Phong Lưu
Chương 366
Trong tử lao, ngoại trừ Mã Thiên Nguyên ra, không hề có tử tội nào khác được giam trong tử lao u ám này.
Đại Đường thịnh thế, quốc thái dân an, trăm họ an cư lạc nghiệp, ấm no trên cơ bản coi như được giải quyết, còn có ai muốn phạm tội? Ít nhất mặt ngoài là như thế.
Trọng phạm tử hình không phải là không có, những hải tặc Uy khấu bị bắt đều bị tiết độ sứ Trương Quân Lâm hạ lệnh chém đầu, một tên cũng không lưu lại, cho nên trong tử lao mới trống không thế này.
Đối với hải tặc và Uy khấu, Trương Quân Lâm cảm thấy sau khi mình thi hành quyết sách nhân chính không có hiệu quả, liền dứt khoát áp dụng một vài biện pháp đả kích lôi đình, đáng tiếc hắn trọng văn khinh võ, không có quân đội lớn mạnh để thực thi.
Vũ khí, trang bị, chiến mã quân phí cùng đủ loại nguyên nhân, làm sức chiến đấu của quân đội Hán Châu cực kém, sĩ khí không cao, cho dù liều mạng đả kích hải tặc Uy khấu cũng lực bất tòng tâm.
Trên người Mã Thiên Nguyên không có bất kỳ hình cụ nào, ngồi trên đống cỏ khô, trong tay cầm chân một con vịt quay, không khách khí gặm lấy gặm để, ở trước mặt hắn, còn bầy đầy thực vật phong phú lẫn rượu ngon.
Một tử tội, có thể hưởng thụ mỹ thực như thế, thật làm người ta hoài nghi là đang ở trong đại tửu lâu uống rượu, chỉ thiếu mỗi kỹ nữ bồi rượu mà thôi.
Đường Tiểu Đông ngồi ở đối diện, cũng gặm thịt quay, bất quá hắn gặm phần đầu.
Hắn cũng không biết mình khi nào thích gặm phần này, dù sao nó rất ngon.
Hai người ngồi trong tù, yên lặng gặm, giống như trận đấu ăn thịt khay thịt gà, thịt vịt, thịt heo trong nháy mắt toàn bộ bay sạch.
Tu ngụm rượu ngon cuối cùng vào trong bụng, Mã Thiên Nguyên thòm thèm liếm môi, bàn tay dính đầy dầu mỡ quẹt trên quần áo, vỗ vỗ bụng, mặt lộ vẻ thoải mái.
- Đại nhân có chuyện gì cứ nói, Mã mỗ là một tử tù nhỏ bé, cái gì cũng thấy hết rồi.
Đường Tiểu Đông ý vị thâm trường cười cười, nếu như không có Hứa Nguyệt Ảnh náo loạn pháp trường, Mã Thiên Nguyên là người thông minh, đương nhiên đã nhìn ra từ lâu, hiện giờ có thêm chuyện đó, càng khỏi phải nói.
Hứa Nguyệt Ảnh đối với Mã Thiên Nguyên, đoán chừng là từ cảm ân đến tình yêu a?
Đối với điều này, hắn không hứng thú, tóm lại hiện tại, Hứa Nguyệt Ảnh ít nhất là một đại tâm bệnh trong lòng Mã Thiên Nguyên.
Hắn rất thoải mái nửa nằm nửa ngồi dựa vào thành của đại lao, híp mắt nói:
- Huyết án của tiểu thư Lâm gia, chờ lát nữa chân tướng sẽ rõ ràng, huynh đệ Mã Văn Khôi của ngươi có thể rửa sạch oan ức.
- Thật sao?
Mã Thiên Nguyên kinh hỷ từ trên mặt đất nhảy dựng lên, lập tức quỳ xuống đất dập đầu.
- Đa tạ đại nhân.
Đường Tiểu Đông cười hắc hắc nói:
- Mã Thiên Nguyên, ngươi không cần quá mức cao hứng, huyết án của tiểu thư Lâm gia được rửa sạch, nhưng Mã lão lục là đầu lĩnh hải tặc vô cùng hung ác, theo luật pháp Đại Đường, vẫn là tử tội.
Lời này gióng như một chậu nước lạnh, giội cho sắc mặt Mã Thiên Nguyên tái nhợt, toàn thân rét run.
Đúng vậy, oan ức của thân huynh đệ được rửa sạch, nhưng Văn Khôi là đầu lĩnh hải tặc, vẫn là tử tội a.
Trên mặt hắn không khỏi toát ra vẻ bi thương thống khổ.
Đường Tiểu Đông tiếp tục không nhanh không chậm nói:
- Về phần chuyện của ngươi, mặc dù những thôn dân kia làm chứng cho ngươi, nhưng cũng không nhất định hữu hiệu.
Ý tứ của hắn Mã Thiên Nguyên tự nhiên hiểu được.
Tuy rằng các hương thân nguyện ý vì hắn ra mặt làm chứng đảm bảo, nhưng vị tất thật sự hiệu quả, nói cách khác, hắn có tội hay vô tội, toàn bộ do Đường Tiểu Đông quyết định.
Uhm, rất có
Đường Tiểu Đông ha ha cười nói:
- Ta biết ngươi không sợ chết, người chết như đèn tắt, xong hết mọi chuyện, nhưng Hứa cô nương hôm nay làm loạn pháp trường...
Sắc mặt Mã Thiên Nguyên buồn bã, vẻ mặt càng trở nên thống khổ.
Một nữ tử, không tiếc tự hủy thanh bạch, mạo hiểm xông vào pháp trường, trước mặt mọi người toàn thành thay hắn giải oan, phần nhân tình, dũng khí này, khiến lòng hắn rất rồi bời khó nghĩ. Truyện Sắc Hiệp - https://
Nếu hắn đã chết, quả thật xong hết thảy mọi chuyện, chỉ bất quá Hứa Nguyệt Ảnh vẫn còn rất trẻ tuổi sẽ phải khuất nhục sống trong cái nhìn quái dị cùng nước bọt cả đời này...
Tuy rằng hắn không phải quá tinh minh, nhưng cũng không phải là đồ ngốc, Đường Tiểu Đông chịu ngồi ở nơi dơ bẩn này bồi hắn ăn rượu uống thịt, nói lên một điều, khẳng định không muốn hắn chết, bất quá nhất định có điều kiện.
Hắn thở dài một tiếng nói:
- Đại nhân mời nói.
Đường Tiểu Đông ha ha cười nói:
- Được, tất cả đều là người sảng khoái, ta cũng rề rà nữa.
Điều kiện của hắn chính là muốn Mã Thiên Nguyên thuyết phục Mã lão lục quy phục, hiệp trợ hắn dọn sạch Uy khấu và hải tặc hung hăng ngang ngược, lập công chuộc tội.
Để báo đáp lại, Đường Tiểu Đông đặc xá tử tội của hai huynh đệ hắn.
Điều kiện này đã rất hậu đãi, hậu đãi đến độ khiến người ta không thể cự tuyệt, cũng chỉ có người đầu óc nở hoa mới cự tuyệt.
Trái tim Mã Thiên Nguyên đập thình thịch, hai con mắt phát sang, kích động nói:
- Đại nhân không sợ ta thừa cơ bỏ chạy sao?
Đường Tiểu Đông nhếch miệng cười nói:
- Ngươi chạy ta cũng không làm gì được, bất quá thôn dân thay ngươi đảm bảo chỉ sợ phải rơi đầu trên pháp trường, còn có Nguyệt Ảnh cô nương, kết cục e rằng thảm hại hơn, nghe nói kỹ phường của quan gia...
Hắn giả bộ làm ra vẻ mặt sợ hãi, còn khoa trương rùng mình một cái.
Sắc mặt Mã Thiên Nguyên khẽ biến, bất mãn nói:
- Đại nhân là đang uy hiếp ta?
- Ngươi cho đó là uy hiếp thì là uy hiếp, dù sao có một đám người lấy đầu ra thay ngươi đảm bảo, nếu ngươi quả thật trốn chạy, coi như những người đó xui xẻo, có mắt mà không tròng, là đám ngu ngốc, ha ha.
Mã Thiên Nguyên cả giận nói:
- Ta giống với bọn tiểu nhân vô sỉ thay đổi thất thường lắm sao?
Mời tướng không bằng kích tướng, phản ứng của Mã Thiên Nguyên làm Đường Tiểu Đông cười càng thêm vui vẻ.
- Ha ha, Mã Huynh không cần nổi giận, ta chỉ ví dụ mà thôi, ha ha.
Một tiếng "Mã Huynh" khiến Mã Thiên Nguyên được sủng ái mà lo sợ, hắn quỳ trên mặt đất, vẻ mặt nghiêm túc khấu đầu ba cái.
- Đại nhân yên tâm, Thiên Nguyên chắc chắn có thể thuyết phục lão lục lập công chuộc tội, cống hiến cho triều đình.
Đường Tiểu Đông nghênh ngang tiếp nhận ba cái khấu đầu của hắn rồi mới nâng hắn dậy.
- Nam tử hán đại trượng phu vốn nên kiến công lập nghiệp, làm rạng rỡ tổ tông, phong phong quang quang rước Ánh Nguyệt cô nương vào cửa, ha ha.
Khuôn mặt Mã Thiên Nguyên đỏ lên, nói không ra lời.
Đường Tiểu Đông cười ha ha nói:
- Nào, nam nhân mà lại ngượng ngùng đỏ mặt như thế chứ? Yêu thì cưới, đừng để cô nương người ta chờ ngươi nóng lòng, ha ha.
Khuôn mặt Mã Thiên Nguyên càng đỏ hơn, muốn tìm một cái lỗ để chui vào.
Truyện khác cùng thể loại
2897 chương
7 chương
1503 chương
31 chương