Phong Lưu
Chương 345
Ở đây thật sự không có ý nghĩa, hắn từ trong lòng lấy ra ngân phiếu hối thông mệnh giá ngàn lượng, nhét vào trong tay Hạ Hà, thuận tay vân vê bộ ngực cao ngất của nàng một phen, đứng dậy cáo từ.
Đám người An Lộc Sơn, Dương Quốc Trung, Duẫn nhi cực lực giữ lại, nhưng Đường Tiểu Đông vẫn chắp tay vái, nghênh ngang rời đi.
Mùa đông, sắc trời rất nhanh tối, Đường Tiểu Đông trở lại trung tâm Ngu Nhạc, sảng khoái tắm nước nóng, chạy đến trong phòng Kha Vân Tiên nhìn nhi tử.
Nhi tử đang bú sữa mẹ, Kha Vân Tiên thấy hắn đi vào, xấu hổ đến mặt đỏ bừng, vội vàng xoay người đưa lưng về phía hắn.
Bọn Đằng Nhu liền kéo hắn ra ngoài phòng.
Bấm tay tính toán, dường như hôm nay đến lượt bồi tiếp Nhu biểu muội và Lý Đằng Giao, chiếu theo quy củ của các lão bà, nửa đêm đầu thuộc về Lý Đằng Giao, nửa đêm cuối thuộc về Nhu biểu muội, về sau qua đêm trong phòng của Nhu biểu muội.
Hắn thẳng tiến đến phòng của Lý Đằng Giao, ngã vào trên giường lớn mềm mại thơm ngào ngạt.
Cảm giác dưới gối dường như có cái gì đó, hắn duỗi tay lấy ra, là mấy sợi thừng to bằng đầu ngón tay.
Đổ mồ hôi, đều chuẩn bị xong hết rồi?
Đối với ham mê khác người Lý Đằng Giao, hắn cũng đành chịu, may mắn là SM (bạo dâm) cường độ thấp, còn chưa đến mức khiến hắn phản cảm.
Kỳ thật, mấy lão bà không sai biệt lắm đều có sở thích của riêng mình, như Hoắc Hàn Yên, khi làm tình thích hắn gọi nàng là di nươngĐường Điềm thích ánh sáng, thích chủ động, thường xuyên phản khách vi chủ, tiếng rên cũng kinh thiên động địa, có đôi khi khiến Đường Tiểu Đông không thể không lấy miệng chặn cái miệng nhỏ của nàng.
Sương biểu tỷ mặt ngoài lãnh nhược băng sương, trên giường lại nhiệt tình như lửa, thường thử đủ loại tư thế.
Nhu biểu muội ôn nhu như nước toàn thân trên dưới dị thường mẫn cảm, hơi chạm vào liền rên rỉ không thôi, không ngờ rất thích tư thế cách sơn đả ngưu.
Mị nhi khi đến cao trào sẽ há mồm cắn người, cho nên trên giường của nàng lúc nào cũng chuẩn bị tấm khăn lụa, để thay thế bả vai của Đường Tiểu Đông.
Còn có những điều khác sẽ không nói tỉ mỉ, dù sao ai cũng đều có sở thích của riêng mình, cuộc sống cũng trở nên tuyệt vời hơn.
Trời còn chưa hoàn toàn tối hẳn, Lý Đằng Giao tắm xong liền vội vàng trở về phòng đóng cửa, vội vàng cởi áo nới dây lưng. Nguồn truyện: TruyệnFULL.vn
Trong phòng được đặt hai chậu than đỏ bừng, cho dù cởi sạch trơn cũng không cảm thấy rét lạnh.
Hai tay Đường Tiểu Đông gối đầu, thưởng thức cơ thể linh lung kia, ha ha cười nhẹ.
Ngẫm lại mỗi ngày đều phải đi chợ, mặc quần áo rồi cởi quần áo thật đúng là phiền toái, trong lòng vừa động, từ trên giường ngồi dậy, kéo Lý Đằng Giao vào trong lòng, tay mồm đồng thời vuốt ve, thấp giọng nói gì đó với nàng, khiến tiểu ny tử đỏ bừng cả khuôn mặt, ha ha cười nhẹ.
Tiểu ny tử nghe xong lời nói của Đường Tiểu Đông, lại mặc quần áo vào rời đi.
Sau khi tắm gội xong, Đường Nhu mừng khấp khởi sắp xếp chăn giường đệm, thay mới toàn bộ ra gối, tối nay tướng công sẽ qua đêm trong phòng nàng, sao nàng không vui mừng cho được.
Nàng ngồi ở mép giường, ôm chiếc gối trắng, bàn tay nhẹ vuốt áo ngủ bằng gấm, mặt sau được thêu hình chim uyên ương, mặt đẹp đỏ ửng một mảnh.
Cửa phòng mở ra, Lý Đằng Giao luồn vào, cười hì hì nói:
- Nhu tỷ tỷ, đang suy nghĩ gì đó?
Đường Nhu đỏ mặt!
Vào lúc này, còn có thể nghĩ gì được? Đương nhiên là nghĩ đến tướng công rồi, biết rõ còn cố hỏi.
Khuôn mặt nàng đỏ bừng ôm gối trắng che mặt, đột nhiên thấy sau lưng tê rần, cả người mềm nhũn ngã xuống giường.
Nàng hoảng sợ nói:
- Đằng Giao muội muội, muội.... Muốn làm gì...
Lý Đằng Giao nở nụ cười quỷ dị, rút chiếc gối trong lòng nàng ra, ha ha cười nhẹ nói:
- Nhu tỷ tỷ, tướng công nói chạy tới chạy lui không tiện, không bằng ba người ngủ chung một giường, hì hì.
Dứt lời, liền duỗi tay sờ bộ ngực của nàng, dựa theo lời dạy của Đường Tiểu Đông, giống như nam nhân bình thường âu yếm toàn thân của nàng.
Đường Nhu trước giờ nào đã gặp qua tình huống này, vừa thẹn vừa khẩn trương nói:
- Đằng Giao muội muội, muội... Muội... Không... Được... Như vậy...
Sau khi nàng tắm gội, trên người chỉ mặc một chiếc váy ngủ màu hồng nhạt, mặc thế này đương nhiên là để tiện cho tướng công, bất quá hiện tại lại thuận tiện cho Lý Đằng Giao.
Tiểu ny tử sử dụng cả mồm lẫn tay, học thủ đoạn khiêu khích khiến nàng khó kìm lòng nổi của tướng công, khiến cho nàng thở dồn dập.
- Đằng Giao muội muội... Không được... Ngô... Ngô...
Nàng há mồm nói chuyện, Lý Đằng Giao liền dùng miệng mình chặn miệng nàng, học tướng công hôn môi.
Đường Nhu xấu hổ vạn phần, muốn giãy dụa, nhưng bị Lý Đằng Giao điểm huyệt chế trụ, không thể động đậy, chỉ có thể trơ mắt nhìn tiểu ny tử tùy ý làm bậy trên người mình.
Nàng liều mạng đè nén, bất quá thủ đoạn của tiểu ny tử này lại lợi hại như tướng công, rõ ràng biết rõ chỗ nào là bộ vị mẫn cảm của nữ nhân, khiêu khích nàng thở gấp rên rỉ.
- Nha, làn da của Nhu tỷ tỷ thật là trắng mịn.
Lúc nói chuyện, đầu ngón tay của tiểu ny tử trượt nhẹ trên làn da của nàng, khiến toàn thân nàng co rút lại.
Bản thân bị tiểu ny tử giày vò đến thiếu chút nữa thở không ra hơi, trong mơ mơ màng màng đột nhiên nàng cảm thấy hai đại thủ xoa chân của nàng. n, khí tức quen thuộc, nhiệt độ cùng cảm giác quen thuộc...
Là tướng công tới rồi.
Nàng xấu hổ dị thường nhắm chặt con ngươi, mặt đẹp đỏ hồng, liên tục rên rỉ.
Trước đó, nàng sớm đã bị tiểu ny tử làm cho xuân tình nhộn nhạo khó nhịn, chẳng qua là liều mạng đè nén.
Hiện tại, tướng công đã đến, đ cũng nhìn thấy tiểu ny tử làm xằng làm bậy, nàng cũng biết tiểu ny tử dám làm như thế, nhất định là do tướng công bày mưu đặt kế.
Dù sao đã như vậy, nàng dứt khoát phóng túng bản thân.
Lý Đằng Giao đã sớm tràn ra xuân triều, nhanh chóng cởi sạch đồ trên người, gia nhập vào vòng chiến.
Đường Nhu chưa từng trải qua tình huống này, trước sau bị giáp công, càng trở nên mê loạn, thở gấp, lớn tiếng rên rỉ, trái ngược với cực lực đè nén thường ngày.
Một khi hoàn toàn phóng túng, thì càng điên cuồng phóng đãng.
Ba người tận tình phát tiết, hết sức điên cuồng, cho đến khi kiệt lực mới ôm nhau ngủ.
Một đêm hết sức điên cuồng, nam nhân có làm bằng sắt cũng thấy mệt, Đường Tiểu Đông ngủ say sưa, trong lòng còn ôm một cơ thể trần truồng, cũng không biết là Đường Nhu biểu muội hay Lý Đằng Giao, đột nhiên cảm thấy lỗ tai truyền đến đau nhức, làm hắn giật mình tỉnh dậy.
- Ôi chao...
Lỗ tai đau điếng làm hắn không khỏi kêu ra tiếng, người ôm trong lòng cũng bừng tỉnh, hô ra tiếng.
Lý Đằng Giao từ trên giường ngồi dậy luống cuống tay chân lấy quần áo che thân thể, khuôn mặt đỏ bừng.
Truyện khác cùng thể loại
2897 chương
7 chương
1503 chương
31 chương