Phong Mang

Chương 148

Nửa đêm, Hàn Đông vừa định lật người nằm thẳng, liền bị cái mông đau đớn làm cho nghẹn nuốt một hơi. "Hisss ─ " Vương Trung Đỉnh nghe được tiếng động tỉnh lại, liếc mắt sang nhìn Hàn Đông, trên mặt không hề thấy một chút đồng cảm hay thương hại nào. "Có phải mông đau không?" Hàn Đông cười cười, "Không đau." Vương Trung Đỉnh hừ lạnh một tiếng, "Ai bảo em bắt được ngon ngọt liền không chịu dứt? Tôi đã nói làm đủ rồi, nếu còn tiếp tục làm tới em nhất định sẽ chịu khổ, em lại không nghe." Hàn Đông nhỏ giọng lầu bầu, "Em là không nghe lời anh, nhưng anh cũng quá nghe em đi?" Vương Trung Đỉnh nghẹn lời, nửa ngày mới thốt ra được một câu. "Đau cũng tự đi mà chịu." Hàn Đông sâu kín thở dài, ra vẻ một tâm trạng trầm mặc. Qua một lúc, thanh âm của Vương Trung Đỉnh mới lần thứ hai vang lên. "Để tôi xem một chút xem có nghiêm trọng không." Hàn Đông lập tức nhanh chóng cởi quần nhỏ xuống quá mông, không hề có cái gì gọi là rụt rè. Vương Trung Đỉnh chỉ liếc một cái liền hỏa tốc quay đi, chỗ sưng gần như chưa đỡ chút nào, vì thế lại xuống giường đi lấy thuốc mỡ và tăm bông vô trùng. Kết quả khi dùng tăm bông bôi thuốc cho Hàn Đông, cúc hoa của hàng này lại khẩn trương lên, bắt đầu vặn eo lắc mông, gào ầm kêu ngứa. Hơn nữa Đại Điểu phía trước hăng hái ngóc đầu lên, các loại cảm giác lại rục rịch sống lại. Vương Trung Đỉnh không thể nhịn được nữa, "Em thôi được rồi a." Da mặt Hàn Đông còn dày hơn nghiêm túc hỏi lại: "Em làm gì anh?" Vương Trung Đỉnh không nói lời nào, rất nhanh thoa xong, một tay kéo quần lót của Hàn Đông lên. "Đi ngủ!" Hàn Đông có khi nào lại nghe lời như vậy? Cùi chỏ đặt lên ngực Vương Trung Đỉnh, ánh mắt tai quái đánh giá trên mặt y, ngoài miệng bám riết truy vấn không tha: "Em làm sao anh nào?" Vương Trung Đỉnh cố nén ngọn lửa khó chịu trong lòng, bình tĩnh đem Hàn Đông gạt sang một bên. Hàn Đông lại đặt bàn tay lên trên cái bụng bằng phằng phẳng của Vương Trung Đỉnh, mò đến lỗ rốn nhỏ, vẫn không ngừng hỏi: "Em rốt cuộc làm sao anh? Ân?" "Em không ngủ sao? Không ngủ được thì đi ra ngoài!" Vương Trung Đỉnh quả nhiên đen mặt. Hàn Đông nhanh chóng rụt tay về. Cũng không được bao lâu, Vương Trung Đỉnh đột nhiên nghiêng người lại đè Hàn Đông ở dưới thân. ... Lý Thượng tỉnh lại cũng đã là hai ngày sau chuyện hôm đó. Khi mắt còn chưa mở đã ngửi được mùi nước khử trùng nồng đậm, trí nhớ trong đầu chỉ dừng lại một màn ở trong buồng vệ sinh khi bị đánh, nhưng người đánh hắn lại hoàn toàn nhớ không ra. Vốn tưởng rằng quanh giường chỉ có bác sĩ và ý tá cùng trợ lý, không ngờ người đầu tiên nhìn thấy lại là Y Lộ. "Tỉnh rồi?" Y Lộ mở miệng trước. Lý Thượng kinh ngạc, "Sao cô lại ở đây?" "Tới thăm cậu một chút, không được sao?" Lý Thượng miễn cưỡng nở nụ cười, "Đương nhiên có thể." Y Lộ quơ quơ báo cáo kiểm tra trong tay, hỏi: "Trong chân cậu thật đã cắm đinh?" Lý Thượng sửng sốt một lát, vẫn gật đầu thừa nhận. Y Lộ không tiếp tục hỏi, chỉ nói cho hắn biết: "Cậu gãy xương, bác sĩ nói chân cậu yếu hơn so với người bình thường, cậu vẫn nên chú ý một chút." Lý Thượng ừ một tiếng. "Hợp đồng của cậu cùng Lương Cảnh đã ngưng hẳn rồi, cậu tính tiếp tục ở lại công ty hay là tìm con đường khác?" Lý Thượng thở dài, "Tôi khẳng định không muốn ở lại công ty, nhưng tôi lại không có nơi nào để đi." "Tôi có." Y Lộ đột nhiên mở miệng. Lý Thượng vội hỏi: "Chỗ nào?" "Cậu nghe nói qua Phùng Mục Chi chưa? Chính là đường tỷ của Phùng Tuấn." Lý Thượng gật gật đầu, "Đương nhiên đã nghe nói, còn từng gặp mặt vài lần, là người quản lý rất lợi hại. Vấn đề là cô ta yêu cầu hà khắc như vậy, làm sao tự nhiên chịu thu nhận tôi." "Cái này cậu không cần lo lắng, tôi năm đó chính là được một tay Phùng tỷ nâng lên, bây giờ quan hệ với cô ấy đặc biệt tốt." Nghe nói như thế, ánh mắt Lý Thượng vẫn đang ảm đạm rốt cục sáng lên một chút. "Hơn nữa cậu đến công ty của Phùng Mục Chi, đồng nghĩa có thể nhận được ưu đãi của công ty, thậm chí hưởng thụ đãi ngộ cao hơn rất nhiều so với cậu ở chỗ này. Bởi vì Vương tổng đặc biệt nể mặt Phùng Mục Chi, luôn giúp cô ta nâng nhiều nghệ sĩ. So với chờ đợi ở đây bị Hàn Đông chèn ép, còn không bằng đến chỗ Phùng Mục Chi làm hương bánh trái." Lý Thượng không nói lời nào, xem ra đã động tâm. Y Lộ lại nói: "Cậu bây giờ chưa đủ lông đủ cánh, không cần bắt cậu thử mạo hiểm. Công ty bỏ ra nhiều công sức như vậy nâng cậu, thì không thể nào lại để cho cậu bay một mình. Một khi cậu bay khỏi phạm vi thế lực của Vương tổng, liền không còn quả ngon để ăn." Lý Thượng ngẫm nghĩ một lát, gật gật đầu. "Tôi nghe lời cô." Y Lộ cười cười, "Vậy mới đúng, nam nhân phải cầm được thì cũng buông được." Lý Thượng vốn dĩ trươc khi vào viện lòng đầy tuyệt vọng, bây giờ nghe vừa Y Lộ nói như thế lại vô cùng mãn nguyện. "Thật cám ơn cô, không có cô tôi thật không biết phải làm thế nào." Y Lộ an ủi hắn, "Chuyện này có gì đâu? Không phải chỉ là thua một trận đấu sao? Ngoài mấy tên Cẩu nô tài nịnh hót, còn có ai nhìn thấy? Khán giả nhìn thấy sao? Trong mắt khán giả cậu vẫn là nam diễn viên xuất sắc nhất, Hàn Đông vẫn là diễn viên nhỏ không hề có tên tuổi. Nói đến cùng, người xem trụ cột mới là hậu trường thực sự của cậu." Mới vừa nói xong, có một ý tá tới kiểm tra thay thuốc cho Lý Thượng, hỏi hắn: "Anh có phải Lý Thiên Bang không?" Lý Thượng gật gật đầu. "Ôi trời... Em vô cùng thích anh, có thể xin anh ký tên không?" Ánh mắt long lanh. Lý Thượng nhận bút trong tay y tá, ký ba chữ to đẹp. Tiếp theo, buổi chiều lại có mấy phóng viên đến thăm hỏi, thuận tiện phỏng vấn một đoạn. Lý Thượng im lặng không nói chuyện trận khảo sát, toàn bộ quá trình đều giữ trạng thái tinh thần tốt, còn đem "bị đánh" nói thành "lúc huấn luyện không cẩn thận té bị thương", trở thành chiến sĩ thi đua cùng chuyên tâm, thành công đưa mình lên tin tức đầu đề. ... Nhìn xuống, tình trạng của Du Minh còn tệ hơn. Hạ Hoằng Uy tuy rằng không phải người trong giới, nhưng là quen biết đông đảo, hơn nữa đều nhìn sắc mặt của hắn mà làm việc, tuyệt đối nịnh hót. Lúc Du Minh được sủng ái bọn họ quấn quýt giống như chó Nhật, đến khi Du Minh và Hạ Hoằng Uy cắt đứt, lập tức lộ ra bộ mặt thật, đối xử với Du Minh các loại khinh thường. Du Minh vốn tưởng rằng khi không còn Hạ Hoằng Uy, cậu sẽ đạt được tự do như ý muốn, nhưng sự thật hoàn toàn cách biệt với những viễn cảnh tốt đẹp cậu tưởng tượng ra. Người muốn mượn gió bẻ măng nhiều vô kể, hận không thể xếp hàng đến bôi đen. Có vài người thậm chí không biết Du Minh, cũng chỉ vì từng ghen tị, liền độc ác nắm lấy thời cơ bày ra bộ mặt đắc ý vũ nhục và chửi rủa cậu. Thiệp đen trên mạng một cái lại một cái, Du Minh thậm chí không cần ra khỏi cửa vẫn có thể trở thành tiêu điểm của mọi người. Còn có một vài đại gia từ lâu đã tò mò về Du Minh, lại nghe nói cậu đã tự do, tranh nhau ngàn vạn lần muốn nếm thử đến tột cùng là loại tư vị gì, kết quả ngay cả cái tay cũng không nắm được. Nhưng những chuyện này cũng không phải vấn đề chính, chủ yếu chính là Du Minh không tìm thấy trọng tâm trong cuộc sống. Tuy rằng mỗi ngày vẫn như cũ ở ký túc xá, như cũ không ra khỏi cửa, như cũ chẳng quan tâm đến sự chú ý của truyền thông... Nhưng Du Minh không còn thấy loại cảm giác hờ hững tự do tiêu sái, thay vào đó chỉ là các loại hư không. (hư không: trống rỗng) Hơn nữa sau khi Hàn Đông đi, Du Minh thực sự giống như cái xác không hồn, một mình ở trong căn phòng mờ mịt, đi tới đi lui liền đi tới cửa phòng Hàn Đông. Nhìn vào trong thăm dò, ánh mắt đầu tiên đụng trúng cái đàn ghi-ta. Đột nhiên có chút nhớ giọng hát của Hàn Đông. Cho dù là tạp âm, ít nhất cũng có thể mang đến cảm xúc, sẽ không bắt lòng mình rơi vào hoàn cảnh đáng buồn như vậy. Hơn nữa, Du Minh xuất hiện tình trạng mất ngủ nghiêm trọng. Đáng lẽ ra đã không có Hàn Đông, trong túc xá yên bình hơn, nhưng Du Minh lại lăn qua lộn lại không ngủ được. Trong phòng có một chút động tĩnh, thần kinh của cậu ngay lập tức liền căng lên. Lại là sau một đêm không ngủ, Du Minh mang hai cái quầng mắt thâm đen thống khổ bò khỏi giường. Hàn Nhị Hàng, cậu mau trở lại đi! ... Ba ngày sau đó, Hàn Đông kéo một cái cái mông thương tàn lên phi cơ. Vừa về ký túc xá việc đầu tiên chính là tìm Du Minh, kết quả cửa phòng bên cạnh bị khóa ngoài, Hàn Đông định gọi điện cho Du Minh, lại phát hiện không mang di động về. Vì thế, chỉ có thể ở ký túc xá chờ. Ngồi máy bay lâu như vậy, hơn nữa mông hoạt động quá độ, Hàn Đông chờ một lúc liền nằm bò ở ra giường ngủ. Không biết qua bao lâu, cuối cùng giọng nói quen thuộc cũng vang lên bên tai. "Cậu còn biết quay lại?" Hàn Đông nháy mắt bừng tỉnh, động tác xuống giường quá mạnh, động đến miệng vết thương phía sau. Nhưng hoàn toàn tương phản so với lúc ở trước mặt Vương Trung Đỉnh chuyện bé xé ra to, Hàn Đông ở trước mặt Du Minh ngay cả nhăn mày cũng không dám, thật sự dùng toàn bộ cơ trên mặt khống chế làm ra vẻ mặt không có gì, tiêu sái bước đến trước mặt Du Minh. "Vừa rồi cậu đi làm gì vậy?" Hỏi Du Minh. Du Minh nói: "Đi đến đoàn phim." "Đến đoàn phim?" Hàn Đông không hiểu chuyện gì. Du Minh lại biểu cảm đương nhiên, "Đúng, đến đoàn phim nộp sơ lược lý lịch, nếu không tôi dựa vào cái gì mà sống?" Hàn Đông sửng sốt, "Cậu... Cậu không đến mức đó đi?" "Không nói chuyện của tôi nữa, cậu thì sao? Đi chơi thế nào?" Hàn Đông lại bày ra biểu cảm dối trá, "Thì chuyện là như vậy đấy." Du Minh hừ lạnh một tiếng. Hàn Đông thần thần bí bí lấy từ túi áo vật gì đó, tiếp theo quơ quơ trước mắt Du Minh. "Thế nào? Thích không?" Du Minh định nhãn nhìn thấy, Hàn Đông cầm trên tay chính là một viên đá có khả năng biến màu kỳ lạ, vẻ ngoài mượt mà sáng bóng, phi thường xinh đẹp cá tính. Loại đá này gọi là "Úc bảo", cũng gọi là Âu bạc, là bảo thạch sản tự của Australia, người phương Đông cho rằng nó tượng trưng cho sự thánh khiết. Hàn Đông cảm thấy đặc biệt thích hợp với khí chất của Du Minh, cho nên liền trộm về. Du Minh đặc biệt thích, ánh mắt đã ảm đạm vài ngày rốt cục có thần sắc. Bất quá cậu vẫn phải hỏi: "Cậu tặng cho tôi, Vương tổng sẽ không ăn dấm chua chứ?" Hàn Đông lúc này bày ra một tư thế duy ngã độc tôn, "Anh ta dám ghen? Làm chết anh ta luôn!" (duy ngã độc tôn: trên trời, dưới trời, chỉ có một mình ta là tôn kính nhất). Du Minh liền cất viên đá vào túi áo. Sắc mặt Hàn Đông đổi đổi, "Cậu còn muốn mang ra ngoài a?" "Đúng vậy, tôi thích gì đó bình thường đều mang theo bên mình." Ngữ khí Hàn Đông hơi có vẻ không được tự nhiên, "Cái này... Cậu tốt nhất nên đặt ở ký túc xá, viên đá này quá nổi bật, mang ra ngoài nhất định sẽ bị người ta trộm." Du Minh ngẫm lại thấy có lý, vì thế cẩn thận cất vào trong hộp, lúc này Hàn Đông mới yên lòng lại. "Cậu ăn cơm tối chưa?" Du Minh hỏi. Hàn Đông rõ ràng chưa, nhưng bởi vì không muốn phải thải ra, lại nói mình đã ăn. Du Minh hình như có chút thất vọng. "Tôi có thể đi ăn cùng cậu." Hàn Đông nói. Du Minh lắc đầu, "Tôi không muốn ra ngoài ăn, tôi là muốn gọi đồ đến nhà ăn cùng cậu! Bọn họ chỉ nhận chuyển hóa đơn 50 tệ trở lên, tôi một mình không ăn hết nhiều như vậy." Hàn Đông nhớ rõ trước kia Du Minh đặt cơm thường bảy tám chục, đôi khi chỉ chọn chọn vài món còn không ăn những món còn lại, sao đột nhiên lại tính toán như vậy? "Bỏ đi, tôi nấu vài món a." Du Minh xoay người vào bếp. Hàn Đông nhìn bóng lưng Du Minh, cảm giác có gì đó là lạ, hắn lên mạng xem tình hình tin tức gần đây, mới phát hiện mình mới đi vắng mấy ngày, trên người Du Minh thế nhưng đã xảy ra nhiều chuyện như vậy. "Ta kháo! Ai cmn độc miệng như vậy a?" Hàn Đông chửi mắng cái máy tính. Du Minh từ bếp ngó đầu ra, nhìn Hàn Đông hỏi: "Làm sao vậy?" Hàn Đông có mấy lời muốn thốt ra, nhưng lại cố nuốt trở vào. "Không có việc gì, cậu đừng nấu nữa, ta đặt đồ bên ngoài đi." Du Minh buồn bực, "Cậu không phải ăn rồi mới đến sao?" "Ăn quá sớm, giờ lại đóibụng."