Phong Lưu

Chương 390

Tần Thiên Bảo ha ha cười nói: - Dương đại nhân hôm nay thực sự rất nhanh a? Dương Thiên Kiều trầm giọng nói: - Mấy ngày qua quân vụ bận rộn, bản quan ngủ không được liền đổi phiên trực sớm, bản quan đồng cảm với các binh lính, có gì không đúng sao? Ngươi là ai? Tần Thiên Bảo ăn mặc bình thường, nếu không phải đứng bên cạnh Tống Kim, hơn nữa đeo trường kiếm, hắn cũng khinh thường hỏi đến. Tần Thiên Bảo ngẩng đầu nhìn trời, nở nụ cười quỷ dị, hỏi một đằng, trả lời một nẻo: - Trăng mờ gió mạnh, là thời tiết tốt để giết người. - Ngươi có ý gì? Dương Thiên Kiều tức giận quát hỏi, ánh mắt lại nhìn phía Tống Kim. Sắc mặt Tống Kim trầm xuống, ánh mắt thoáng hiện lãnh mang khiếp người nói: - Dương Thiên Kiều, bản quan hoài nghi ngươi tư thông Uy khấu, nếu lòng ngươi không có quỷ, vậy hãy bỏ vũ khí xuống đợi thẩm tra. Sắc mặt Dương Thiên Kiều đại biến, cố biện bạch: - Vu cáo hãm hại, đây là vu cáo hãm hại. Tống Kim thản nhiên nói: - Thanh giả tự thanh, nếu lòng ngươi trong sáng, vì sao không buông vũ khí xuống nhận thẩm tra? Tần Thiên Bảo luôn luôn nhìn chằm chằm thủ hạ của Dương Thiên Kiều, chứng kiến cả đám bọn hắn tay cầm chuôi đao, tùy lúc có thể xuất thủ, lập tức không hề chần chờ, đại thủ vung lên, ra lệnh bắn tên. Quan quân trực ban ngẩn ra, ra lệnh: - Bắn tên! Bắn chết người mình ư? Các cung tiễn thủ hơi ngẩn ra, trì hoãn một chút. - Bát dát! Chỉ một chút do dự như vậy, đám binh lính phía sau Dương Thiên Kiều liền hét lên, rút bội đao ra, gào thét giết lên. Mẹ nó, quả đúng là Uy khấu! Các binh lính không hề do dự, giương cung bắn ra hàng loạt, đợt vũ tiễn thứ nhất, bắn tại chỗ hơn mười tên Uy khấu. - Giết cho ta! Dương Thiên Kiều giơ cao trường kiếm, suất lĩnh thủ hạ xông lên bậc thang. Muốn mở cửa thành ra, tất phải kéo cự thạch ngàn cân chắn trước cửa thành lên mới được, giá ở trên cửa thành, bọn hắn phải giết lên đầu thành mới có cơ hội kéo cự thạch ngàn cân lên. - Giết, một tên cũng không để lại. Tống Kim thét ra lệnh, trường kiếm ra khỏi vỏ, kiếm quang lãnh lệ cấp tốc chớp đột, hai tên Uy khấu xông lên hét thảm lăn xuống bậc thang. Có thể gia nhập Mai Hoa nội vệ, bản thân nhất định phải có võ công cao cường, có thể lăn lộn đến chức hiệu uy Mai Hoa nội vệ, vậy không cần phải nói, võ công lợi hại là yếu tố đứng hàng đầu tiên. Dương quý phi lo lắng an nguy của Đường Tiểu Đông, lệnh Vệ Vô Thương chọn lựa nhân thủ tốt nhất đảm đương thân binh hộ vệ cho hắn. Trong Mai Hoa nội vệ nhân tài đông đảo, Tống Kim không phải là nhân tuyển thứ nhất của Vệ Vô Thương, nhưng tuyệt đối là nhân vật số ba có thể độc bá một phương. Phó thống lĩnh đi công tác, Vệ Vô Thương liền tuyển Tống Kim, mà thủ hạ của Tống Kim thì không ai không phải là cao thủ có thân thủ siêu tuyệt. Một kiếm của Tống Kim liền đánh gục hai tên Uy khấu, làm đám Uy khấu đang gào thét giết lên hoảng hồn. Bất quá nán lại ở dưới thành, là trở thành bị cho cung tiễn thủ trên đầu thành, chỉ có liều mạng giết lên mới có cơ hội giữ mạnh, Dương Thiên Kiều cùng những tên Uy khấu này không có lựa chọn, không phải ngươi chết thì ta mất mạng, cả đám hợp lại liều mạng. Tống Kim cùng Tần Thiên Bảo tử thủ ở bậc thang, một bước cũng không nhường, dưới thành nằm đầy thi thể của Uy khấu, cũng có cả của sĩ binh, song phương đều liều mạng, đánh nhau cực kỳ thảm thiết. Tiếng chém giết gào thét cùng còi báo động phá tan ban đêm yên tĩnh này. Đám người Tống Kim, Tần Thiên Bảo ở tại cửa đông chiến đấu đẫm mãi, binh lính tuần tra phụ cận nghe thấy nhanh chóng chạy tới, vây quanh Dương Thiên Kiều và đám Uy khấu. Thế cục đã khống chế được, nhưng muốn trong thời gian ngắn toàn diệt Dương Thiên Kiều cùng nhóm Uy khấu này thì hơi khó, dù sao thân hãm tuyệt cảnh, những tên Uy khấu này đều liều mạng. Tần Thiên Bảo đâm ngã một tên Uy khấu, bám vào Tống Kim, - Tống đại nhân, Trương đại nhân không biết chỉ huy đánh giặc, ngươi tốt nhất chạy về quân doanh trấn thủ. Trương Quân Lâm là một quan tốt, am hiểu xử lý nội chính, nhưng phương diện quân sự là một người ngoài ngành, nếu không có đại tướng độc bá một phương chỉ huy, toàn thành chắc chắn hỗn loạn. - Cẩn thận! Trường kiếm trong tay Tống Kim rung lên, đâm thủng cổ họng một tên Uy khấu, rời khỏi vòng chiến, hai gã hộ vệ của hắn đi theo rời khỏi, chạy tới phủ thái thú. Tuy những Uy khấu này lợi hại, Dương Thiên Kiều là cao thủ, nhưng một mình Tần Thiên Bảo cũng đủ để áp chế hắn, hai vị trưởng bối của Tần gia giống lão hổ nổi điên, tung hoành ngang dọc trong đám Uy khấu, giết ngược giết xuôi không người nào có thể tiếp được công kích mãnh liệt của bọn họ. Những Uy khấu này bị rất nhiều binh lính bao vây trùng trùng, muốn phá vây cũng khó khăn, càng khỏi nói xông lên lầu cổng thành kéo cự thạch ngàn cân mở cửa thành ra. Trong Dương phủ, tiếng rống giết cùng còi báo động vang trời khiến Dương Thành Hải cả kinh nhảy dựng lên. Thời gian ước định chưa tới, vì sao đã triển khai chém giết? Bất quá hiện tại không có thời gian cho hắn nghĩ nhiều, đứa cháu trai đã triển khai chém giết ở cửa đông, bây giờ nên đến phiên nhân mã của hắn xuất động. Ra lệnh một tiếng, đại môn trước sau Dương phủ đồng thời mở ra, hai nhóm Uy khấu đằng đằng sát khí nhào ra, giết về phía phủ thái thú. Tiếng rống giết cùng còng báo động vang trời đã kinh động toàn thành, ngoài phủ thái thú, nhiều đội binh lính rút đao ra khỏi vỏ, dây cung căng lên, gắt gao bảo vệ bốn phía. Các loại hỏa khí đều được chế tạo và tồn trữ trong phủ thái thú, Đường Tiểu Đông tự nhiên tăng cường đề phòng, phái quân đội hùng hậu canh gác, hiện tại Tần Thiên Bảo hoài nghi có biến, liền bảo Tống Kim tăng thêm nhân số phòng thủ, hơn nữa trong phủ thái thú có Lan Đình, ba mươi sáu địa sát, Mai Hoa nội vệ cùng đông đảo cao thủ, muốn công phá phủ thái thú, không có hơn vạn binh lực, nghĩ cũng đừng nghĩ. Tình báo của Dương Thành Hải không hoàn toàn chuẩn xác, hắn dẫn mấy ngàn thủ hạ, giết thẳng phía phủ thái thú. Các binh lính giơ cự thuẫn lên, tạo thành trận hình phòng ngự, cung tiễn thủ ở tầng bên trong bắn tên, một đoàn Uy khấu đông nghìn nghịt như đàn ong tuôn đến, căn bản không cầắm, nhắm mắt cũng có thể bắn trúng mục tiêu. m thanh xé gió của mũi tên bay nhanh trong không khí vang lên, vô số hàn mang lãnh lệ xuyên vào cơ thể của Uy khấu, từng đợt máu bắn tung tóe mà ra, tiếng kêu thê lương bi thảm không ngừng truyền đến. - Thuẫn bài! Thuẫn bài! Dương Thành Hải rống lên, ra lệnh cầm thuẫn bài tấn công. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnFULL.vn Mấy lần vũ tiễn của quan quân, đã bắn chết hơn hai trăm tên Uy khấu, mãi đến khi Uy khấu giơ thuẫn bai lên ngăn chặn vũ tiễn, quan quân chỉ huy phụ trách mới ra lệnh phòng tuyến co rút lại, lui tới đại môn phủ thái thú.