Phong Lưu

Chương 454

Lực chiến đấu mạnh đến nổi làm Đường Tiểu Đông kinh hãi không thôi, chỉ một chiêu Quan âm Tọa Liên đã làm tới hai ba canh giờ. Quả thực là bể dục. Ngươi lớn lối đủ rồi, hiện tại đổi phiên lão tử phát biểu. Đường Tiểu Đông lật người, phát động đợt công kích hung ác thứ nhất. Duẫn Hạ Anh Tử thở gấp, rên rỉ, giãy dụa thân thể, cố gắng nghênh đón, chiến lực mạnh mẽ khiến nam nhân phải sợ hãi. Cũng không biết qua thời gian bao lâu, Đường Tiểu Đông đổi tư thế ngồi thiền tiếp tục rong ruổi, xung phong liều chết. Đây không phải là nam nữ ân ái triền miên ở trên giường, mà là một cuộc quyết đấu hung ác vô cùng. Một bên huy vũ trường mâu liều mạng xung phong, một bên cố gắng nghênh tiếp. Cả hai giống như đại địch sinh tử trên sa trường, liều mạng đánh giết, cho đến khi giết chết đối phương mới cam tâm. Duẫn Hạ Anh Tử phát ra những tiếng rên rỉ chói tai, Đường Tiểu Đông gầm thét xung phong khiến Ngũ Thiên Chiếu đã xong từ lâu thò cổ từ bên trong ra cùng Tú Tử quan chiến. Lão sắc lang này, một tay bóp cái mông đầy đặn của Tú Tử, một tay ôm ấp lấy Cung Trạch Do Mỹ bị trói không thể nhúc nhích nhìn từ kẽ hở trướng mành. Hắn cùng với Tú Tử bị cảnh tượng long phượng tranh đấu kinh thiên động địa cả kinh trợn mắt há hốc mồm. Trời ạ, cái gì gọi là mãnh nam? Công phu trên giường đệ nhất thiên hạ, không Đường huynh đệ thì còn ai? Tú Tử thấy vậy nuốt nước miếng, ánh mắt vô cùng u oán bất mãn nhìn chằm chằm Nhìn đi, đây mới thực sự là nam nhân! Cung Trạch Do Mỹ bị Ngũ Thiên Chiếu ôm trong ngực xấu hổ không dám mở mắt nhìn, chẳng qua đủ loại âm mỹ rung động tâm hồn truyền vào tai nàng, tay chân bị dây đỏ trói lại, không cách nào che lỗ tai. Truyện Tiên Hiệp - TruyệnFULL.vn Dưới tiếng gầm kích thích, đôi mắt nàng hé ra một chút rồi vội vàng nhắm lại. Một lần nữa mở ra, gương mặt nàng tràn đầy thần thái nhục nhã không dám nhắm mắt nữa. Trên nệm da thú, hai người liều mạng giết chóc. Thỉnh thoảng dùng các tư thế như lão hán đẩy xe, rồi cái gì nhảy cóc vân vân, ly kỳ cổ quái khiến người xem trợn mắt há mồm. Thân là nhẫn thuật Giáp Hạ gia tộc chịu trách nhiệm tình báo dò xét, từng nữ nhẫn thuật phải tiếp nhận đặc huấn này, cho dù hy sinh nhan sắc cũng phải thu được tin tình báo vào tay hoặc ám sát mục tiêu thành công. Đoạn tuyệt đối với nam nữ nhẫn thuật là yêu cầu cao nhất của đặc huấn, nhưng thật sự có thể đoạn tuyệt sao? Nhìn hai người vật lộn thảm thiết, không hiểu sao sâu trong thân thể nàng dâng lên một cỗ nhiệt triều làm nàng run rẩy… Ngũ Thiên Chiếu đang ôm nàng trong ngực đột nhiên cảm giác thân thể nàng run rẩy, màu da nhuộm một tầng hồng phấn, vẻ mặt hắn đau khổ không thôi. Tú Tử thấy vậy, xuân tình cỏ dại lan tàn, dán chặt lấy hắn thở gấp, nói rõ vẫn còn muốn. Lão sắc lang khóc không ra nước mắt, không thể hùng phong được, thể diện mất sạch, chỉ muốn tìm một cái lỗ mà chui xuống. Mới vừa rồi song phi, đã đã tiêu hao hết toàn bộ chiến lực của hắn, huynh đệ bảo bối ủ rũ như con rắn chết, làm gì có nửa điểm hùng phong của nam nhân? Tú Tử nghiến răng nghiến lợi oán hậm nhéo hắn một cái, đoạt lấy Cung Trạch Do Mỹ như một nam nhân đặt nàng trên giường, trước mặt Ngũ Thiên Chiếu chơi trò giả phượng hư hoàng. Công phu trên giường của Tú Tử vô cùng lợi hại, rất nhanh đã khiến Cung Trạch xinh đẹp tuyệt trần thở gấp rên rỉ, giãy dụa thân thể trắng như tuyết. Trên mông truyền đến cảm giác đau đớn nhè nhẹ do vết roi da, loại đau đớn này khiến thân thể linh hồn của nàng phiêu tiên dục tử, âm thanh ngày càng mê loạn… Ngũ Thiên Chiếu thấy vậy hai mắt trợn tròn, quả đấm nắm chặt phát ra những tiếng răng rắc. Sau đó lại giống gà trống thua trận, ủ rũ cụp đầu Ngay nữ nhân cũng không thỏa mãn được, quả thật rất uất ức. Tú Tử cùng Cung Trạch Do Mỹ đồng thời phát ra một tiếng tiếng rên rỉ thật dài, sau đó xụi lơ thở dốc. Cung Trạch Do Mỹ vẫn bị vải hồng buộc chặc, tộc trưởng đại nhân muốn dạy dỗ nàng, Tú Tử cũng không dám tự tiện thay nàng cởi vải hồng. Chiến đấu bên ngoài, làm người ta hâm mộ, đố kỵ càng ngày càng kịch kiệt, sống chết trước mắt, tiếng thở dốc, tiếng rên rỉ của Duẫn Hạ Anh Tử càng lúc càng lớn, thỉnh thoảng xen lẫn một hai tiếng thét dài chói tai. - Người tốt... Không cần... Ta... Sợ... Dừng lại… Cảm giác dục tiên dục tử như một cơn sóng gió mãnh liệt trùng kích thần kinh nàng, không biết đã chết bao nhiêu lần. Lại chuẩn bị tiến quân, đánh tơi bời, Duẫn Hạ Anh Tử rốt cục cũng phải xin tha. Theo một tiếng phấn khởi tiếng thét dài chói tai, hai mắt nàng trắng dã, cả người run rẩy mãnh liệt xụi lơ. Ngũ Thiên Chiếu co đầu rút cổ sau doanh trướng lau mồ hôi lạnh trên trán, miệng há hốc thật lâu không khép lại. Đường huynh đệ, thần nhân! Đường Tiểu Đông thở hào hển, mồ hôi đầy người, vỗ một cái thật mạnh vào mông trắng Duẫn Hạ Anh Tử, nàng hừ hừ hai tiếng, ngay cả sức mở mắt cũng không có. Tú Tử mặt đỏ ửng, cầm lấy khăn tay lau mồ hôi cho Đường Tiểu Đông, đôi mắt đẹp lóe lên sự hâm mộ, sùng bái và mong chờ. Đường Tiểu Đông nằm như heo chết bên cạnh Duẫn Hạ Anh Tử hưởng thụ phục vụ ôn nhu của Tú Tử. Trong lúc Tú Tử phục vụ, đương nhiên có va chạm đôi chút khiến Đường Tiểu Đông xuẩn xuẩn dục động. Bất quá nể mặt mũi Ngũ Thiên Chiếu, hắn không muốn ăn nàng. Hắn đứng dậy để Tú Tử mặc y phục, ánh mắt u oán, khát khao, mong ngóng khiến cho bất kỳ nam nhân nào cũng không thể kháng cự. Đường Tiểu Đông coi như không thấy, trừng mắt nhìn Ngũ Thiên Chiếu đang ngẩn người còn chưa mặc y phục. Tú Tử rất hiểu tâm lý nam nhân, vô cùng ôn nhu hầu hạ Ngũ Thiên Chiếu mặc quần áo, sau đó tặng hắn một cái môi thơm, như chim nhỏ nép vào lòng hắn coi như là khích lệ. Ngũ Thiên Chiếu thở dài một tiếng, giọng nói sùng kính vô cùng: - Đường huynh đệ, lão ngũ ta không phục người nào, hôm nay ta phục. Huynh đệ ngươi là thần nhân chuyển thế! Thần nhân chuyển thế làm chó gì, làm thần dâm chuyển thế có phải sung sướng chết người, haha. Khi bầu trời rọi tia nắng ban mai đầu tiên xuống, mọi người lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm. Uy khấu không thăm dò được hư thật Đường quân, dĩ nhiên đã đánh mất cơ hội tuyệt hảo để vãn hồi chiến đấu. Đường quân gióng trống khua chiêng tiếp tục hướng bên trong đảo, chỉ là tốc độ rất chậm, trên đường đi san bằng mọi thôn trang. Hơn nửa ngày mới đi được năm sáu dặm đường, khi Uy khấu phát giác có điều không đúng thì mấy vạn Đường quân từ trên thuyền chuyển đến đã cập bờ. Tuy vẫn còn cách biệt với tổng thực lực của Uy khấu, nhưng sĩ binh Đường quân vẫn sục sôi chiến ý, trang bị hoàn mỹ, hỏa khí có lực sát thương kinh khủng, còn có Thủy sư hạm đội cường đại phối hợp tác chiến, đủ để chống đỡ một đoàn toàn lực của Uy khấu. Trần Huyền Lễ suất quân theo phía Đông một đường càn quét thôn trang, đánh tan năm sáu chi binh lính Uy khấu. Mà Cao Lệ quân theo phía tây thì bị Uy khấu ngăn chặn, song phương ác chiến, cả hai bị thương vong nặng nề, thế bị tiến công chững lại. Phía tây bị ngăn trở, hai mặt Đông Nam lập tức chậm dần, đạt tới tam đầu đồng tiến, hô ứng lẫn nhau. Nói toạc ra là chữ Tha. Lấy binh lực trước mắt, chỉ có thể đặt chân vào đất liền, chưa thể công thành. Nói là ba mươi lăm vạn đại quân, nhưng muốn từng nhóm vận chuyển tới đây cũng phải mất vài ngày, cộng thêm các loại trọng hình công thành, lương thảo, vật tư quân sự, nhất thời chưa thể đưa tới toàn bộ. Hỏa dược, hoả tiễn, lôi pháo, thuốc nổ vận chuyển hơn phân nửa, năm chiếc nỏ khổng lồ, hai mươi khẩu đại phao thần uy vô địch còn chưa chuyển tới.