Phong Mang
Chương 10
Edit & Beta: Gấu và Thỏ
* * *
12h trưa, trợ lý Phùng Tuấn của Vương Trung Đỉnh sắc mặt trầm trọng cầm theo một xấp văn kiện từ thang máy đi ra. Khoảng chừng hai mươi mét cách văn phòng Vương Trung Đỉnh, độ ấm trong mắt hạ xuống dưới 0.
Một người nữ dọn dẹp đang ở cửa lau tới lau lui, nghe nói Vương Trung Đỉnh yêu cầu rất cao về vấn đề vệ sinh, đây là lần đầu tiên làm việc cô không dám qua loa.
Cảm giác ánh nhìn chăm chú của Phùng Tuấn, nữ công tươi cười chào hỏi, “Phùng quản lý.”
Phùng Tuấn nói: “Ngày mai cô không cần tới làm nữa.”
“Tại sao?” Nữ công sửng sốt.
“Bây giờ là giờ nghỉ trưa, chẳng lẽ không ai nhắc nhở cô, thời điểm Vương tổng đang ngủ không được để có âm thanh xung quanh à.”
Nữ công vội vã biện hộ, “Tôi chỉ tới sớm có một lúc thôi.”
“Thời gian nghỉ của Vương tổng là lấy giây mà tính.”
“Tôi cũng không vào trong quấy rầy ngài ấy nghỉ, tôi luôn ở bên ngoài, vả lại động tác cũng rất nhẹ nhàng.”
Phùng Tuấn lạnh lùng trả lời: “Cửa phòng làm việc cách 17m về phía bên trái, 14m về phía bên phải, đều nằm trong khả năng nghe của Vương tổng. Trong khu vực này, chỉ cần cô đi bao nhiêu bước ngài ấy cũng đếm đủ bấy nhiêu bước.”
Nữ công thẹn quá hóa giận, “Làm như quý báu lắm? Bộ có tiền là giỏi hả? Đi thì đi! Đừng nói một tháng một vạn, cho dù cho bà đây mười vạn bà đây cũng không thèm hầu hạ nhé!”
Phùng Tuấn mặt không chút thay đổi làm tư thế mời, “Vậy mời.”
Nữ công chịu không nổi thái độ này, đứng đối diện cửa phòng làm việc khóc om sòm, “Tôi ồn ào thì sao? Áp bức người quá đáng! Tôi chúc các người tìm được trúng một người vừa nhiều chuyện lại còn ngáy ngủ, nói mớ mộng du về làm vợ…”
Phùng Tuấn lấy di động, cực kỳ quyết đoán nói vợ bộ phận quản lý nhân sự: “Nhân viên vệ sinh tầng mười tám khu C là do ai nhận vào? Nói hắn cút ra khỏi công ty ngay lập tức!”
Cúp điện thoại, Phùng Tuần nhìn đồng hồ, thời gian nghỉ ngơi còn chừng hai phút mới kết thúc, anh đứng yên tại chỗ, hai phút sau mới nhấc chân đi.
Vương Trung Đỉnh ngồi trên ghế làm việc, trạng thái thoại nhìn rất tệ.
“Ngủ không ngon hả?” Phùng Tuấn hỏi.
Vương Trung Đỉnh không thèm để ý, “Tàm tạm, cũng không tốt lắm.”
“Sao lại không tốt được? Hôm qua anh còn ngồi phi cơ về, nếu không thì anh ngủ thêm chút nữa đi.”
“Không cần.” Vương Trung Đỉnh trực tiếp hỏi, “Tìm tôi có việc gì?”
Phùng Tuần đưa tập văn kiện qua, “Anh xem đi.”
Đập vào mắt chính là tiêu đề bài báo — “Ngôi sao mới gia nhập Công ty điện ảnh và truyền hình Trung Đỉnh dự kiến sẽ là nữ chính trong bộ phim bom tấn của năm.”
Hình ảnh do phóng viên chụp, tuy cách một tấm kính thủy tinh nhưng vẫn có thể thấy rõ ràng là Đào Duẫn Duẫn và Vương Trung Đỉnh đang “trò chuyện thân mật vui vẻ”. Tin tức từ công ty Trung Đỉnh trước giờ vẫn do phóng viên “nội bộ” tự quay chụp, nếu người ngoài có thể đúng lúc biết được chuyện trong công ty, thì chắc chắn là do đã được an bài trước.
Chủ biên tạp chí “Giải trí kinh thượng” nhận được bản thảo bài viết này lập tức gọi điện cho Phùng Tuấn hỏi rõ tình huống, biết được đây không phải ý của công ty lập tức vứt bỏ bản thảo.
[Giải trí kinh thượng = giải trí ở Bắc Kinh]
“Nói cô ta ngốc là hơi bị nặng nề đó, cô ta hơi bị cứng.” Phùng Tuấn cười hừ một tiếng, “Còn dám bắt chẹt tin tức của anh.”
Vương Trung Đỉnh nhìn thật lâu mới mở miệng, “Cậu xem rồi tự xử lý đi.”
Lương Cảnh đang ở bên ngoài nghe được tin tức này, hỏa tốc chạy về công ty.
“Vương tổng, tôi thật sự không biết cô ta còn làm ra loại chuyện này! Tôi với cổ không phải quen thân thiết gì đâu, bằng hữu của chú tôi giới thiệu cô ta cho tôi nên tôi mới nể mặt mũi trưởng bối, tôi…”
Vương Trung Đỉnh vươn tay ngắt lại, “Thời gian này cậu có vẻ bận rộn mệt mỏi quá rồi, nghỉ ngơi vài ngày đi, chuyện bộ phim kia tạm thời không cần lo nữa.”
Lương Cảnh nghe xong mấy câu này lòng lạnh toát, một câu “nghỉ ngơi vài ngày” của Vương Trung Đỉnh kia có nghĩa là vị trí “giám chế” của bộ phim điện ảnh này hoàn toàn vụt khỏi tay hắn.
“Vương tổng!” Lương Cảnh siết chặt nắm tay, ánh mắt bức thiết, “Xin làm ơn cho tôi thêm một cơ hội nữa.”
“Tại sao tôi phải cho cậu cơ hội?”
Lương Cảnh hít sâu một hơi, “Trong vòng hai tuần nữa tôi sẽ đem nhân vật nam chính tới trước mặt ngài.”
Vương Trung Đỉnh yên lặng nhìn Lương Cảnh, sau nói: “Mười ngày.”
Lương Cảnh cắn răng gật đầu, “Được.”
Một khắc khi Lương Cảnh xoay người rời khỏi phòng, sau gáy cũng nổi hết gân xanh, mẹ nó, Ông nhất định phải tìm được người kia! Cho dù không tìm thấy, nối xương tước thịt cũng phải “tạo” cho bằng được một người như thế!”
Truyện khác cùng thể loại
26 chương
16 chương
10 chương
100 chương
49 chương
27 chương