Phong Mang
Chương 126
Tây Tây đi rồi, Vương Trung Đỉnh mới đi đến phòng Hàn Đông. Cầm lấy khăn giấy để lại trên tủ đứng, ngửi được một mùi đặc thù, đại não nháy mắt phản xạ hiện ra cảnh tượng Hàn Đông tự an ủi ướt át kia.
Vương Trung Đỉnh cảm thấy mình tựa như sư tử vào kỳ động dục, trạng thái cả người đều chuyển biến quá lớn. Mà loại chuyển biến lại ngoài phạm vi y có thể khống chế, thậm chí có xu thế chuyển biến xấu, khiến cho trong lòng có chút lo lắng.
Mà đầu sỏ tạo nên tất cả chuyện này, giờ này khắc này mới vừa vặn tỉnh dậy.
Vương Trung Đỉnh đem khăn tay xử lý sạch sẽ, rồi hướng phòng của mình đi đến.
Hàn Đông không thấy người bên gối, nháy mắt kinh hãi bật dậy, trần truồng phóng về phía cửa, vừa hay đập phải Vương Trung Đỉnh đang tiếng vào.
Vương Trung Đỉnh đỡ được hắn, "Làm gì đây?"
Hàn Đông nhìn chằm chằm mặt Vương Trung Đỉnh trong chốc lát, vẻ mặt vô tâm vô phế cười.
"Không có gì, xuống giường hoạt động chút."
Vương Trung Đỉnh vừa trách mắng, vừa giả như tự nhiên quay sang nhìn chỗ kia của Hàn Đông.
"Như thế nào không mặc quần lót?"
Hàn Đông tựa hồ vừa mới ý thức ra, "Tôi không có mặc sao?"
Lại trèo lên giường tìm kiếm, không chút nào kiêng kị ánh mắt nóng rực phía sau, như trước cong lưng vểnh mông lên, cúc hoa lộ lộ, giống như là ám chỉ Vương Trung Đỉnh: ngày hôm qua anh đã quên cái này.
Vương đại đứng đắn câm nín thật lâu không nói được gì.
"Tìm được rồi." Hàn Đông nói.
Vương Trung Đỉnh mở miệng yêu cầu: "Tôi cho em 20′, sau khi xong lập tức xuất phát đến công ty!"
Nói xong cũng đóng cửa đi ra ngoài.
Kết quả, 20′ sau, Vương Trung Đỉnh lần thứ hai đẩy cửa ra, Hàn Đông vẫn là chưa mặc gì. Hơn nữa giống như một cây gỗ, bất động tại chỗ.
"Làm gì đây?" Vương Trung Đỉnh nổi bão.
Hàn Đông mạnh mẽ giật mình, ta như thế nào sửng sốt lâu như vậy? Nhanh chóng cầm lấy quần lót mặc lên người.
Vương Trung Đỉnh vốn muốn quở trách Hàn Đông, kết quả sau khi nhìn thấy hắn dùng một chiếc quần bò trắng bó sát người chứng minh cái gì mới gọi là đùi đẹp cấp Thiên Vương khó cưỡng, toàn bộ lời nói đều nghẹn lại, chỉ còn lại trong lòng ba chữ: thật sự cảm (gợi cảm)...
Lên xe, Vương Trung Đỉnh cùng Hàn Đông ngồi ở ghế sau.
Thời gian Vương Trung Đỉnh ngồi xe thông thường đều nhắm mắt nghỉ ngơi, ngẫu nhiên sẽ nhấc bút kí giấy tiếp tục làm việc của công ty. Rất ít khi rảnh rỗi như hôm nay, đi chưa đến hai cây số, thế nhưng ánh mắt đã lướt qua Hàn Đông hơn 10 lần.
Hàn Đông đoán Vương Trung Đỉnh sẽ không để ý đến hắn, liền tự mình buồn bực chơi di động. Chơi lấy một lúc liền mệt, đầu ngã trái ngã phải, sau khi lắc vài vòng, rốt cục nhấc cánh tay Vương Trung Đỉnh vòng qua vai của mình.
Vốn tưởng rằng lúc trước nhìn Hàn Đông cũng bởi vì hắn rung đùi đắc ý ánh mắt bát nháo, kết quả khi Hàn Đông thành thành thật thật dựa vào, Vương Trung Đỉnh vẫn như trước tà liếc hắn. Ngắm con ngươi đảo đảo bên trong mí mắt hắn, ngắm đầu ngực dựng thẳng dưới áo T-shirt của hắn, ngắm đôi chân thon dài bên trong quần jean của hắn, thậm chí cả chân thối trong giày cũng liếc qua vài lần...
Chính y cũng không nhận ra, nhưng lái xe phía trước ngược lại đã nhìn ra rồi.
Người kia là ai a? Vương tổng như thế nào hiếm lạ hắn như vậy?
(hiếm lạ gần như ưu ái)
Đến công ty, Vương Trung Đỉnh nói cho Hàn Đông kế hoạch trù bị phim mới.
"Em trong khoảng thời gian này hảo hảo chuẩn bị một chút, phỏng chừng tháng sau phải thử vai rồi."
Hàn Đông giống như mới nhớ tới gì đó, "Anh là nói đến bộ phim lớn của năm kia?"
"Đúng, chính là cái bộ trước kia tôi nói với em."
"Hiện tại cũng đã giữa tháng 7, còn có thể đuổi kịp cuối năm chiếu phim sao?" Hàn Đông nghi ngờ.
Vương Trung Đỉnh nói: "Kế hoạch có thay đổi, vốn là định dùng đạo diễn quốc nội, giờ quyết định sử dụng đoàn thể Hollywood, tạo ra 1 bộ Đông Phương cự chế, hậu kỳ ít nhất phải một năm, cho nên thời gian chiếu phim chuyển đến sang năm."
Hàn Đông nháy mắt nhiệt huyết sôi trào, "Đạo diễn đâu? Đạo diễn cũng là từ Hollywood sao?"
"Đúng, đạo diễn Hollywood đang hồng."
Hàn Đông bấm tay chỉ ra những danh đạo Hollywood, nhịn không được nói: "Tôi siêu mê Calne, nếu là sinh thời có thể diễn một vai diễn trong phim của anh ta, tôi chết cũng đáng giá!"
Ánh mắt Vương Trung Đỉnh nhìn Hàn Đông chợt biến dạng.
"Không phải là tôi nói trúng rồi đi?" Hàn Đông một biểu tình cao hứng đến lập tức muốn nhảy qua.
Vương Trung Đỉnh lãnh đạm đạm, "Không phải."
Bả vai Hàn Đông nháy mắt rũ xuống, bất quá cũng may không dám ôm loại tham vọng quá đáng này, cho nên cũng chưa đến nỗi thất vọng.
Ngược lại Vương Trung Đỉnh, mặt âm đến không còn chuyển xuống được nữa.
Trù bị phim nhựa dự định sẽ dự họp buổi chiều, cao tầng lãnh đạo công ty toàn bộ đều tham dự. Mấy nhà sản xuất chủ yếu cũng tới tham gia hội nghị, trong đó liền gồm cả Lương cảnh.
Nói đến vấn đề tuyển diễn viên, lãnh đạo nhất trí đề cử Lý Thượng. Những nhà sản xuất khác tuy rằng cũng có lòng riêng, nhưng bởi vì Lương cảnh bên kia đang trong tình thế vô cùng tốt, bọn họ dù có đưa ra dị nghị cũng có vẻ không lo lắng.
"Bất luận suy tính từ phương diện nào, Lý Thiên Bang đều là chọn lựa thích hợp nhất. Lấy đà phát triển hiện tại của cậu ấy, đến khi bộ phim này chiếu, hoàn toàn có năng lực khiêng phòng bán vé."
Lương cảnh nói xong lại xuất ra một phần số liệu, bảo Tiểu Văn chia mỗi người ở đây.
"Tôi nghĩ các vị có thể vẫn nhớ rõ, lúc trước Vương tổng đưa ra một tiêu chuẩn ít người có thể đạt tới. Nhưng là hiện tại tôi muốn nói cho mọi người, Lý Thiên Bang các hạng số liệu đều phù hợp yêu cầu."
Mọi người ồn ào.
Không thể nào? Đã vậy còn quá trùng hợp?
Tuy rằng nọi người trong lòng đều ôm vài phần nghi ngờ, nhưng không ai dám suy nghĩ đến phương diện phẫu thuật, bởi vì chỉnh hình thân thể so với chỉnh hình bộ mặt nguy hiển lớn hơn, êm đẹp ai lại đi chịu phần tội kia? Huống hồ người không phải bằng đất, muốn như thế nào chỉnh là được như thế, coi như cần chỉnh cũng nhất định có vấn đề sai khác dáng người bình thường.
Lương Cảnh chuyển ánh mắt sang Vương Trung Đỉnh, trong tươi cười lộ ra tràn đầy ý tứ hàm xúc.
"Vương tổng ngày trước nói Lý Thiên Bang khí chất không hợp, cho là cậu ấy không thể đảm đương vai giả nữ. Không biết Vương tổng sau khi xem hết Lý Thiên Bang ở 《 Xé rách 》 trong vai nữ, có suy nghĩ khác một chút về cậu ấy hay không?"
Vương Trung Đỉnh thẳng thắn nói: "Diễn xuất của cậu ta quả thật vượt ngoài dự liệu của tôi, rất xuất sắc."
Nghe được câu này, mấy người làm phim lén trao đổi ánh mắt, đều cảm thấy cái vai kia không phải Lý Thượng không còn ai khác.
"Phùng quản lí, cậu cũng đưa chút ý kiến đi." Người chủ trì hội nghị mở miệng.
Phùng Tuấn rất rõ ràng nói: "Tôi là ủng hộ Hàn Đông."
Lời này vừa nói ra, rất nhiều người đều ngây ngẩn, ai là Hàn Đông? Công ty có người này sao?
Sau lại không biết ai lầu bầu một tiếng Hàn đại Tiên nhi, mọi người lúc này mới kịp phản ứng, phòng họp nháy mắt A lên một trận cười vang. Tựa hồ cũng cảm thấy Phùng Tuấn là đang lấy lời này vũ nhục Lương Cảnh, dù sao hai người này không hợp là chuyện mọi người trong lòng hiểu mà không nói.
Một vị sản xuất nhịn không được mở miệng, "Phùng quản lí, cậu không thể bởi vì cái bím tóc của cậu ta mà đã cảm thấy cậu ta có thể diễn vai nữ a!"
"Chỉ nhìn cái bộ dáng kia, giả dạng thành nữ nhân có thể nhìn được không?"
"Hơn nữa khí chất của cậu ta cùng thân hình cách biệt quá xa rồi, Lý Thiên Bang từ đầu luôn cố gắng hết sức, cậu ta có thể khơi mào Đại Lương sao?"
"..."
Phùng Tuấn không giải thích, trực tiếp chờ Vương Trung Đỉnh tỏ thái độ.
Vương Trung Đỉnh đã sửng sốt hơn một phút đồng hồ, từ lúc có người nghị luận Hàn Đông, y liền một mực trong đầu tưởng tượng Hàn Đông giả nữ. Đối với khuôn mặt Hàn Đông y quả thật không tin tưởng, làm suất ca còn phải cố sức, còn có thể trông cậy vào hắn làm mỹ nữ sao? Nhưng là đối với cảnh tượng hai cái chân kia của Hàn Đông mặc quần bó, Vương Trung Đỉnh là muốn lại muốn, nghĩ nghĩ toàn bộ đều đem ánh mắt chuyển hướng về phía y...
"Vương tổng? Vương tổng?"
Vương Trung Đỉnh khôi phục lại tinh thần, đang lúc mọi người mong chờ, rốt cục đưa ra đáp án.
"Nói sau."
Hàn Đông vừa nghe nói phải giả nữ, lại biểu hiện ra thái độ lúc trước, nói gì cũng không chịu diễn.
"Em diễn hay không diễn nói sau, trước tiên tôi nhìn hiệu quả sau khi hóa trang một chút." Vương Trung Đỉnh nói.
"Không được, tôi dương khí quá nặng, dùng bất kì đồ nữ gì đều phản xung. Mới trước đây tôi mặc nhầm một cái tất của Đường tỷ, ốm đau liệt giường hơn một tuần."
Vương Trung Đỉnh làm sao lại nghe hắn bậy bạ? Trực tiếp đưa y phục tới, "Nửa người dưới tương đối bắt ống kính, em trước tiên chỉnh mặt đã."
Hàn Đông tựa như cầm phải củ khoai lang nóng, một tay đem quần áo ném thật xa.
"Tôi cho anh biết a... Anh nếu còn như vậy... Tôi có thể nổi điên với anh... Tôi... Tôi... Tôi chết cũng không mặc!"
Hàn Đông nói xong cũng nhảy ra cửa chạy mất hút.
Mặt Vương Trung Đỉnh lộ vẻ nghi ngờ, làm cái gì vậy?
Buổi tối, Du Minh đang ở phòng khách xem TV, đột nhiên nghe được động tĩnh ở cửa.
Quay đầu vừa nhìn, không ngờ là Hàn Đông!
"Làm sao cậu trở về đây?" Du Minh hỏi.
Hàn Đông nói: "Vương Trung Đỉnh đi làm, phải vài ngày mới về."
Du Minh gật gật đầu, không hỏi thêm nữa.
Hàn Đông lập tức đi vào phòng của mình, thấy cửa chất đống gì đó, nhịn không được hỏi: "Ai đưa tới?"
"Lý Thượng." Du Minh tựa hồ rất không nguyện ý nhắc tới cái tên này.
Hàn Đông sửng sốt, "Lý Thượng? Hắn đến đây lúc nào?"
"Vài ngày sau khi cậu bị thương, hắn đến đây thăm cậu một lần."
Hàn Đông hừ cười một tiếng, "Xem ra tiểu tử này còn có một chút lương tâm."
Du Minh rất khó hiểu thái độ của Hàn Đông, "Làm sao cậu biết người ta là thiện ý? Nói không chừng là tới xem chuyện vui!"
Hàn đông không nghĩ như vậy, "Hắn ở phương diện sự nghiệp tôi không dám nói, trong sinh hoạt khẳng định không có tâm hại tôi."
Du Minh như trước không vừa mắt, "Cậu xem tin tức đầu đề hôm nay chưa? Lý Thượng sắp diễn nam chính phim lớn, nói nghe cứ như thật."
Hàn Đông sửng sốt, "Hắn diễn?"
"Đúng vậy, cậu không phải nói Vương tổng cho cậu diễn sao?"
Hàn Đông vội hỏi: "Cái tin tức kia ở đâu ra?"
"Vừa lên mạng có thể thấy."
Hàn Đông quả nhiên thấy, tin tức nói Lý Thượng bởi vì ở 《 Xé rách 》 phá vỡ hình tượng thế vai, được nhiều nhà làm phim nhất trí coi trọng, có hi vọng thể hiện diễn xuất trong phim lớn điệp chiến cao nhất trong nước.
"Vậy cứ để cho hắn đến diễn thôi, vừa hay trừ đi cho tôi một tâm bệnh." Hàn Đông lầu bầu.
Du Minh thắc mắc, "Tâm bệnh? Cái gì tâm bệnh?"
"Không có gì, cậu không đi gặp Hạ Hoằng Uy sao?" Hàn Đông vội vàng rẽ đề tài.
Du Minh lại bày ra biểu tình lạnh lùng, "Tôi vì sao phải đi?"
"Cậu mấy ngày hôm trước không phải luôn ở nhà anh ta sao?"
"Đó là anh ta bức tôi, cũng không phải tôi tự nguyện." Nói tới đây Du Minh lại oán hận, "Tôi nhất định phải lột cái mặt nạ nội tặc kia ra!"
Hàn Đông bất đắc dĩ lần thứ hai nói sang chuyện khác.
"Cậu nhận bao nhiêu phiến phù (thù lao)?"
Du Minh nói: "Tôi cầm hai vạn."
"Hai vạn?" Hàn Đông không thể tin, "Làm sao cậu lại chỉ có hai vạn?"
Du Minh khinh miêu đạm tả nói: "Tôi và cậu diễn vất vả giống nhau, cậu lấy hai vạn, tôi vì cái gì không thể lấy hai vạn?"
"Hai ta danh khí không giống nhau a, hơn nữa, người đầu tư không phải..."
Ý thức được mình lại muốn xả đến Hạ Hoằng Uy kia, Hàn Đông vội vàng vòng trở về, "Nếu thù lao chúng ta đều thấp như vậy, phí tổn sản xuất lại giảm bớt hơn phân nửa a!"
Du Minh gật đầu, "Nguyên kế hoạch đầu tư năm nghìn vạn, có vẻ như tính chưa đến tám trăm vạn."
"Ít như vậy? Còn lại tiền đều đi đâu? Trả Hạ Hoằng Uy sao?"
"Không có, hẳn là đều ở chỗ Vương tổng kia, chuyển sang phí tổn hậu kỳ tuyên truyền đi."
Hàn Đông một bộ biểu tình không ủng hộ, "Quay phim dùng tám trăm vạn, tuyên truyền phí tổn bốn nghìn hai trăm vạn? Hơn nữa, cần tuyên truyền sớm nên bắt tay vào chuẩn bị, như thế nào đến hiện tại một chút động tĩnh đều không có?"
Du Minh cũng không lý giải Vương Trung Đỉnh âm thầm làm gì.
"Có phải là anh ta nuốt riêng không? Nhưng nuốt riêng số tiền này làm gì?" Hàn Đông cân nhắc.
Du Minh vui đùa nói: "Làm quà cho cậu đi?"
"Bỏ đi! Muốn tặng quà cũng chỉ có thể là lão tử tặng a!"
"Liền nói số tiền đó của cậu, chống đỡ đến chết cũng vẫn là số ở rể rồi."
Truyện khác cùng thể loại
3 chương
20 chương
57 chương
61 chương