Phong Lưu
Chương 58
Đường Tiểu Đông bị các cô nương kích động gần như điên cuồng ôm chặt, tay chấn đều bị cuốn lấy, không thể động đậy, chỉ còn kém một bước là ôm lấy cái chân phụ thứ ba của hắn mà thôi.
Hơn mười đôi môi lửa cháy đỏ mọng khiến hắn có chút ăn không tiêu, hắn xấu hổ nhìn mấy người Lôi Mị. Lôi Mị, Kha Vân Tiên tự hồ bị bầu không khí cuồng nhiệt nơi này cảm nhiễm, chỉ mỉm người nhìn hắn, không hề có một chút ghen tuông.
Đường Điềm bị nhiễm kích động tới hai mắt đỏ bừng, đôi con mắt to linh động tràn đầy tình tình sùng bái điên cuồng.
Thậm chí ngay cả mười lăm cô nương làm người mẫu ở một bên cũng hưng phấn tới hai gò má đỏ bừng, nở nụ cười vui vẻ, đôi con mắt xinh đẹp thường xuyên phóng ra thần tình sùng bái không thua kém Ngả Cổ Lệ đã bị nhiễm lặng lẽ cầm lấy cánh tay của Thạch Sùng Vũ:
- Tướng công…
Thạch Sùng Vũ là một người thô lỗ, không hề hiểu từng sợi nhu tình hiện lên trong con mắt của phu nhân, mở cái miệng rộng cười ha hả không ngừng:
- Phu nhân, tràng nhiệt náo nhiệt nóng bỏng a.
Hai gò má Ngả Cổ Lệ đo bừng nhỏ giọng nói:
- Tướng công, mệt nhọc cả ngày, nên nghỉ ngơi rồi.
Thạch Sùng Vũ ha ha cười không ngừng:
- Tràng diện náo nhiệt như vậy đã để mệt nhọc cả ngày bị xua tan rồi, ta không thấy mệt…
Ngả Cổ Lệ hung hăng véo hắn:
- Người ta muốn…
Thạch Sùng Vũ bừng tỉnh hiểu ra gãi gãi đầu, a a cười ngượng nghịu, hai phu thê dưới tiếng hoan hô cuồng nhiệt của các cô nương, lặng lẽ rời đi.
Cơn cuồng nhiệt của các cô nương thật lâu sau vẫn chưa thấy hạ xuống, thẳng cho tới khi đầu bếp tới thông báo làm cơm xong, cả đám mới phát hiện bụng đói kêu vang, giống như bầy ong vỡ tổ chạy về phía phòng dùng cơm.
Mặt, trái, cổ Đường Tiểu Đông đều hiện rõ vô số vết son phấn, Kha Vân Tiên đỏ bừng má ngọc lấy khăn ướt giúp hắn lau đi, Lôi Mị cúi đầu đứng một bên, khuê nữ hoa cúc chưa xuất giá dù sao thì da mặt cũng có chút mỏng nha.
Sau khi lau sạch dấu son môi, Kha Vân Tiên nháy nháy mắt, rất biết điều rời đi.
Đường Tiểu Đông vô cùng cảm động, ai nói luyến ai tỷ đệ không tốt? Thục tỷ hay thông cảm, rất hiểu ý tứ người khác, ha ha, tỏng lòng nghìn lần vạn lần tán tụng Kha Vân Tiên.
Nhìn Lôi Mị đỏ ửng má ngọc, hắc ha ha cười hỏi:
- Mị nhi, nàng không ăn dấm chua sao?
Lôi Mị trợn mắt nhìn hắn:
- Các cô nương cảm kích huynh từ tận nội tâm, cái kia… Tự nhiên rất bình thường rồi…
Đường Tiểu Đông ha ha cười:
- Vạn nhất các nàng lấy thân báo…
Một chữ đáp còn chưa rời khỏi miệng, bên hồng đã bị Lôi Mị véo thật mạnh:
- Huynh dám!
Hai gò má trơn bóng tràn đầy mây đỏ, tươi hoa tươi tháng ba mùa xuân, trong e thẹn mang theo oán trách, mê người tới cực hạn, ngón trỏ của Đường Tiểu Đông lay động, vừa mới định đưa tay, Lôi Mị đã chạy mất.
Con bà nó là con gấu, chạy trốn thực nhanh.
Đường Tiểu Đông hận tới hàm răng ngứa ngáy, lại không thể tránh được. Truyện Tiên Hiệp - TruyệnFULL.vn
Cơm no rượu say, khoảng cách tới bình minh cũng không còn bao lâu, mọi người đều rời đi, trở lại phòng của mình nghỉ ngơi, Kha Vân Tiên an bài mười lăm cô nương làm người mẫu tạm thời nghỉ ngơi trong phòng luyện công, sau đó lên lầu kiểm kê các loại chi tiêu, Lôi Mị và Đường Điềm đều tới hỗ trợ kiểm kế tiền bạc.
Bạc vụn đựng đầy hai rương lớn, mười ba rương lớn còn lại đều là tiền đồng, cho dù là bốn nam nhân cường tráng nâng một rương cũng vô cùng cật lực, từng bước từng bước kiểm kê, thực sự đủ đau đầu, hiện tại Đường Tiểu Đông to đầu hơn vài lần.
Bạc vụn thì còn hoàn hảo, nhưng tiền đồng thì phiền phức rồi, một cái rương lớn đổ ra đã giống như cả một ngọn núi nhỏ, khiến một người bị chôn sống cũng không phải không thể, mà mười ba rương lớn đều đổ vào một chỗ mà nói, chôn sống cả một con voi cũng không phải là không thể.
Từng bước từng bước kiểm kê số lượng tiền đồng, 100 đồng là một chuỗi, cũng chính là 10 quan theo cách tính cổ đại, tương đương với 1 lượng bạc.
Đều nói tự mình kiếm được tiền là một chuyện phi thường vui vẻ, loại lời này không biết là tên vương bát đản nào nói? Để hắn tới kiểm kê tiền bạc hiện tại xem có vui vẻ nổi không!
Đầu năm nay vì sao không phát hành tiền giấy? Mang theo trên người không phải rất tiện lợi? Tiền trang có ngân phiếu trăm lượng, năm trăm lượng, một nghìn lượng, vì sao bọn họ không phái người tới đây phục vụ.
Vừa mới kiểm kê được mấy chuỗi, hắn đã cảm giác xương sống thắt lưng đau nhức, nhưng tam nữ bên cạnh vừa kiểm kê vừa nói chuyện, biểu tình bộ dáng hăng hái bừng bừng, không hề biết mệt.
- Biểu ca, huynh liên tiếp làm sai mấy chuỗi rồi, hay là đứng sang một bên nhìn!
Phải làm lại liên tục để Đường Điềm mở miệng oán giận.
Cảm tạ thượng đế, lão tử chờ lời này không biết bao lâu.
Đường Tiểu Đông đứng lên, duỗi thắt lưng một cái, không có ý tứ nhìn tam nữ, thấy trên mặt ba người không hề có một chút biểu tình trách cứ, trong lòng yên tâm một chút, để lại mấy câu rồi thừa cơ chạy trốn.
Không có việc gì nằm ở trên giường lại không ngủ được, ngày hôm nay không thể ngủ được rồi, nằm cũng không thể trò chuyện, hắn thẳng thắn đứng lên đi dạo.
Bận rộn ngược lại không sao hết, một khi rảnh rối lại cảm giác đặc biệt buồn chán, trong xã hội này không có TV điện ảnh, máy vi tính hay điện thoại các loại, thậm chí ngay cả báo chí tối thiểu nhất cũng không có, thảo nào trời vừa rồi, ngoại trừ trên giường ra không thể làm cái gì khác.
Cảm giác đi dạo nửa ngày, bầu trời tối om, có chút sao trời chiếu rọi, thời gian trôi đi thực sự vô cùng chậm.
Đi tới hậu viện, trong lòng luyện công mơ hồ còn có ánh đèn, còn có tiếng nói chuyện, các cô nương người mẫu tựa hồ chưa đi vào giấc ngủ.
- Đường công tử.
Một tiếng kêu mềm mại vang lên khiến Đường Tiểu Đông càng hoảng sợ.
Quay đầu vừa nhìn, là cô nương có vóc dáng tốt nhất trong mười lăm người mẫu, trong lòng không khỏi vừa động.
- Tiểu Liên cô nương, đã trễ như vậy sao chưa nghỉ ngơi?
Tiểu Liên tựa hồ không chịu nổi ánh mắt bức người của hắn, cúi thấp đầu, nhỏ giọng nói:
- Uhm, Tiểu Liên thấy công tử đang ngắm trăng, nhất thời nhịn không được ra bắt chuyện, không biết có làm hỏng nhã hứng của công tử?
Đường Tiểu Đông ha ha cười:
- Cái gì là ngắm trăng? Ta là người thô lỗ, không thích loại chuyện phong nhã của văn nhân mặc khách này, ánh trăng ngắm ta còn không sai biệt lắm, chỉ là không ngủ được, lại nhàn rỗi không có việc nên mới đi dạo xung quanh.
Văn nhân mặc khách của Đại Đường rất nhiều, tùy tiện bắt mười nguời trên đường phố thì có tới bảy tám người là thi nhân họa sĩ thư pháp gia, ra vẻ nho nhã để hắn cảm thấy rất không hợp khẩu vị, không bằng thô tục một chút mới sảng khoái.
Tiểu Liên đầu tiên là ngẩn ngơ, lập tức nhịn không được, phát sinh một tiếng cười nhẹ, cảm giác thất thố, vội vàng lấy tay áo che nửa khuôn mặt:
- Công tử thực khôi hài.
Ngửa đầu nhìn bầu trời, trăng sáng treo cao, bầu trời đầy sao, gió đêm thổi nhè nhẹ, các loại côn trùng diễn tấu hòa âm trong đêm, càng có vài phần tình thơ ý họa.
Hồi tưởng lại sinh hoạt thời hiện đại, tuy rằng có các loại dụng cụ công nghệ cao giải buồn, thế nhưng rất không thoải mái bằng sinh hoạt hiện tại. Dù sao chính mình là một cô nhi, đối với trước kia không hề có một chút lưu luyến nào, quan trọng là nắm chặt hiện tại, chí ít còn có một mục tiêu phấn đấu rõ ràng.
- Công tử đang suy nghĩ về gia đình sao?
Tiểu Liên thấp giọng hỏi.
Gia đình?
Xã hội hiện đại, lão tử là một cô nhi, không thân không thích, mượn xác hoàn hồn vào thể xác Đường A Ngưu, theo lý thường phải gánh chịu trách nhiệm của thân thể này, có lão nương yếu đuối nhiều bệnh, còn có một lão tỷ hiền lành phải chiếu cố, thậm chí là phu quân của lão tỷ, dù sao hiện tại có chút tiền rồi, có thể chiếu cố mọi người thật tốt.
- Công tử thực sự muốn đi Trường An?
Đường Tiểu Đông gật đầu, Trường An là thủ đô Đại Đường, trung tâm văn hóa kinh tế chính trị, nơi này là nơi thích hợp phát triển nhất, tuy rằng chuẩn bị không phải rất đầy đủ, nhưng hắn phải đi.
Nhân sinh vốn là một bàn cờ, hắn tin tưởng vững chắc, dựa vào tri thức tới từ xã hội hiện đại, tuyệt đối có thể làm nên sự nghiệp to lớn, thành công từ múa thoát y và tiêu thụ nội y khiến hắn vô cùng tự tin.
- Công tử đi Trường An, có có thể hoạt động cùng loại?
Đường Tiểu Đông kiên quyết lắc đầu:
- Sẽ không, nữ tử Đại Đường người người am hiểu may vá, loại sinh ý này chỉ có thể làm một lần, nếu làm lần thứ hai, tiền kiếm được sẽ không có bao nhiêu nữa rồi.
- A…
Vẻ mặt Tiểu Liên thất vọng.
Trong lòng Đường Tiểu Đông khẽ động:
- Nàng cũng muốn đi Trường An?
Dưới ánh trăng mông lung, có thể nhìn thấy hai gò má của nàng ửng đỏ, hơi có vài phần ngượng ngùng và thất vọng.
Tiểu Liên gật đầu, thấp giọng nói:
- Công tử có sinh ý theo phong cách đặc biệt để Tiểu Liên và các tỷ muội kích phục từ đáy lòng…
Đường Tiểu Đông hiểu ý tứ của nàng, nghiêm mặt nói:
- Tới Trường An, ta xác thực cần tuyển nhận một nhóm cô nương, chỉ là…
Mười lăm người mẫu trẻ tuổi này đều là hài tử con nhà cùng khổ, sinh hoạt nghèo khó để các nàng khát vọng có ngày lành, hắn tổ chức triển lãm bán nội y để các cô nương kiếm được một chút tiền nho nhỏ, cũng đ trong lòng các nàng tràn ngập hi vọng.
Vẻ vui mừng lộ rõ trên nét mặt Tiểu Liên, nháy đôi con mắt to linh động nhìn hắn, chờ đợi hắn nói tiếp.
Tới Trường An rồi, phòng khiêu vũ nhất định phải mở, chỉ là không phải thoát y vũ, mà là các loại hành nghiệp giao tế giữa người và người.
Vốn dự định tổ chức câu lạc bộ đêm, cái gì là tắm tiên, mát xa, rất nhiều loại hình phục vụ tình dục, điều này chắc hẳn Kha Vân Tiên sẽ không phản đối, thế nhưng Đường Điềm và Lôi Mị khẳng định không đáp ứng, ngẫm lại hay là quên đi, dù sao chỉ cần suy nghĩ một chút, không sợ không có biện pháp kiếm tiền.
Xã hội cũ này quá mức phong kiến, nam nữ thụ thụ bất tương thân, nhảy giao tế là nam nữ ôm nhau, không tránh khỏi va chạm thân thể, mà lại không thể mang khăn che mặt, không biết các cô nương có thể tiếp thu hay không?
Nói ra một chút, để gò má của Tiểu Liên trở nên tái nhợt, hàm răng nhỏ nhắn khẽ cắn môi đỏ mọng, hiển nhiên nội tâm đang giao đấu kịch liệt.
Đường Tiểu Đông lẳng lặng chờ đợi câu trả lời của nàng, lần này coi như là điều tra dân ý của hắn.
Các cô nương Di Tình Viện trước đây chính là làm loại sinh ý da thịt đổi người mới hàng đêm, các nàng có thể tiếp khách làng chơi trên giường, cởi sạch sẽ, thậm chí còn làm các loại tư thế tình ái đặc biệt, nhưng lại không dám múa thoát y trước mặt nhiều người nhìn chằm chằm.
Đầu năm nay, danh tiết của nữ nhân so với mạng còn thêm quan trọng, mạng có thể không có, danh tiết lại không thể bị bôi nhọ quá đáng.
Điều này cũng chính là nguyên nhân vì sao hắn phải điều tra dân ý, mặc dù nhảy giao tế là một hành nghiệp tiêu khiển cơ bản nhất, nhưng nam nữ ôm nhau, va chạm thân thể là không tránh được, hơn nữa các sắc lang sẽ mượn cơ hội sỗ sàng, các cô nương có thể chịu được hay không?
Tiểu Liên trầm ngâm một lúc lâu, thấp giọng hỏi:
- Nếu vạn nhất khách nhân cường ngạnh thì làm sao?
Đường Tiểu Đông ha ha cười:
- Điều này yên tâm, trong phòng khiêu vũ có người của ta nhìn kỹ, ai dám xằng bậy sẽ đá ra ngoài, cho dù là hoàng thiên lão tử cũng không sợ.
Tiểu Liên nháy đôi con mắt to linh động, nhìn kỹ biểu tình trên mặt của hắn, xác nhận bảo chứng của hắn, đỏ mặt thấp giọng nói:
- Tiểu Liên trở về hỏi ý kiến của các tỷ muội
Trong lòng Đường Tiểu Đông vui vẻ, nhắc nhở nói:
- Nhảy giao tế khác so với trình diễn nội y, phải lộ mặt thật, vì vậy, dung mạo hàng đầu.
Trong mười lăm người mẫu nội y có mấy cô nương có tướng mạo rất bình thường, thực sự không thích hợp với nhảy giao tế.
Tiểu Liên gật đầu:
- Uhm, Tiểu Liên hiểu!
Nhìn thân ảnh nhỏ nhắn của nàng biết mất trong màn đêm, trong lòng Đường Tiểu Đông suy tư, cho dù các cô nương e ngại mặt mũi, nhảy giao tế không mở được đi nữa thì cũng có nhiều sinh ý kiếm tiền, tiền vĩnh viễn kiếm không hết.
Kỳ thực, y phục của nữ nhân có rất nhiều kiểu dáng, đủ khiến mọi người hoa mắt, hành nghiệp may mặc còn có thể tiếp tục làm nhiều lần, mỗi một lần một kiểu dáng khác nhau, nữ tử Đại Đường có tay nghề cao thì cũng khó tạo thành một số loại đặc biệt, chỉ bất quá hắn một lòng muốn đi Trường An gặp Hoắc Hàn Yên, hơn nữa ý niệm này đặc biệt cường liệt.
Tiểu Liên vẫn không đi ra, hiển nhiên đang thảo luận với các tỷ muội của nàng, nhất thời khó có thể quyết định, đối với việc này, Đường Tiểu Đông cũng không cấp bách, tới Trường An rồi, phải dàn xếp chỗ ở trước, sau đó còn phải xây dựng lắp đặt thiết bị, thời gian chuẩn bị không phải ngắn, hắn chỉ yếu mới biết phản ứng của đám người Tiểu Liên.
Vòng vo vài vòng, trở lại tròng phòng, mấy nữ nhân còn đang vừa nói chuyện vừa kiểm tiền, Tiểu Châu cũng tới hỗ trợ, dưới sự hợp lực của bốn người, mười mấy rương tiền lớn đã được kiểm kê bảy tám phần, mắt thấy không bao lâu nữa sẽ hoàn thành.
Nữ nhân trời sinh có tính nhẫn nại và lực bền bỉ, quả thực khiến hắn bội phục.
Thấy hắn tiến đến, bốn người không hẹn cùng nhau đình chỉ câu truyện, cả đám đỏ bừng mặt, thần tình cổ quái dõi theo đường nhìn của hắn, biểu tình kia khiến Đường Tiểu Đông cảm giác chính mình giống như động vật trong vườn bách thú, mà các nàng là khán giả.
Truyện khác cùng thể loại
48 chương
47 chương
12 chương
19 chương
316 chương
94 chương
125 chương
107 chương
16 chương