Phong Lưu Tổng Tài

Chương 12 : Cheer up!

Shin Hye Kyo đi rồi, thần sắc Kim Ji Min hiện ra một tia không cam lòng, liếc mắt nhìn Dongwon một chút, đoạn nàng tiếp tục điều hành cuộc họp. Nói đều là về những vấn đề nội bộ công ty, những khó khăn đang gặp phải, cơ hồ trong gần nửa tiếng đồng hồ, bầu không khí trong phòng đều rất kìm nén, khiến cho Dongwon ngồi xem nhịn không được ngáp ngáp. Tuy nhiên, dù sao cũng đủ khiến hắn biết được một việc, tình huống công ty quả thật không xong. "Bây giờ vấn đề nghiêm trọng nhất của công ty, là không có một sản phẩm âm nhạc đột phá. Bài hát mới của nhóm nhạc nữ chúng ta dày công quảng bá, thành tích mặc dù vẫn được, nhưng không có gì nổi bật.. Mọi người có ý kiến gì không?" Kim Ji Min vừa nói dứt lời, trong phòng lại lâm vào yên tĩnh thoáng chốc. "Giám đốc Kim, giám đốc các đài truyền hình chỉ chủ tịch Lee mới có quen biết, chúng tôi hoàn toàn không liên hệ để quảng bá được." "Những tác giả đình đám đều ra giá bài hát rất cao, hơn nữa một số thì có tiền cũng không mua được." "Nhóm nữ chúng ta không tham gia các chương trình nào, độ phủ sóng rất thấp.." "Căn bản là không có cách nào!" "..." Những âm thanh không có dinh dưỡng vang lên, Kim Ji Min chán nản gật đầu, nàng biết tình huống quả thực đúng là như vậy. Hỏi han một chút, chỉ là mang tâm lý cầu may mà thôi. Bỗng nhiên, một giọng nói bình thản vang lên, hiện ra mười phần lạc lõng. "Tôi có cách." Kim Ji Min mừng rỡ liếc mắt, phát hiện người nói là Dongwon, không khỏi có chút thất vọng. Lee Dongwon trong ấn tượng của nàng vẫn chỉ là một cậu ấm ham chơi, suốt ngày ở lì trong nhà ôm máy tính vui đùa, nơi nào có khả năng giải quyết tình thế lúc này. "Dongwon, đừng làm rộn." Kim JI Min phất tay. "Không phải chỉ là một bài hát thôi sao, đừng nói một bài, nhiều tôi cũng có." Dongwon nhắm mắt thản nhiên nói, trong lúc đó không ngừng vào trong cửa hàng tìm tòi mấy cái thần khúc ca nhạc. Quả nhiên, như hắn dự liệu, rất nhanh hắn liền thấy được vô số ca khúc hấp dẫn, hơn nữa còn có hai em gái loli đặc biệt biểu diễn show hàng cho hắn xem, thuận tiện dễ bề chọn lựa. Nhạc hiện đại, nhạc cải lương, nhạc thiếu nhi, nhạc đám ma, nhạc đỏ nhạc vàng, loại nào hệ thống cũng đều có cả, số lượng không ít giá cả phải chăng, tùy tiện Dongwon mua đi. "Lee Dongwon, phòng họp không phải là nơi để cậu nói đùa. Không có việc gì ra ngoài chơi đi!" Đương nhiên thư ký Kim không tin tưởng, trong lúc nóng giận liền chẳng thèm để ý gì, hạ lệnh đuổi người. Dongwon thấy nàng xem mình như con nít, cũng không thèm giải thích, trực tiếp quay lưng đi ra. Thái độ vô cùng dứt khoát. Bóng lưng đơn bạc của hắn khiến cho trong lòng Kim Ji Min bỗng nhiên dâng lên một chút áy náy nhỏ, miệng nhỏ muốn nói, ngập ngừng lại thôi. ... Tan họp, trời đã chập tối. Tuy nhiên, đối với các công ty giải trí, vấn đề giờ giấc chỉ là một cái khái niệm, chuyện những thực tập sinh tập luyện đến tận sáng đã là chuyện như cơm bữa, huống gì lúc này mới có sáu giờ, trong công ty vẫn đèn điện sáng trưng, người tới người lui. Kim Ji Min bước ra thang máy, thần sắc uể oải, chiếc cặp công văn trong tay hiện ra vô cùng nặng nề. Dựa đầu vào bên tường, trong lúc nhất thời nàng không biết nên làm gì, bộ dáng mất đi phương hướng, giống y hệt mấy đứa xịt lô, chỉ lo nghĩ quẩn. "Cheer up baby Cheer up baby, chỉ một chút nữa thôi!!" "Con gái sẽ không vội trao tim mình sớm đâu..." "...." Tiếng nhạc điện tử vui tươi sôi động không biết từ đâu vang lên, theo sau đó là một giọng hát cất lên, dù cho có hơi cứng nhắc, nhưng có thể nghe ra đó là một giai điệu vô cùng bắt tai, hơn nữa tràn đầy sức sống thiếu nữ, cổ vũ những tâm hồn tươi trẻ. Tâm trạng Kim Ji Min trong phút chốc, thế mà thật sự cảm thấy tốt hơn. "Là Brave Girls sao, mấy cô gái này thật là chăm chỉ.." Kim Ji Min nhận ra giọng hát, đây là của một người trong nhóm nữ idol công ty, thầm khen một chút thái độ làm việc của họ, nàng liền dự định rời khỏi. Chỉ là, tiếng nhạc vẫn cứ tiếp tục vang lên, giai điệu vô cùng bắt tai, vô cùng gây nghiện khiến cho nàng không đi nổi, tâm trạng hân hoan chỉ muốn tại chỗ nhảy theo. "Đây.. đây là bài hát nào..??!" Lúc này Kim Ji Min mới nhận ra một chuyện, bài hát đang vang lên là một ca khúc là nàng chưa từng nghe qua. Trong lòng ngập tràn tò mò, Kim Ji Min không khỏi đi theo hướng nhạc tìm đến phòng tập, quả nhiên liền nhìn thấy bên trong bốn cô gái Brave Girl đang ở đó, một người đứng hát, ba người nhìn xem. Còn có một người khác, chính là Dongwon. "Chào giám đốc Kim!" Các cô nàng Brave Girl nhìn thấy Kim Ji Min đi vào liền lễ phép chào hỏi, thậm chí người đang hát cũng dừng lại cúi chào. "Đây.. đây là... Các em đang hát ca khúc nào vậy?" Kim Ji Min trực tiếp vào thẳng vấn đề, nhìn qua sắc mặt hờ hững của Dongwon, trong lòng nàng có chút lộp bộp. Thật chẳng lẽ.. "Giám đốc Kim, đây không phải bài hát mới mà chị nhờ anh chàng này đưa cho bọn em tập luyện sao?" Yuna, nhóm trưởng Brave Girls nghi hoặc hỏi ngược lại, sau đó vui thích kêu lên. "Ca khúc này thật tuyệt, em cảm thấy nếu ra mắt công chúng, ca khúc này sẽ gây nên một tiếng vang lớn.." "Đúng thế, đúng thế, điệp khúc Cheer up baby quả thật vô cùng gây nghiện, trong đầu em nãy giờ đều văng vẳng câu nói này.." "Em lại thấy đoạn Shy Shy Shy dễ thương chết mất.. Giám đốc Kim, bài hát này thật sự là dành cho bọn em sao." "Giám đốc, bài hát này tên là gì?" "..." Nhìn bộ dáng vui tươi hớn hở của mấy cô gái, tràn đầy lòng tin về tương lai, trái ngược vẻ âm u do những ngày khó khăn vừa qua, sắc mặt Kim Ji Min biến ảo bất định, một đôi mắt đẹp chỉ nhìn chằm chằm Dongwon. Dongwon nhún vai, sau đó đứng lên, đi tới bên cạnh Kim Ji Min, nhàn nhạt nở nụ cười. "Thư ký Kim, tiếp theo liền nhìn chị biểu hiện rồi. Lời tôi nói lúc nãy đều là thật, hi vọng chị không khiến tôi thất vọng.." Nói rồi, hắn cũng không có dư thừa thời gian dông dài, trực tiếp đi ra khỏi phòng. Kim Ji Min sững sờ hồi lâu. Sau đó, trong ánh mắt tràn đầy nghi hoặc của Brave Girls, cô nàng khôi phục vẻ lãnh tĩnh thường ngày, đoạn bình tĩnh nói. "Các em, có thể hát lại ca khúc này không?" "Được chứ ạ." Brave Girls đương nhiên phi thường nhiệt tình đồng ý, một người hát chính, mấy người còn lại bập bẹ hát theo, dù chỉ mới nghe qua một lần nhưng vậy mà đã thần kỳ nhớ gần hết được. Những giọng hát tràn đầy sức sống lại vang lên, cùng với giai điệu cực kỳ bắt tai khiến cho người nào đi qua hành lang cũng đều dừng chân đứng lại lắng nghe, sắc mặt trở nên thoải mái, tựa hồ nhận được cổ vũ. Giống như lời bài hát vậy, Cheer up baby, cheer up baby!! Kim Ji Min tập trung tinh thần lắng nghe, đột nhiên khóe môi mỉm cười, đẹp như hoa tươi nở rộ. Sau đó, nàng lấy điện thoại ra, bấm số gọi đi. "Trở lại, chúng ta tiếp tục họp!" ...