Phong Lưu
Chương 382
Nếu chiến hạm trực tiếp thẳng hướng quần đảo Cát Lâm, hành trình chỉ mất một ngày rưỡi, nhưng có thể sẽ bị Uy khấu phát hiện, cho nên quanh quẩn một vòng lớn, hành trình dài hơn gấp đôi, ít nhất phải sau bốn ngày mới có thể đến mặt sau quần đảo Cát Lâm.
Loại chiến hạm ngũ nha này cũng đủ vận chuyển lương thực và nguồn nước trong hai mươi ngày cho toàn quân.
Tám mươi chiến hạm lớn nhỏ trùng trùng điệp điệp chạy thẳng về phía đông, vải buồm cao chót vót, các loại chiến kỳ đón gió bay phấp phới, tràng cảnh cực kỳ đồ sộ.
Hạm đội xuôi dòng lướt qua mấy đảo nhỏ, rồi chuyển sang phía bắc.
Đi trên biển, sợ nhất là bão táp và sóng thần, gió mạnh dữ dội gây ra sóng lớn cuồn cuộn, cho dù là chiến hạm ngũ nha cũng bị lật tung.
Rời bến lần này, Đường Tiểu Đông chỉ dẫn theo ba mươi sáu địa sát, mười tinh anh cao thủ có thủy tính rất tốt của Trung Hoa đường, Sương biểu tỷ cùng hộ vệ thiếp thân Đường Mộc.
Lan Đình, Đường Điềm, Lý Đằng Giao trấn thủ phủ thái thú, đám huynh đệ Tần Thiên Bảo cũng ở lại trong thành trấn thủ.
Điều động hết tinh binh Hán Châu xuất chinh, trong thành Hán Châu chỉ còn một vài tân binh cùng lão binh tuổi già thể yếu bảo vệ thành trì.
Mặc dù ba mươi sáu địa sát không biết bơi, nhưng không ngờ không hề say tàu, quân Hán Châu đa số sinh sống ở gần sông, phần lớn ơi, xóc nảy trên biển vẻn vẹn chỉ có một vài binh lính say tàu nôn mửa. Truyện Tiên Hiệp - TruyệnFULL.vn
Án theo kế hoạch tác chiến đã lập trước, hạm đội di chuyển theo hướng bắc, sau khi đến phụ cận đảo Song Thạch sẽ nghỉ ngơi chỉnh đốn một ngày, rồi thuận gió đi xuống, băng thẳng tới quần đảo Cát Lâm, bao vây và tiêu diệt mấy nhóm Uy khấu cùng hải tặc trên quần đảo Cát Lâm.
Chẳng qua trời không chiều lòng người, khi đến phụ cận vùng biển đảo Song Thạch thì không trung nguyên bản quang đãng, sau khi một trận gió lớn thổi qua, đột nhiên trở bên mây đen dày đặc, cuồng phong gào thét, sấm sét vang dội, trong chốc lát mưa to như trút nước.
Hạm đội vội vàng họp lại bỏ neo ở đảo Song Thạch, tuy rằng dừng kịp lúc nhưng vẫn có hai chiếc hải cốt loại nhỏ bị con sóng ngất trời nuốt lấy, khi tập họp về phía Song Thạch thì bởi vì mưa to che khuất tầm mắt, nên có thêm một chiếc hải cốt cỡ trung va phải đá ngầm chìm nghỉm, tốt thất một số binh linh.
Mẹ, ông trời chết tiệt không có đức!
Đường Tiểu Đông tức giận chửi ầm lên.
Chưa khai chiến đã tổn thất, trong lòng hắn mơ hồ dâng lên cảm giác bất an.
Trận mưa to này kéo dài khoảng bốn canh giờ, hạm đội chỉnh đốn nghỉ ngơi sau hai ngày mới giương buồm xuất phát, thuận gió lao thẳng tới quần đảo Cát Lâm.
Lần xuất chinh này, dẫn theo ba tù binh, sau khi tới gần quần đảo Cát Lâm thì do bọn hắn xác nhận và dẫn đường, hòn đảo nào có Uy khấu, đảo nào thì không có.
Chiến hạm ngũ nha trên biển tuần tiễu ở ngoại vi, phát hiện tàu chiến địch lập tức phá hủy, chiến hạm hải cốt loại nhỏ phụ trách vận chuyển binh lính đổ bộ.
Thông qua Thiên lý nhãn, chỉ nhìn thấy núi rừng vắng vẻ, trên bờ cát không ai tuần tra, hòn đảo mục tiêu đầu tiên im ắng.
Ưm, thủy sư là từ mặt nam đổ bộ phía sau đảo, Uy khấu chiếm cứ trên đảo có lẽ căn bản sẽ không nghĩ tới đại quân hợp công đánh đảo, cho nên căn bản không hề canh gác phòng thủ.
Cho dù bây giờ phát hiện, cũng đã muộn.
Rất nhiều binh lính đã ngồi chiến hạm hải cốt loại nhỏ rẽ sóng tiến tới.
Không bị công kích, nhóm binh lính đầu tiên thuận lợi đổ bộ.
Đám người Đường Tiểu Đông thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Chỉ huy nhóm binh lính đổ bộ đầu tiên không nóng lòng đi tới, triển khai trận hình phòng ngự bảo vệ cho trậnbãi cát, yểm trợ cho các nhóm binh lính đổ bộ phía sau.
Nhóm thứ tư đổ bộ chính là Đường Tiểu Đông và cao thủ thủ hạ của hắn, Trần Huyền Lễ và mấy tướng lãnh cấp cao cùng song song đổ bộ.
Không gặp phải chống cự, chẳng lẽ những Uy khấu này không phái người canh gác phía sau đảo.
Sớm định ra kế hoạch tác chiến, chiến hạm xuôi dòng mà xuống, sau khi phát hiện Uy khấu còn chưa kịp tập kết, đại quân đã tiến công lên đảo, bảo vệ cho trận địa bãi cát, chờ đợi nhóm lính đổ bộ tiếp sau rồi tấn công.
Mọi chuyện quá thuận lợi, khiến Đường Tiểu Đông cảm thấy bất an, hạ lệnh quân Hán Châu giữ chặt cao điểm, tinh anh cao thủ Trung Hoa đường lén vào trước, phát hiện địch tình lấy tiếng huýt gió làm hiệu.
Địa hình trên đảo hiểm trở phức tạp, nơi nơi là cỏ dại ngập đến eo lưng cùng rừng núi, Đường Tiểu Đông chỉ có thể phân phó mọi người tận lực cẩn thận, phát giác không ổn, lập tức lui lại, huýt gió cầu viện.
Một canh giờ sau, toàn bộ tinh anh cao thủ phái ra trở về báo cáo, kiến trúc trên đảo có sơn trại doanh địa, gần đây rõ ràng có rất nhiều dấu vết người ở, chẳng qua người thì không có, chỉ phát hiện một vài thi thể nữ nhân.
Đường Tiểu Đông cùng đại đội nhân mã giải tù binh dẫn đường đi tới, gần nơi doanh địa, một cỗ xú khí làm người ta ghê tởm nôn mửa bay tới.
Đến gần nhìn xem, ngoài cửa lớn doanh địa dựng thẳng hơn mười cái cọc gỗ, trên cọc gỗ đóng hơn mười thi thể nữ nhân.
Thân thể trần trụi của các nàng đã thối rữa, giòi bọ bò tràn ngập làm người ta ghê tởm, tán phát ra mùi tanh tưởi, có thi thể còn bị phi cầm mãnh thú cắn xé qua.
Tất cả mọi người đối với tội ác của Uy khấu nghiến răng nghiến lợi, bi phẫn dị thường, thề phải nợ máu trả bằng máu.
Đường Tiểu Đông hạ lệnh binh lính gỡ thi thể trên cọc gỗ xuống, chôn cất ngay tại chỗ.
Những nữ nhân này là bị Uy khấu bắt người cướp của tới, nhận hết khuất nhục, chết rồi, đối với các nàng mà nói, chẳng phải là một loại giải thoát sao?
Tiến vào doanh địa của Uy khấu, bên trong trống rỗng, trên mặt đất toàn đồ bỏ đi, ngoại trừ mấy dụng cụ lặt vặt không đáng tiền thì không còn thứ nào khác, ngay cả một hạt cơm cũng không chừa lại.
Từ tro bụi trên mặt đất mà nhìn, Uy khấu chiếm cứ trên đảo này đã rời đi vào bốn ngày trước.
Kẽ vừa vặn gặp phải Uy khấu chuyển địa bàn?
Đường Tiểu Đông ra lệnh binh lính tìm kiếm toàn đảo qua một lần, cho đến khi xác trên đảo ngoại trừ một ít động vật ra, căn bản không có Uy khấu.
Mẹ, công toi!
Binh lính thả một mồi lửa, đốt doanh địa của Uy khấu thành đất bằng, về phần đại hỏa tận trời có thể tràn ra toàn bộ đảo nguy hiểm cho động vật trên đảo hay không, ai mà quan tâm.
Hạm đội xuất phát, lao thẳng tới một hòn đảo khác.
Công toi, Đường Tiểu Đông vô cùng khó chịu, làm mấy tên Uy khấu bị áp giải trên đường sợ tới mức run như cầy sấy mặt không còn chút máu.
Đại quân đi đến một hòn đảo có Uy khấu chiếm cứ khác, đồng dạng không một bóng người, tình trạng hoàn toàn giống như hòn đảo đầu tiên, một chút lương thực cũng không để lại.
Truyện khác cùng thể loại
2897 chương
7 chương
1503 chương
31 chương