Phong Lưu

Chương 417

Mũi tên được Nguyệt Tiểu Soái cải tiến, bắn vào thân tàu và vải bạt trên chiến thuyền Cao Lệ, rất nhanh dẫn đốt chiến thuyền. Chiến hạm song phương trộn lẫn vào một chỗ, tràng diện cực kỳ hỗn loạn, đây là thời cơ tốt nhất cho thuyền cảm tử tấn công, các thủy quỷ mượn dùng thuyền lớn ẩn nấp, điều khiển thuyền phóng ra. Tình huống cực kỳ hỗn loạn, có đến bao nhiêu người chú ý đến mấy cái thuyền độc mộc nho nhỏ này chứ? Dù cho chú ý cũng không thể bận tâm, chiến thuyền bị đại hỏa tận trời thiêu đốt sắp chìm nghỉm, nếu không nhảy xuống biển sẽ biến thành heo quay. Thuyền cảm tử trong lúc hỗn loạn đục nước béo cò, mỗi một chiếc thuyền cảm tử phóng ra, mượn dùng lực đẩy cường đại của hỏa dược, mũi nhọn vô cùng sắc bén cắm vào thân thuyền Cao Lệ, hai thuyền dính vào một chỗ, hỏa dược chất đống trên thuyền cảm tử ầm ầm nổ mạnh. Trên mặt biển, vô số chiến thuyền dính vào nhau, ánh lửa tận trời, khói đặc cuồn cuộn che khuất bầu trời, vô số thuỷ binh liều mạng giãy dụa kêu cứu, thi thể gỗ vụn trôi nổi trên mặt nước đỏ thẫm. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - https:// Cận chiến, ngũ nha phát huy ra ưu thế chắc chắn của mình, mũi tàu phát huy ra lực sát thương đáng sợ, đụng hủy rất nhiều chiến thuyền của Cao Lệ. Thủy quỷ song phương đã triển khai đánh nhau dưới đáy nước, thủy quỷ Hán Giang được trang bị đồ Uy thương chỉ trong hai đợt luân phiên công kích liền giết cho thi thể thủy quỷ nổi đầy trên mặt biển, giết cho đến khi bọn hắn không dám xuống nước giao chiến nữa mới thôi. Thủy quỷ Hán Giang thừa cơ lặn xuống đáy thuyền địch, đục đáy thuyền, làm không ít chiến thuyền cỡ lớn cỡ trung của Cao Lệ chìm nghỉm. Trên mặt biển thuỷ binh Cao Lệ giãy dụa kêu cứu, không phải bị chiến thuyền chạy nhanh đụng phải thì bị Đường quân trên chiến thuyền lấy cung tên bắn chết, hoặc bị trường mâu đâm, đại đao chặt chém, vận khí tốt là làm tù binh. Mông trùng khoái đĩnh loại nhỏ lui tới giữa khe hở các chiến thuyền, binh lính trên thuyền tiếp tục giết chết một số lớn thủy binh Cao Lệ đang giãy dụa kêu cứu trên biển. Quan chỉ huy Cao Lệ thấy tình thế không ổn, vội vàng hạ lệnh toàn quân lui lại. Lúc này, chiến thuyền song phương đã trộn lại với nhau, quay đầu lui lại, chẳng khác gì giơ phần yếu hại của mình ra, chiến hạm Đường quân thừa thế cắn vào âm hạm đội Cao Lệ một phát, truy sát mấy chục hải lý, dọc theo đường đi lại tiêu diệt rất nhiều chiến thuyền cỡ trung của Cao Lệ. Trận chiến này, Đường quân toàn thắng, tựa hồ toàn diệt hạm đội Hạ Tu của Cao Lệ, chiến hạm có thể bỏ chạy về cảng khẩu Hạ Tu của Cao Lệ chỉ còn lại mười chiến thuyền cỡ trung cỡ nhỏ với vết thương chồng chất, thủy binh hao tổn hơn bảy vạn người, cả quân và dân Cao Lệ đều lâm vào chấn động. Tóm lại, hạm đội Hạ Tu cường đại nhất nước Cao Lệ, hoàn toàn có thể bị gạch tên. Hạm đội liên hợp Đường quân tổn thất khoảng ba chiến thuyền ngũ nha, mười ba chiến thuyền hải cốt cỡ trung, binh lính tổn thất hai trăm người, tuyệt đối là một trận thắng lớn hoàn mỹ. Chiếu theo kế hoạch tác chiến định sẵn, hạm đội Uy Hải một phân thành hai, chia nhau giả vờ tấn công trọng trấn Tam Phổ và Hạ Tu, hấp dẫn chủ lực của Cao Lệ, Đường Tiểu Đông thì dẫn hạm đội Hán Giang quanh quẩn quần đảo A Khâu rồi lao thẳng tới trọng trấn Thiên Diệp. Hải vực quần đảo A Khâu nhiều đá ngầm, được gọi là đường biển tử vong, Đường Tiểu Đông dẫn hạm đội Hán Giang mất trọn ba ngày, trả giá mười tám chiến thuyền hải cốt cỡ trung mới vượt qua được hải vực quần đảo A Khâu. Ác chiến với hạm đội Hạ Tu cường đại nhất của Cao Lệ quốc cũng không tổn thất như thế, hải vực quần đảo A Khấu không hỗ được gọi là "đường biển tử vong". Xuyên qua hải vực A Khấu cực kỳ nguy hiểm, trước trọng trấn Thiên Diệp vẫn có rất nhiều đảo nhỏ, khắp nơi là đá ngầm, không cẩn thận chính là thuyền hủy người vong. Khi đến gần trọng trấn Thiên Diệp đã là chạng vạng của bảy ngày sau, hạm đội bỏ neo ở mặt sau của một đảo nhỏ nghỉ ngơi. Năm chiếc mông trung khoái đĩnh dưới ánh trăng mông lung mò mẫm chạy đi, ở phía trước mở đường, ba mươi chiếc thuyền hải cốt cỡ trung đi theo phía sau, vận chuyện nhóm cao thủ đầu tiên và tiền phong doanh do năm ngàn hải tặc biên chế thành phụ trách đột kích tới bờ biển Thiên Diệp trước. Trong năm chiếc mông trùng khoái đĩnh dò đường phía trước bởi vì bầu trời tối đen, tầm mắt không rõ, hai chiếc va phải đá ngầm chìm nghỉm, một chiếc hải cốt cỡ trung trong lúc tránh né đá ngầm lại đụng phải một chiếc hải cốt cỡ trung khác ở bên cạnh, thân tàu hai chiếc vỡ tan, các binh lính chỉ có thể vứt bỏ giáp trụ vũ khí, nắm lấy dây thừng từ thuyền khác quăng xuống bơi tới. Không nghĩ tới một diệu chiêu như thế, Đường Tiểu Đông cho mấy chiến thuyền hải cốt cỡ trung nối liền với nhau tạo thànhcái đài cao trên biển, hơn mười sợi dây thừng to dày nối vào bờ, mông trùng khoái đĩnh qua lại vận chuyển binh lính, vận chuyển từng nhóm vũ khí giáp trụ lên bờ, tốc độ như vậy tuy chậm, nhưng ít ra rất an toàn, giảm bớt thương vong giảm quân số không cần thiết. Phụ cận bờ biển có nhiều thôn trang, mọi người mệt nhọc cả ngày, sớm đã tiến vào mộng đẹp, ai lại ngờ tới hạm đội thủy sư Đại Đường dám vượt qua đường biển tử vong đến hải vực Thiên Diệp, rồi mạo hiểm mò mẫm bơi lên bờ chứ. Binh lính bơi lên bờ phần lớn bị sóng biển đánh ướt nhẹp toàn thân, rồi bị gió biển thổi vào, lạnh đến run người, lại không thể nhóm lửa, chỉ có thể ngồi gần nhau sưởi ấm. Đường Tiểu Đông muốn vận chuyển chăn ấm lên bờ, chẳng qua thuyền lớn thì không tới bờ, thuyền nhỏ vận chuyển gặp sóng to đánh tới, đồ đạc sẽ bị ướt hết. Mẹ, không có biện pháp, đành phải lục soát toàn quân, vừa tìm liền tìm ra không ít rượu ngon, ngay cả trong khoang của Điển Mãnh cũng tìm thấy hai bình lớn. Thật sự không có cách nào, chỉ có thể uống một chút rượu nhạt xua lạnh. Tốn rất nhiều thời gian vận chuyển tiền phong doanh và một đám cao thủ lên bờ, do Trần Huyền Lễ tự mình dẫn đội, mò mẫm đi ở bờ biển, lặng yên không tiếng động tiếp cận cứ điểm Thiên Diệp được người Cao Lệ ca tụng là thiên hạ không ai có thể công phá. Kiến trúc dọc theo bờ biển cứ điểm là các bãi đá ngầm, cao tới sáu trượng, nước biển quanh năm cọ rửa, trên đá mọc đầy rêu, trơn tuột khó có thể leo lên. Sóng biển vỗ vào đá ngầm phát ra tiếng ào ào hoàn toàn che giấu tiếng bước chân của đám người Trần Huyền Lễ, mặc dù là có người không cẩn thận té ngã, phát ra tiếng kêu đau cũng không khiến vệ binh Cao Lệ chú ý. Cứ điểm Thiên Diệp được người Cao Lệ tung hô là đệ nhất cứ điểm hiểm yếu không ai có thể công phá, tuy rằng khoa trương, nhưng không phải không có căn cứ. Cao Lệ và Uy quốc giống như là đối thủ một mất một còn trời sinh, hai nước thường xuyên phát sinh chiến tranh, Uy quốc có quốc lực cường đại mưu toan thâu tóm Cao Lệ, nhiều lần phái ra hạm đội cường đại tây hạ Thiên Diệp, mạnh mẽ tấn công cứ điểm Thiên Diệp. Trên hải vực Thiên Diệp có không biết bao nhiêu chiến thuyền Uy quốc chìm nghỉm, ngay cả người Uy quốc cũng không đếm được, tóm lại, người Uy quốc tổn thất vô số chiến thuyền, nhưng thủy chung không thể bước lên cứ điểm Thiên Diệp nửa bước, tên gọi đệ nhất cứ điểm hiểu yếu của Cao Lệ như vậy mà ra đời. Khi Ngũ Thiên Chiếu nói ra những chuyện này thì Đường Tiểu Đông cười lên ha hả nói: - Đệ nhất cứ điểm hiểm yếu cái rắm, bổng tử chết tiệt cả ngày chỉ biết mơ mộng. - Cái chó má gì không thể công phá, những tên Oa khấu đó quá ngu, Cao Lệ gặp vận khí tốt, không gặp phải đại quân của Đại Đường ta mà thôi, hắc hắc, lúc này ta muốn cho bọn bổng tử chết tiệt này mở mắt nhìn xem uy vũ của quân đội Đại Đường ta. - Đại nhân, bổng tử chết tiệt là có ý gì? Vẻ mặt Ngũ Thiên Chiếu hiếu kỳ.