Phong Lưu
Chương 474
Hai cô nương vui mừng, tuy nói là đồng tính, nhưng mỹ nhân trong trắng như nước này, chơi khẳng định rất kích thích rất mới mẻ.
Lôi Di Trữ cả kinh nhảy dựng lên, lông mày dựng lên muốn phát tác, Đường Tiểu Đông vội nói:
- Cô cô.
Lôi Di Trữ hung hăng trừng mắt liếc hắn một cái:
- Ngươi...
Đường Tiểu Đông trợn trừng mắt to:
- Hai người làm như vậy mười mấy năm là vì cái gì?
- Ai...
Lôi Di Trữ sâu kín thở dài một tiếng, ngã ngồi tại trên ghế, chỉ là mặt đẹp đỏ bừng, ngượng ngùng muốn chết.
Đúng vậy a, nàng đau khổ chờ mười mấy năm, làm như vậy
Một trong hai nữ nhân lấy lòng nói:
- Đại gia, tiểu cô nương mặt mỏng, xấu hổ là bình thường, chỉ cần bịt mắt lại là được.
A, chủ ý này không tệ.
Lôi Di Trữ nhắm chặt hai mắt, giống như biến thành tượng gỗ, tùy ý để một nữ nhân dùng miếng vải đen bịt kín mắt của nàng.
Đường Tiểu Đông lạnh nhạt nói:
- Hai người các ngươi, phải truyền thụ cẩn thận!
Giọng nói rất bình thản, nhưng lộ ra một cỗ tử lệnh làm người tâm sợ mật run. Đặc biệt là khi Đường Tiểu Đông lộ ra Yêu Bài thân phận Mai Hoa Nội Vệ thì hai nữ nhân bị dọa sợ đến hoa dung thất sắc, liều mạng gật đầu.
Đe dọa đủ rồi, Đường Tiểu Đông đóng cửa phòng đi ra ngoài.
Trong phòng truyền ra thanh âm nhỏ nhẹ của hai nữ nhân, chắc là đang an ủi Trữ cô cô khẩn trương muốn té xỉu sao?
Đường Tiểu Đông rất muốn vào mấy lần, cuối cùng đè loại vọng động này xuống, ngồi ở phòng ngoài uống rượu giải buồn.
Thật sự nhàm chán, hắn dứt khoát ngồi xếp bằng trên ghế, bình tâm tĩnh khí, nhắm mắt hành công. o0o
Cứ mười lăm hàng tháng, Ngô Mẫn Đình sẽ đến An Lâm tự ngoài thành đông mười dặm dâng hương lễ tạ thần. Mười mấy năm qua không khi nào gián đoạn, cũng chẳng bao giờ phát sinh điều gì ngoài ý muốn.
Lan gia là một thế lực danh môn vọng tộc tại Dĩnh Châu là, thanh danh rất tốt. Hơn nữa biệt hiệu của Lan Tinh Lâu có thể hù chết người, nào có ai dám chọc Lan gia?
Ngô Mẫn Đình khi còn trẻ tuổi cũng học qua quyền cước, năm ba gã đại hán bình thường căn bản không có khả năng hoàn thủ. Cộng thêm mỗi lần xuất môn đều có hai người đệ tử của Lan Tinh Lâu đi theo hộ vệ, có thể xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì được?
Nàng dâng hương bái phật trong chùa, khi phát giác có gì không ổn thì đã hút vào rất nhiều mê hương, toàn thân mềm nhũn không có một tia khí lực, hai gã đệ tử hộ vệ cũng lung lay té trên mặt đất.
Một người bịt mặt từ sau Phật tượng đi ra, chế trụ kinh mạch của nàng, đựng vào bao vải to rồi khiêng đi.
Đợi khi nàng tỉnh lại thì phát giác mình nằm trên giường trúc đơn sơ, tứ chi vẫn mềm nhũn không có một tia khí lực.
Đánh giá bốn phía, đây là một cái sơn động âm u, xung quanh im ắng, yên tĩnh khiến nàng sợ hãi.
Người bịt mặt mang nàng tới nơi này, rốt cuộc muốn làm gì?
Đang trong lúc miên man suy nghĩ, đột nhiên có một cổ cảm giác dậy sóng từ sâu trong thân thể nàng dâng lên, trùng kích thần kinh của nàng.
Ngô Mẫn Đình không khỏi sợ đến nỗi hoa dung thất sắc.
Cỗ cảm giác này phi thường quen thuộc, đó là khi tướng công ôm hôn vuốt ve, nàng mới có loại khát vọng mãnh liệt.
Mê hương khẳng định có dược vật kích thích, khiến nàng lúc này động tình một cách mãnh liệt.
Đụng phải dâm tặc hái hoa...
Tuy nói là lớn tuổi nhưng do được bảo dưỡng, màu da vẫn trơn bóng, bùng lên mị lực quyến rũ của thiếu phụ thành thục, mỗi lần tướng công cũng mê đắm hôn toàn thân nàng mới bỏ qua.
Tới tuổi này còn bị thất tiết?
Ngô Mẫn Đình khóc không ra nước mắt, muốn giãy dụa đứng dậy nhưng tứ chi mềm nhũn không có một tia khí lực.
Kêu cứu nhưng cổ họng có hét cỡ nào thì sơn động âm trầm yên tĩnh chỉ có thanh âm của nàng vọng lại.
- Phu nhân, ta tới cứu nàng. Hắc hắc.
Tiếng cười dâm tà đột nhiên vang lên bên người khiến nàng cả kinh hồn phi phách tán:
- Ngươi... Muốn... Làm gì...
Dâm tặc hái hoa có khinh công cao minh dọa người, trên mặt hắn che miếng vải đen, ánh mắt lại phóng ra tia sáng tà ác làm các nữ nhân đều sợ hãi vạn phần.
- Phu nhân nàng yên tâm, ta bảo đảm sẽ không làm loạn đối phu nhân. Trừ phi phu nhân van xin ta. Hắc hắc
- Phi!
Ngô Mẫn Đình phun một ngụm nước miếng vào người hắn.
- Phu nhân đừng mạnh miệng.
Dâm tặc hái hoa cười quái dị một tiếng:
- Chờ một lát, nàng sẽ giống dâm phụ cầu khẩn nam nhân chơi nàng, hắc hắc.
Ngô Mẫn Đình bị dọa sợ đến hồn phi phách tán, nhưng mà trong cơ thể dậy sóng tuôn ra như phiên giang đảo hải, mãnh liệt trùng kích thân thể khiến linh hồn của nàng run rẩy.
- Ta... Quyết không... A
Toàn thân kịch liệt run rẩy, hai gò má của nàng ửng đỏ, toàn thân nóng hổi như lửa. Dục niệm thiêu đốt mãnh liệt, hành hạ đến mức phải giãy dụa thân thể, phát ra những tiếng rên rỉ khó nhịn.
- Phu nhân rất khó chịu sao?
Dâm tặc hái hoa cười phóng đãng nói:
- Chỉ cần nàng mở miệng van xin ta, ta sẽ cho nàng hưởng thụ tư vị dục tiên dục tử, hắc hắc. Nguồn truyện: TruyệnFULL.vn
- Vô sỉ!
Dâm tặc hái hoa cười quái dị nói:
- Phu nhân tiếp tục nhịn... Y... Ngoài động có người...
Tinh thần Ngô Mẫn Đình rung lên, chỉ hy vọng ngoài động là người của lão công mình.
Võ công của dâm tặc hái hoa không kém, người bình thường tới cũng là không có kết quả gì tốt.
Trong thấp thỏm lo âu, bên ngoài truyền đến dâm tặc hái hoa tiếng cười quái dị:
- A Ha! Lại thêm một đại mỹ nhân, hôm nay diễm phúc của ta không cạn a!
- Hạ lưu dâm tặc, ăn cô nãi nãi một kiếm!
Tiếng đánh nhau ngoài động binh binh bàng bàng kịch liệt truyền vào trong động, Ngô Mẫn Đình cầu nguyện cô nương kia có thể giết dâm tặc hái hoa để giải cứu mình.
Võ công của dâm tặc hái hoa cực cao, cùng nàng kia chiến đấu vô cùng kịch liệt, tiếng "đương đương đương đương"của vũ khí mãnh liệt đụng nhau. Xen lẫn có tiếng kêu khẽ của nàng kia, còn có tiếng mắng chửi của dâm tặc hái hoa. Hiển nhiên là hắn chịu thiệt thòi không nhỏ.
Nghe tựa hồ có hy vọng, chỉ là từ cơn sóng trong cơ thể mãnh liệt dâng lên, hành hạ khiến thân thể Ngô Mẫn Đình khó nhịn giãy dụa, thở hào hển cúi đầu phát ra tiếng rên rỉ.
Toàn thân giống giống như lửa thiêu, vô cùng nóng, nóng đến nỗi nàng liều mạng kéo xiêm y trên người.
Da thịt tham lam hấp thu hàn khí nhè nhẹ trong sơn động, ngoài mặt tựa hồ là dễ chịu một chút, nhưng ngay sau đó cảm giác dậy sóng trong cơ thể lại càng mãnh liệt, hành hạ đến nàng gần như muốn chết.
Ngoài động truyền tới một tiếng thê lương, theo không lâu sau, có tiếng bước chân đi vào.
Bị hành hạ khôn cùng đến gần như muốn chết, Ngô Mẫn Đình nghe được một tiếng thét kinh hãi, thẹn đến muốn chui xuống đất. Nàng luống cuống giơ tay lên bộ ngực lõa lồ, thân thể lại bởi vì xấu hổ và dục triều hành hạ trở nên run rẩy.
Truyện khác cùng thể loại
48 chương
47 chương
12 chương
19 chương
316 chương
94 chương
125 chương
107 chương
16 chương