ?"
"Vô nghĩa!" Hàn Đông vẻ mặt đắc ý.
"Gạo chín thành cơm rồi sao?"
Hàn Đông phản xạ có điều kiện sặc lên: "Cô nói ai chín?" Vừa nói xong cũng ý thức được mình vừa bại lộ cái gì, vội vàng ngậm chặt miệng.
Thẩm Sơ Hoa thở dài, "Nói cách khác... Em và Vương tổng hoàn toàn không còn cơ hội?"
Hàn Đông vỗ vỗ vai đồng chí Thẩm Sơ Hoa đang lún sâu vào tổng tài văn không thể tự thoát ra được, an ủi: "Không nhất định, cũng có thể anh ta và tôi cùng một chỗ chỉ là để bức cô thổ lộ."
Thẩm Sơ Hoa: "..."
Lúc sau, Thẩm Sơ Hoa trở lại chuyện chính.
"Em cũng đã vì anh chuẩn bị một chút đồ."
"Cái gì?"
Thẩm Sơ Hoa chỉ chỉ bên trong, nhỏ giọng nói: "Chỗ này có nữ trang và các loại đồ dùng nữ."
Hàn Đông kinh ngạc, "Cô đây là muốn làm gì a?"
"Vạn nhất trên đường phố không có xe đi, có thể cải trang để đi nhờ a!"
Hàn Đông nâng trán, giỏi a, quả nhiên chu đáo.
...
Đoàn phim đến trạm điều nghiên đầu tiên, huyện Thái Ninh ở tây bắc Phúc Kiến.
Buổi tối, một hàng mười mấy người của đoàn phim vào một khách sạn lớn ở địa phương.
Bởi vì đi đường mệt nhọc, Hàn Đông vừa đặt lưng lên giường liền ngủ mất. Vốn muốn gọi điện thoại cho Vương Trung Đỉnh, cuối cùng cái nhiệm vụ này chỉ có thể tiến hành ở trong mộng rồi.
Y Lộ ở cách vách, vốn muốn đưa chút thức ăn khuya cho Hàn Đông, kết quả gõ cửa 2 lần không ai mở. Nghĩ là có thể Hàn Đông đang ngủ, Y lộ giữ im lặng trở về phòng của mình.
Kết quả nằm xuống không đầy một lát, chợt nghe được tiếng nói chuyện mơ hồ truyền đến từ cách vách.
Chưa ngủ?
Vì thế Y Lộ lại bưng bữa ăn khuya đã qua gõ cửa.
Lần này Hàn Đông mở cửa.
Trong tay Y Lộ bận mang đồ, cũng không để ý Hàn Đông có mở mắt hay không, đã bưng khay thức ăn đi vào.
Hàn Đông đang nói chuyện điện thoại cùng Vương Trung Đỉnh.
"Em nhớ anh, nhớ đến ngủ không được."
Y Lộ ở bên cạnh chưa rõ tình huống mà cười cười, rõ ràng mắt đã không mở ra được rồi, còn nói ngủ không được nữa.
Vương Trung Đỉnh biết Hàn Đông đang nói nói mớ, nhưng vẫn hỏi: "Trên đường có biết chiếu cố các đồng nghiệp không?"
"Chiếu cố, hành lý của bọn họ đều là em xách giúp, hơn nữa em còn bỏ tiền mời họ uống nước."
"Lúc ngồi trên xe có luyện tiếng Anh không?"
"Luyện rồi, em còn tự ghi âm lại, trở về cho anh nghe."
"..."
Chờ Hàn Đông cúp điện thoại, Y Lộ mới quay sang hắn nói: "Tôi mang cho cậu một chút thức ăn khuya đây."
"Ai u, tôi cũng đang đói chết, thật cám ơn." Hàn Đông nói xong liền đi đến.
"Món này là mua ở bên kia đường, trước kia tôi đã từng tới đây, vừa mới ăn..."
Chưa nói xong, Y Lộ đột ngột nghẹn lời.
Bởi vì nàng chứng kiến Hàn Đông hoàn toàn nhắm mắt đem mì sợi đưa vào miệng, phải nói là chuẩn xác không lệch chút nào.
Y Lộ nhìn chằm chằm Hàn Đông ước chừng một phút đồng hồ, vẫn không thấy đôi mắt mở ra. Lại huơ huơ tay trước mắt hắn, hắn vẫn không có phản ứng.
Y Lộ lúc này mới phát hiện, Hàn Đông không phải buồn ngủ không được mở mắt ra a? Hắn là hoàn toàn, từ đầu, vẫn luôn nhắm mắt!
"Cậu..." Y Lộ muốn nói lại thôi.
Hàn Đông không hiểu sao gật gật đầu, "A a, tôi biết rồi, quên thêm gia vị rồi."
Nói xong liền với gói gia vị trước mặt Y Lộ tới, từ lúc mở gói đến thêm vào mì, cả quá trình một giọt cũng không rơi ra ngoài.
Y Lộ xem đến trợn tròn mắt, từng nghe nói qua Hàn Đông là thần lẩm bẩm, nhưng không nghĩ tới nỗi thế này! Chẳng trách có thể làm ra bộ phim tốt như vậy, thì ra là bản năng a!
...
Ngày hôm sau trời đổ mưa to, mưa liên tục đến giữa trưa vẫn không ngừng. Vài vị sản xuất cùng phó đạo diễn ngồi trong đại sảnh nói chuyện phiếm, chỉ có Hàn Đông một mình đi qua đi lại ở cửa khách sạn.
Muốn hỏi loại tính lề mề như Hàn Đông sốt ruột cái gì sao? Rất đơn giản, những người này một ngày trọ ăn ở liền tốn hơn vạn, chi trả đều là tiền nhà hắn, căn bản chậm chạp không được a!
Đang nghĩ ngợi xem phải mở miệng như thế nào, Y Lộ liền từ tầng hai đi xuống, mặc áo mưa và giày đi mưa, mang theo ô, một tư thế "Võ trang đầy đủ" muốn ra ngoài.
Quả nhiên, so với Hàn Đông còn vội hơn.
"Chúng ta xuất phát luôn bây giờ đi, tôi thấy mưa như này một chốc không ngừng được."
Y Lộ là một nữ nhân đã nói như vậy rồi, còn lại mấy tên đàn ông thế nào lại không biết xấu hổ ngồi tiếp được? Vì thế đoàn người chậm rãi xuất phát.
Tuy rằng mưa rất lớn, nhưng Y Lộ luôn luôn bừng bừng khí thế chỉ đường cho mọi người, trên người bị mưa xối không rên một tiếng, giẫm vào vũng bùn chỉ cười ha ha, không thấy diệu bộ làm giá của nữ minh tinh hay hờn dỗi của tiểu nữ nhân.
Mặc dù biết Y Lộ cũng vì "người trong nhà" mà tiết kiệm tiền, nhưng Hàn Đông vẫn rất có hảo cảm đối với tính cách này của nàng.
Từ một thôn xóm phong cách cổ xưa của Phúc Kiến đi ra, đoàn phim lại di chuyển cả đêm đến địa điểm thứ 2 —— Quý Châu.
Mới vừa nghe hai chữ này, trong lòng Hàn Đông liền lộp bộp một chút.
Mặc dù biết tại một tỉnh thị lớn như vậy xác suất đụng mặt một người quá nhỏ, nhưng trên đường Hàn Đông vẫn hết nhìn đông tới ngó tây, cảm giác không yên lòng.
"A? Vừa rồi người dựng cảnh nói mảnh đất này trồng hướng dương phải không?" Hàn Đông lại hỏi Y Lộ.
Y Lộ cũng không nhớ rõ, hỏi Hàn Đông: "Làm sao vậy?"
Y Lộ thấy Hàn Đông cầm trong tay một quyển sổ nhỏ, dọc trên đường đi đều đánh dấu các loại ký hiệu, liền tò mò hỏi: "Cậu đánh dấu gì vậy?"
Hàn Đông cười cười, "Viết linh tinh thôi."
"Điều nghiên địa hình" nhìn qua thì là việc đơn giản, trên thực tế thật mệt chết, mới qua ba ngày, mấy lão gia này đã gánh không nổi rồi.
"Không được, hôm nay nhất định hảo hảo thoải mái một phen." Trần đạo diễn nói.
Vì thế liền có người đề nghị: "Ta đi dạ điếm đi."
Y Lộ lập tức nói: "Vài ngày này tôi quá mệt mỏi, không có hứng thú, các anh đi chơi cho vui vẻ."
Trần đạo diễn hỏi Hàn Đông: "Cậu đi không?"
Hàn Đông do dự không nói.
Trần đạo diễn nghe nói Hàn Đông đặc biệt biết tính kế, lại nói, "Sợ cái gì? Lại không cần cậu bỏ tiền."
Vừa nghe lời này, Hàn Đông lập tức gật đầu đáp ứng.
Ngoài Y Lộ và mấy người chạy việc, còn lại bảy tám người đàn ông đi đến dạ điếm nổi tiếng nhất ở đây.
Trong đó có nhà sản xuất rất thông thuộc nơi này, trước kia từng lấy cảnh ở đây, lão đã trở thành khách quen. Sau khi đi vào trực tiếp vung tiền bao hết, chỉ cần người trẻ, giọng nói ngọt ngào và dung mạo đẹp, đứng thành một hàng đều có thể hoa mắt, mỗi người đều tư sắc xuất chúng nói năng bất phàm.
"Đông tử, cậu chọn trước đi, ai bảo cậu nhỏ nhất đâu." Vị sản xuất vui tươi hớn hở nói.
Hai mắt Hàn Đông đều đã sáng rực, còn mạnh miệng khoát tay, "Tôi bỏ đi, các người chơi đi."
"Xem ít tiền đồ của cậu, chúng tôi có gia có đình cũng chưa rụt rè, cậu vẫn là một tiểu tử sợ cái gì?"
Hàn Đông ra vẻ khó phụ hảo ý, "Được được được, coi như bồi các người, ha ha ha..."
Nói là nói như vậy, Hàn Đông lúc chọn rất nghiêm túc, nhìn chằm chằm như xuyên qua người ta, rốt cục chỉ mặt một mỹ nữ.
"Cô đi."
Trên đường tiến vào phòng, Hàn Đông còn cười tà phun vòng khói vào tai mỹ nữ, sau khi đi vào lập tức thay đổi thành một người khác.
"Tôi muốn toàn bộ biên lai vị sản xuất kia đã tiêu phí tại đây." Hàn Đông hành văn gãy gọn.
Mỹ nữ vẻ mặt luống cuống, "Biên lai thì phải tìm giám đốc a."
"Nếu tôi muốn chỉ là mấy cái giấy tờ giả kia, tôi đã không cần phải tìm cô."
"Tôi đây càng không có, tôi chỉ là một người làm thuê, làm sao có thể tiếp xúc đến..."
"Thiếu mẹ nó giả bộ cho tôi!" Hàn Đông vẻ mặt nặng nề, "Ở dạ điếm này, chỉ cô có giao tình với tổng giám tài vụ."
Mỹ nữ mặt cứng đờ, rất nhanh liền gật đầu thừa nhận.
"Đúng, tôi quả thật có thể, nhưng không biết vì sao tôi phải làm vậy."
Hàn Đông trực tiếp nhét vào giữa khe ngực cô ta ba vạn.
Mỹ nữ bĩu môi, "Cũng quá keo kiệt đi?"
"Cô có nhận số tiền này hay không, cuối cùng cũng phải đưa giấy tờ cho tôi." Hàn Đông giọng điệu ép buộc.
Mỹ nữ cười đem tiền đặt lại tay Hàn Đông, "Anh nói đúng rồi, tôi quả thật muốn lấy giấy tờ cho anh, cũng không muốn nhận tiền này, nhưng tôi có một yêu cầu."
"Nói!"
"Tôi muốn lên giường với anh!" Mỹ nữ mở áo để lộ ra bộ ngực, môi đỏ mọng cong lên, "Mã linh sư ~ mấy tỉ muội chúng tôi đều đặc biệt thích anh ~ "
Hàn Đông hít mạnh một hơi. Mẹ kiếp! Chẳng trách bình thường không thấy fan nào, thì ra tụ tập hết ở cái chỗ này.
Mỹ nữ cúi người, ra vẻ muốn sờ lên đùi Hàn Đông, trước mắt Hàn Đông chính là hai bầu ngực lớn lắc lư, thật sự là dùng hết toàn bộ lương tâm cả đời này mới chịu đựng được.
"Thật có lỗi, cô không thỏa mãn được tôi." Hàn Đông tươi cười khí phách.
Mỹ nữ bĩu môi, "Vậy không còn cách nào rồi, anh có biết, tôi cũng không thiếu tiền."
"Trương Dao, nhà ở Sơn Tây tỉnh bình Xa Huyền, con gái một, thuở nhỏ phẩm chất tốt học giỏi toàn diện, ba năm trước đây thi vào đại học Quý Châu, năm ngoái tạm nghỉ học, người nhà vẫn luôn không rõ tình hình, tôi nói đúng không?"
Mỹ nữ hít sâu một hơi.
"Được rồi, xem như ngươi lợi hại."
...
Hàn Đông trở lại khách sạn, trực tiếp đem giấy tờ vứt trước mặt tiểu Lương, đặc biệt bá đạo nói một câu: "Đã đến lúc để cậu thể hiện rồi."
Sau đó ầm một tiếng đóng cửa lại, vừa vào trong phòng lập tức cởi quần, hơi kém xuất huyết.
Rạng sáng hơn một giờ, Y Lộ đang muốn ngủ, đột nhiên lại nghe tiếng cửa phòng cách vách vang lên.
Kỳ quái... Hàn Đông không phải cùng bọn người kia đến dạ điếm sao? Như thế nào một mình trở lại?
Không phải lại mộng du đi?
Nghĩ vậy, Y Lộ vội vàng đi ra ngoài.
Quả nhiên, Hàn Đông hơn nửa đêm lại ăn mặc đến đặc biệt soái, nhắm mắt lại cũng khó mà giấu được tà ý.
Y Lộ nghe nói qua người mộng du không được dễ dàng đánh thức, liền đội mũ trộm theo ở phía sau.
Hàn Đông đi đường cước bộ nhanh như bay, Y Lộ nhỏ hơn phải chạy mới có thể theo được.
Đi hơn hai mươi phút, Hàn Đông lại đi đến cửa dạ điếm đó, cước bộ lại dừng.
Y Lộ đột nhiên ý thức được điều gì, vội vàng xông lên trước một phen ngăn Hàn Đông lại, khuyên nhủ: "Chúng ta trở về đi."
Hàn Đông vẫn không nhúc nhích.
Y Lộ sợ chạm mạnh Hàn Đông sẽ đánh thức hắn, đành phải ôm một tay, ghé sát bên tai nhẹ giọng nói nhỏ, "Nghe lời, theo tôi quay về khách sạn."
Hàn Đông có vẻ như phải hạ quyết tâm rất lớn, rốt cục xoay người cùng Y Lộ trở về khách sạn.
Trên đường, Hàn Đông còn một mực lầu bầu không dứt.
"Vừa rồi tôi vẫn chưa ngủ với cô ta."
Y Lộ thuận theo dỗ nói: "Nhưng người ta đã tan tầm rồi, lần sau đi."
Kết quả, ngày hôm sau scandal liền lên báo rồi.
Cảnh tượng Hàn Đông cùng Y Lộ ở cửa dạ điếm "Thân mật" bị phóng viên chụp lại, chính là toàn cảnh Y Lộ ôm tay Hàn Đông, hình ảnh Y Lộ đang ghé bên tai Hàn Đông nói nhỏ cũng thêm xuống dưới, đưa tin xuyên tạc.
Rất nhanh, chuyện này đã bị Đại đương gia công ty biết.
Vương Hải Chí vừa nhìn ảnh chụp liền đen mặt, lớn tiếng gọi trợ lý.
"Bọn họ chọn cảnh ở đâu?"
"Hai ngày này có vẻ như tới Quý Châu."
"Lập tức đặt vé máy bay đếnđó cho tôi!"
Truyện khác cùng thể loại
3 chương
20 chương
57 chương
61 chương