Phong Lưu

Chương 342

Đường Tiểu Đông vỗ vỗ bờ vai của hắn, đầy thành khẩn nói: - Lão Địch này, ngươi cũng trưởng thành rồi, còn không muốn cưới vợ sinh con sao? Thúy Vân nghe thấy, trong ánh mắt xinh đẹp sáng ngời lập tức ảm đạm. Tuy rằng bộ dạng của Địch Diễm hơi xấu, nhưng vừa là quan trong triều, vừa là tài tử có chút danh tiếng, há có thể cưới một nữ tử thanh lâu làm vợ? Mà thiên hạ ngày nay, kiếm được nữ tử xuất thân thanh lâu giống như Kha Vân Tiên của Di Tình viện có phúc khí như vậy đây? Địch Diễm ha ha cười nói: - Không vội không vội, từ từ sẽ đến, loại sự tình này không gấp được, ha ha. Nụ cười trên mặt của hắn mang theo chút bất đắc dĩ, không phải hắn không gấp, chẳng qua bộ dạng của hắn đã dọa không biết bao nhiêu thục nữ đang đợi gả chồng rồi. Chướng mắt thì chịu gả, hợp ý thì không chịu, làm sao đây? Đột nhiên hắn nhớ ra cái gì đó, trong lòng vừa động, thấp giọng nói: - Đường huynh, ngươi cũng biết ta tinh thông vẽ tranh, nhưng thơ thẩn thì kém hơn so với ngươi, giúp huynh đệ ta làm một bài thơ đi. Nhìn biểu tình mất tự nhiên trên khuôn mặt của hắn, Đường Tiểu Đông ha ha cười nhẹ nói: - Không lẽ là phải lòng thiên kim tiểu thư nhà ai? Gương mặt Địch Diễm đỏ lên, hắc hắc cười không ngừng, xem như thừa nhận. Vì bạn thân giúp bạn không tiếc cả mạnh sống, đương nhiên nghĩa bất dung từ, huống chi hắn còn là người bạn thân tốt nhất. Nhưng mà làm thơ, thật đúng là muốn mạng nhỏ của hắn, trong nhất thời, khuôn mặt của Đường Tiểu Đông nhăn thành trái khổ qua, ra sức xoa nắn gương mặt. Địch Diễm cười hắc hắc nói: - Đừng giả vờ với ta, hôm nay không giúp ta làm một bài thì đừng nghĩ rời khỏi được nơi này, hắc hắc. Hắn bày ra biểu tình đùa giỡn. - A, công tử muốn làm thơ sao? Hạ Hà kinh hỷ nói: - Đợi một chút, Hạ Hà đi lấy bút mực. Bất chấp lễ tiết, nàng từ trong lòng Đường Tiểu Đông nhảy dựng lên, cực kỳ hứng thú chạy ra khỏi đại sảnh. Lúc này Duẫn nhi đang đánh đàn, đám đại thần thì đang say mê trong khúc nhạc êm tai, nàng cứ như vậy chạy ào ra khỏi đại sảnh, lập tức khiến không ít đại thần bất mãn, ngay cả Duẫn nhi đang đánh đàn cũng nhíu mày liễu, đối mắt đẹp nhìn về phía Đường Tiểu Đông. Đường Tiểu Đông đang moi ruột gan, vắt hết óc, không hề chú ý đến biểu tình kinh ngạc của mọi người. Địch Diễm cười híp mắt, Thúy Vân cũng là thần tình hưng phấn dị thường, hai người đều phi thường chờ mong nhìn Đường Tiểu Đông, tự nhiên càng khiến mọi người hiếu kỳ. Đúng lúc này, Hạ Hà vô cùng kích động cầm tới giấy bút, Thúy Vân dọn dẹp mấy thứ trên bàn, tạo thành khoảng trống, Hạ Hà trải giấy mài mực, cực kỳ chờ mong nhìn Đưng Tiểu Đông. Thơ ơi thơ, cho dù đạo văn cũng mất mạng nhỏ a. Đường Tiểu Đông thống khổ rên rỉ trong đầu. Nguồn truyện: TruyệnFULL.vn Tất cả mọi người tò mò nhìn sang, ngay cả Duẫn nhi cũng tay đè huyền cầm, đình chỉ khảy đàn, tò mò nhìn. - Tử y mạn vũ vũ song hành, trúc diêu tự hỏa tàn dương. Sơ tinh ám đạm bôi thê lương, vị kiến uyên ương. Dục tiếu hoàn tần mi khinh trứu, tâm sầu tối đoạn nhân trân tràng. Các trung viện ngoại các mê mang, khách ảnh độc trường. (Tạm dịch: Đời kỹ nữ gắn liền vào quần áo tím và ca múa, tựa như cây trúc đong đưa lúc chiều tà. Ánh sao mới ló thật ảm đạm, nhìn đâu cũng không thấy bóng uyên ương. Muốn cười nhưng mặt nhăn mày nhíu, tâm lo tối phải tiếp người nào. Trong các ngoài viện đều mờ mịt, thân ảnh khách nhân cứ xa dần.) Thật vất vả nhớ được một bài thơ cổ, Đường Tiểu Đông cẩn thận từng tí một đọc ra, hắn không biết bài thơ này thuộc về đại thi nhân của triều đại nào, vạn nhất là thơ đời Đường thì nguy to. Địch Diễm nhắm mắt khẽ ngâm, tức thì cao hứng vỗ tay kêu lên: - Thơ hay! Một tiếng kêu to bất thình lình này của hắn, khiến tất cả mọi người ở đây hoảng hồn. Không để ý tới sự ngạc nhiên cùng bất mãn của người khác, hắn cầm lấy bài thơ cuộn lại, thật cẩn thận cất vào trong lòng, cười hắc hắc nói: - Bài thơ này là của ta. Theo sau liền trừng mắt nhìn Hạ Hà và Thúy Vân, uy hiếp nói: - Không được truyền ra ngoài, nếu không, hừ hừ. Tướng mạo của hắn vốn xấu đến nổi khiến người ta nhìn thấy mà hơi sợ, rồi lộ ra diễn cảm hung ác như vậy, quả thật đúng là dọa cho Hạ Hà và Thúy Vân sợ tới mức hoa dung thất sắc mặt đẹp trắng bệch. - Địch đại nhân, Đường đại nhân làm thơ, sao ngài có thể độc chiếm? Duẫn nhi tò mò kèm theo một chút bất mãn. Địch Diễm cười hắc hắc, bộ dáng cây ngay không sợ chết đứng nói: - Là ta cướp được trước, đương nhiên thuộc về ta, ha ha. Hắn bưng chén rượu lên, nói với Đường Tiểu Đông: - Bài thơ này của Đường huynh, ta xin uống cạn ba chén, ha ha. Không để ý tới biểu tình của mọi người như thế nào, một hơi uống cạn ba chén. Lời nói của Địch Diễm, dẫn đến sự bất mãn của những người không nghe được bài thơ kia, sôi nổi chỉ trích, Địch Diễm thì tỉnh bơ như ruồi, tiếp tục uống rượu của hắn. - Đường công tử! Đôi mắt xinh đẹp mọng nước câu hồn nhiếp vách của Duẫn nhi ném đến trên người Đường Tiểu Đông, mang theo mấy phần nũng nịu cùng bất mãn, càng khiến người ta thần hồn điên đảo. Không nghĩ tới bản thân trở thành mục tiêu công kích, Đường Tiểu Đông lấy tay đụng nhẹ Địch Diễm, nhún vai tỏ vẻ bất đắc dĩ. Bài thơ kia là giúp Địch Diễm lấy lòng mỹ nhân mà đạo văn, công khai ra ngoài đương nhiên sẽ không hiệu quả. - Phạt Đường đại nhân làm thêm một bài thơ. Dưới sự đề nghị của Duẫn nhi, cả đám đại thần cùng các kỹ nữ bồi rượu đều đồng loạt giơ tay đồng ý, ngay cả Địch Diễm cũng vỗ tay khen hay. Ta kháo, gia hỏa này vừa được chỗ tốt nháy mắt đẩy hắn đến hố lửa, thật đáng giận. Đường Tiểu Đông nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn Địch Diễm, sau đó giả vờ không quan tâm, đùa giỡn với Thúy Vân uống rượu tìm vui. Nói chuyện sinh ý, chiêu số trêu chọc mỹ nữ, có lẽ hắn còn giống một giảng viên đại học giảng giải cho bọn họ một khóa, riêng thơ, đó là một chuyện làm hắn thống khổ nhất. Ở nhà thì thường xuyên bị chúng nữ bức bách, mỗi lần đều là lấy cớ không có linh cảm để trốn tránh, hoặc chuyền dời lực chú ý của chúng nữ. - Hiền chất à, ngươi làm một bài thơ đi, nhìn Duẫn nhi tiểu thư nóng ruột rồi kìa, ha ha, coi như là cho bá phụ chút mặt mũi đi. Dương Quốc Trung cũng trợ giú chúng đại thần cùng toàn bộ kỹ nữ đều sôi nổi phụ họa. Kháo! Ở trong lòng thầm ân cần thăm hỏi n lần bát đại tổ tông của Dương Quốc Trung, hắn xoa nắn khuôn mặt moi ruột gan khổ tư, cực lực nhớ lại một số thi từ đã học qua trước kia. Tất cả mọi người đều tha thiết mong chờ nhìn hắn.