Phong Lưu Tổng Tài
Chương 5 : Báo thù
"Haha, đúng là như thế.."
Nghe những âm thanh trống rỗng xuất hiện này, trên mặt Dongwon hiện ra mừng rỡ.
Hắn thực sự có hệ thống, thứ đồ vật siêu cấp thần kỳ chỉ xuất hiện trong những bộ tiểu thuyết ba xu trên mạng kia, thứ có thể khiến một người dễ dàng đi đến nhân sinh đỉnh phong, tiếu ngạo thiên địa.
Hôm qua đầu óc lộn xộn chỉ có thể nắm bắt mơ hồ, nhưng lúc này hắn dường như đã hiểu rõ, hệ thống của hắn sử dụng một loại tiền tệ gọi là "điểm ngưỡng mộ", kiếm lấy bằng cách khiến cho người khác ao ước ngưỡng mộ mình.
"Đây là muốn mình không được điệu thấp a!" Dongwon nhếch môi.
Hắn cũng không muốn giống như những cái thằng nhân vật chính gì đó bày đặt thanh cao, không ham công danh lợi lộc, hắn chỉ là một tên lưu manh, hắn chỉ muốn trở thành người trên người, cao cao tại thượng như một tôn thần linh, khiến cho kẻ khác quỳ phục cúng bái.
Hệ thống này, rất hợp ý hắn.
Bỗng nhiên, tiếng động cơ gào thét vang lên khiến Dongwon bừng tỉnh, quay đầu vừa nhìn, đã thấy con Lamborghini màu đen phóng đi, lưu lại một chuỗi bụi mù.
Hẳn là thư ký Kim thấy hắn ngây ngốc, cũng liền không từ mà biệt, tự mình rời đi rồi.
"Dongwon này, vua gọi cậu..."
Một âm thanh nhút nhát, có vài phần quen thuộc đột ngột vang lên.
Dongwon liếc mắt, người nói là một tên mập đeo kính cận, thân hình béo phì lại còn lùn tịt, vừa nhìn hắn đã nghĩ đến ngay hai chữ "con lợn".
Tên mập kia nói xong, cũng không đợi hắn đáp lời, quay người bước đi.
"Là lúc làm cái nhiệm vụ tân thủ kia rồi."
Nhếch môi cười nhạt, hắn cũng ung dung đi theo tên mập, qua tới một chỗ góc tường, quả nhiên hắn liền nhìn thấy phía sau tường đấy có mấy tên nam nữ đang ngồi chồm hổm hút thuốc, tám chuyện..
Một tên tóc vàng điển trai, ăn mặc sành điệu, một tên đô con vạm vỡ mang áo ba lỗ bó sát, để lộ hình xăm, cùng với một tên gầy gò, sắc mặt nham hiểm.
Còn có hai cô nàng tóc nhuộm xanh đỏ, dáng ngồi tùy tiện, ăn mặc có vài phần bạo lộ, ánh mắt luôn dán lên người tóc vàng.
" Thưa vua, Dongwon đã đến rồi."
Tên mập đi đến trước mặt tóc vàng, cúi người cung kính nói, sau đó cũng cúi chào hai tên kia, đoạn mới khoanh tay đứng ở một bên.
Tóc vàng thờ ơ, tiếp tục rít thuốc lá, bên cạnh tên gầy thì hung hãn trừng mắt, giọng nói không kiên nhẫn.
"Mẹ thằng chó này, còn không mau lăn qua đây nộp phí bảo hộ."
Nói, đương nhiên là nói với Dongwon.
Phát hiện Dongwon vẫn đứng im không động, nhàn nhạt nhìn nhìn, đô con như là nhận được tín hiệu, hắn bắt đầu chậm rãi đứng lên lắc lư bả vai, bẻ tay răng rắc.
"Thôi nào, đừng dọa anh bạn Dongwon của chúng ta sợ."
Lúc này, tóc vàng đột nhiên lên tiếng, sau đó hắn nhìn qua Dongwon, mỉm cười thân thiết.
"Này Dongwon, người đẹp vừa mới chở mày đến trường là ai thế, tại sao tao chưa bao giờ gặp? Giới thiệu em ấy cho tao, phí bảo hộ tháng này mày sẽ được miễn.."
Một cây gậy một củ cà rốt, vậy mà dùng còn rất thành thạo.
Dongwon cười nhạt nghĩ thầm, sau đó thản nhiên đáp lời.
"Người đẹp đó à.. Là.. con mẹ mày đấy."
Đô con và tên gầy nghe thế sững sờ đánh rơi cả thuốc, tròng mắt hiện ra chấn kinh, bên cạnh tên mập thì càng là hoảng sợ, đầu gối run rẩy muốn bỏ chạy, hắn sợ rằng nơi này một chút phát sinh án mạng thì chính mình sẽ bị liên lụy..
"Haha. Mạnh mồm lắm."
Tóc vàng cười khan, trên mặt hiển nhiên không có một tia vui vẻ, trái lại trở nên vô cùng âm u.
"Xem ra mày là bị đánh cho ngu rồi nhỉ. Để tao mở óc mày ra xem mày đang nghĩ cái gì trong đầu nào."
Âm lãnh nói, đoạn hắn liếc mắt nhìn qua đô con.
"Khặc.. khặc..."
Đô con cười gằn, chậm chạp từng bước đi tới, sắc mặt trừng trừng hung ác, muốn dùng khí thế chấn nhiếp Dongwon, khiến hắn ta phải run rẩy sợ hãi, quỳ xuống xin tha.
"Gái lộ hàng kìa, ngon vãi."
Dongwon đột nhiên hô lên, sắc mặt kinh ngạc nhìn về phía sau lưng đô con.
Cơ hồ là bản năng, đô con ngoái đầu nhìn.
Gái, đương nhiên không thấy, chỉ thấy mấy tên đồng bạn sắc mặt trở nên kinh ngạc, vội vã muốn hô lên gì đó.
Bốp.
Đáng tiếc, hai chữ "cẩn thận" vừa mới từ trong miệng đồng bạn phát ra, đô con đã cảm thấy trên đầu truyền đến cảm giác một thứ cứng rắn mạnh mẽ đập xuống, đau đớn kịch liệt.
"Mẹ kiếp!"
Rống giận một tiếng, đô con vội vã xoay người, đáng tiếc còn chưa kịp, trên đầu lại bị đập thêm vài phát, gạch vụn vì thế mà vỡ vụn rơi lả tả.
Bốp bốp..
Liên tiếp bị đánh mạnh vào đầu, đô con không cam lòng ngã xuống, máu tươi chảy giọt.
Hình ảnh cuối cùng hắn có thể thấy trước lúc ngất đi, là vẻ mặt khinh miệt của Dongwon, cùng với một nửa đoạn gạch nham nhở trên tay.
"Lee Dongwon, mày khá lắm."
Tóc vàng gằn giọng, hắn có chút không nghĩ tới con hàng bình thường đần độn nhu nhược vậy mà hôm nay có gan phản kháng ác liệt như vậy.
"Xem ra mày là muốn giãy chết, đã vậy, tao sẽ thành toàn cho mày."
Cười lạnh một tiếng, tóc vàng lúc này mới đứng dậy chậm rãi cởi ra chiếc áo sơ mi hàng hiệu vứt đi, để lộ thân hình khá rắn chắc, còn có hình xăm một con gấu đen nơi ngực trái, giương nanh múa vuốt vô cùng dữ tợn.
"Để tao xem, ngoại trừ cắn lén, mày lấy cái đéo gì ra để mà liều mạng chọc giận tao như thế này? Tao chấp mày chơi dao luôn, nói gì đến mấy viên gạch."
Tóc vàng vặn vẹo bước tới, dáng dấp lãnh khốc khiến hai em gái ánh mắt càng phát ra sáng ngời, trong miệng hô hào cổ vũ.
"Jin Sung oppa thật đỉnh."
"Đập chết mẹ thằng đần đó đi.."
Dongwon đột nhiên ngồi xuống đặt nửa viên gạch trên đất, đoạn bình thản nói.
"Tao chỉ cần tay không, cũng đủ để làm thịt mày rồi."
Thần sắc của Dongwon khiến tóc vàng mất đi kiên nhẫn làm trò màu mè, hắn giậm chân lao tới, một cú đấm tung ra ngay chính diện, lực lượng mười phần.
"Chậm quá."
Dongwon chật vật né qua một đấm, sau đó hoàn trả lại một cú.
Đánh nhau, kiếp trước hắn cũng là một hảo thủ, đáng tiếc cơ thể này chưa có trải qua luyện tập, mềm oặt vô lực, có vài phần lực bất tòng tâm.
Một cú đấm bị tóc vàng dễ dàng chặn lại, ánh mắt hắn hiện ra khinh miệt.
"Tưởng thế nà..."
Còn chưa buông ra hết câu, đột nhiên nắm đấm Dongwon mở ra, một đống đất cát theo đó phun ra nơi mặt tóc vàng, một số chui vào mũi miệng, một số bay vào trong mắt hắn.
"A... Đjt mẹ con chó..."
Tóc vàng ôm mắt hét thảm, lúc này mới hiểu rõ vì sao Dongwon lại đặt gạch xuống đất, làm một hành động nhạt nhẽo như thế, ra là để lén giấu ám khí.
"Thằng hèn hạ, mày muốn chết.."
Tóc vàng giận dữ, đáng tiếc hai mắt không thể mở ra, vô cùng đau đớn, lực chiến đấu đánh mất chín phần, hắn chỉ có thể luống cuống lui về phía sau.
Dongwon sao có thể buông tha một cơ hội tốt như vậy, nhặt lấy nửa viên gạch lao tới, một hồi hung ác đóng gạch, rất nhanh tóc vàng cũng vô lực chống đỡ nổi, gục xuống một góc tường, máu me bê bết.
"Lee Dongwon, mày.. mày điên rồi..." Tên gầy run rẩy nói, hai cô gái thì tràn đầy sợ hãi.
"Haha.. Điên sao, để cho chúng mày bắt nạt thì mới là không điên?" Dongwon cười lạnh, ánh mắt hắn có chút kinh ngạc nhìn về phía tên mập đần độn bên cạnh.
Mới vừa nãy đó, trong đầu hắn truyền đến âm thanh nhận điểm ngưỡng mộ từ thằng này..
"Mày.. mày.. không được đánh tao.." Tên gầy lập bập, sợ rơi vào tràng cảnh tương tự.
Hắn xem như đã biết, kẻ trước mắt hôm nay sợ rằng đã phát điên, không hề đoái hoài gì đến hậu quả, chỉ muốn xả ra một ngụm ác khí sau những ngày dài bị bọn chúng bắt nạt.
"Đánh mày thì sao?"
Bép.
Dongwon thản nhiên đi tới, một cái tát hung hăng giáng xuống trên mặt hắn, in đỏ năm ngón tay.
"Mày.. mày.."
Bép.. bép. bép..
Không hề lưu tình chút nào, Dongwon vung tay thỏa sức đấm đá tên gầy, mãi cho tới khi đối phương sưng vù thành đầu heo, hắn mới thỏa mãn buông tay.
Cảm thấy trong đầu một luồng hung khí mơ hồ đã dần dần tiêu tán đi, sắc mặt hắn hiện ra vui mừng, đưa mắt nhìn qua tóc vàng cùng đô con, hắn rất sảng khoái đi lên khuyến mãi cho bọn chúng thêm vài đạp.
Quả nhiên, rất nhanh âm thanh điện tử băng lãnh lại lục tục vang lên trong đầu hắn.
"Ting, chúc mừng ký chủ hoàn thành nhiệm vụ tân thủ "Xả ra ác khí."
"Ting, nhận được gói quà tân thủ."
"Ting, Khởi động nhiệm vụ chính tuyến một "Có chút tiếng tăm"
"Ting, mô tả nhiệm vụ..."
Hai cô gái bên cạnh thì đã run rẩy câm lặng rồi, chỉ có tên mập ánh mắt càng ngày càng sáng, lóe lên quang mang ngưỡng mộ.
Dongwon không tiếp tục để ý tới bọn hắn, khinh miệt nhổ xuống một bãi nước miếng, hắn lúc này mới ung dung rời đi.
Tên mập đắn đo liếc mắt nhìn ba tên nằm rạp trên đất một chốc, trầm tư hồi lâu, hắn liền cắn răng mặc kệ, đoạn vội vã chạy theo Dongwon.
Truyện khác cùng thể loại
29 chương
150 chương
17 chương
114 chương
326 chương