Trương Liêu thấy tên biến ít đi nhiều, lại thấy địch quân điều động thì không chút nghĩ ngợi, bản năng phản ứng là dùng thanh âm cực kỳ hùng hồn rống to: - Binh nỏ thủ, cung tiễn đánh lại! Chuẩn bị dầu, nước sôi, đá! Đội dập lửa sẵn sàng! Tiếng nói vừa dứt, trong trận địch xông ra một đội binh hỏa khí hơn ba ngàn người, không ngờ là hỏa tiễn phóng tới tường thành. Tiếp theo lại lao ra một đội ba ngàn người bộ binh mặc giáp nặng, vác thang. Có hỏa khí binh và nỏ thủ yểm trợ đạp lên cầu nổi tạm thời bắc ngang sông đào hộ thành, chuẩn bị leo tường. Mặt sau vô số binh sĩ như con kiến theo sát. Cuộc chiến công phòng giữa hai quân rốt cuộc kéo ra màn che. Trương Liêu làm gương cho binh sĩ, lĩnh quân thủ thành canh giữ ngay tiền tuyến, cùng các binh sĩ mạo hiểm trước vô số tên bay dùng sức đẩy thang. Khi thang ngã xuống thì một nửa binh sĩ leo lên kinh sợ hét to, từ giữa không trung té xuống. Có người té què chân, có trực tiếp rơi vào trong sông. Nhưng Tào binh người trước ngã xuống thì người sau tiến lên. Thang ngã lại có binh sĩ không để ý nguy hiểm tinh mạng lại bắc lên, khua chiêng gõ trống tiếp tục leo. Thương vong thảm thiết, rốt cuộc có binh sĩ đối phương leo lên đỉnh thành. Nhưng lập tức bị thủ binh Từ Châu một đao chém bay, máu bắn thành mưa, bị một cước đá xuống dưới thành. Tiếp theo Trương Liêu sửa lệnh dùng binh khí dài như móc câu đối phó kẻ địch leo lên công thành, lấy một nồi nước dầu sôi sục đổ ập xuống người binh sĩ leo lên thành, lại chuyển đến đá to đập thang, cầu nổi. Dưới thành liên tục vang tiếng hét thảm thiết không ngừng, máu thịt tung tóe, bộ dạng lúc chết vô cùng đáng sợ. Tào quân đợt này ngã xuống thì lớp sau đạp xác đồng bạn leo lên, từng tên biểu tình cứng đơ, dũng mãnh không sợ chết. Binh Từ Châu cũng không phải hạng nương tay, giết người như ngóe. Người bị thương liên tục không ngừng chuyển đến trong thành. Không lâu sau Trương Lãng dẫn theo các tướng lại đây, tham gia vào trận thủ thành. Trận chiến công phòng Từ Châu tiến hành khá thảm khốc. Trên bầu trời thỉnh thoảng có mũi tên bay tới bay lui, trên tường thành đao quang kiếm ảnh, máu bắn ra nhuộm đỏ tường đá. Từng góc đều có binh sĩ hai bên liều mạng đánh nhau. Phạm vi mười dặm Từ Châu có thể nghe thấy tiếng trống tiếng giết ngập trời. Hai bên số người chết liên tục tăng cao, các vị tướng giết đến toàn thân đẫm máu, tay tê rần. Nhưng thảm khốc điên cuồng khiến người kinh tâm động phách, khiến người sôi sục máu nóng. Lần đầu tiên trong trận chiến công phòng đoạt thành quy mô lớn, Trương Lãng dâng trào nhiệt quyết, cực kỳ kích động. Lần đầu tiên hắn cảm thấy lực lượng cá nhân nhỏ bé như vậy, chỉ nhờ vào lực lượng toàn bộ tướng sĩ mới làm ra phòng tuyến sắc thép trên thành. Mình và các binh sĩ giống như nhau tay cầm đại đao, làm gương cho sĩ tốt hăng hái chiến đấu tại tuyến đầu, dùng hành động khích lệ tướng sĩ Từ Châu. Trương Lãng hét lớn một tiếng, chém một Tào binh bò lên tường thành rớt xuống dưới. Cùng lúc đó hắn xoay eo, né qua tên lạc xé gió lao đến. Dương Dung theo sát Trương Lãng, song liễu diệp đao trải qua chiến hỏa không ngừng tẩy lễ, chứng kiến sinh tử, nó đã biến càng tinh thuần, càng tàn nhẫn. Điển Vi trời sinh hiếu chiến, gần như trở thành ma vương tàn sát. Thân hình vạm vỡ dính đầy máu tươi. Vốn thiết giáp màu xanh đã sớm biến đỏ, mất khăn trùm đầu, tóc rối loạn, hai con mắt trừng to như đèn lồng, đôi thiết kích tựa câu hồn diêm vương. Không biết trong thời gian này trong tay gã tăng thêm bao nhiêu vong hồn. Trương Liêu, Hàn Cử, Triệu Vũ, ba vị tướng cũng anh dũng chiến đấu trên thành Từ Châu, cố sức trấn giữ Tiểu Bái. Trên tường thành tranh giành từng tấc đấc, quyết không cho phép Tào quân đạp vào nửa bước. Hai bên trong trận chiến Tiểu Bái tranh đoạt gay cấn, đấu đá lẫn nhau, không ngừng vang lên tiếng la hét thảm thiết. Xế chiều hôm đó, Trương Lãng và các tướng sĩ thành công đánh chìm mười cầu nổi, còn đánh đuổi Tào quân đợt công thành chiến thứ nhất. Trong khoảng thời gian này, Trương Lãng và các vị tướng chưa ăn một hột cơm, uống một giọt nước. Từ trên xuống dưới không biết mình nhiễm máu là của lính đối phương hay chính mình. Chỉ biết rằng đôi tay máy móc chém chặt, giết đến đỏ mắt, đánh lui từng đợt từng đợt Tào quân. Tào quân không ngờ gặp phải chống cự mãnh liệt đến vậy, cầu nổi tạm thời chuẩn bị không đủ, thoáng chốc luống cuống. Binh Từ Châu nhân cơ hội này thở dốc. Tiếp theo hai bên dùng tên đạn hỏa khí công kích. Trên đầu tường, ngoài tường đều có dấu hằn hai quân va chạm, nhưng không tổn hại kết cấu cơ bản. Quân Từ Châu Tiểu Bái từ trên cao ném đá, dầu sôi, trang bị đầy đủ, phòng thủ kiên cố. Tuy Tào quân mạnh nhưng bất đắc dĩ trèo lên không được, thất bại trong gang tấc. Lúc này Tào Tháo vì có thể trong thời gian ngắn đánh hạ Tiểu Bái, nghe theo ý của quân sư, ra lệnh ba vạn binh sĩ ở hậu phương tạc nổ, quyết định đem nước Vấn Hà dẫn đi, sau đó chuẩn bị bao cát lấp sông hộ thành, tiện cho toàn diện công thành. Đêm hôm đó, nhóm thứ hai cầu nổi đã chuẩn bị sẵn sàng. Tào quân bắt đầu đợt công thành thứ hai. Lúc này, chẳng biết tại sao Trương Lãng đốc thúc binh sĩ chia lượt nghỉ ngơi, đó là vì ứng phó Tào quân ngày đêm không ngừng luân phiên công thành. Trương Lãng thì vì là chủ tướng, các vị tướng hết sức khuyên can nhưng vẫn không quay đầu lại đi tiền tuyến. Tuy mình không hiểu cái gì là binh pháp, nhưng biết rõ thống soái ba quân chính là linh hồn của quân đội. Mình tham gia chiến đấu là trực tiếp nhất dấy lên sĩ khí cho binh sĩ. Trong chiến trường cổ đại, sĩ khí ảnh hưởng tính quyết định. Mấy ngày tiếp theo, có Trương Lãng không biết sợ hãi là gì dẫn dắt, hai bên trạng thái giằng co, đều có thương vong ngang tài nhau. Nhưng bên công thì tổn thất càng thảm chút. Trương Lãng liên tục không ngủ một phút đã ba ngày ba đêm. Ngày đêm chém giết, các vị tướng không khác gì nhau, ai cũng mắt đầy tơ máu, cả người tỏa ra mùi máu đậm đặc, đánh lùi từng đợt trùng kích của Tào quân. Nhưng Trương Lãng biết mình kéo dài được một ngày thì càng tiến gần thắng lợi một bước. Nếu như không có hai bộ kỳ binh, hắn tuyệt đối sẽ không mạo hiểm phòng thủ Tiểu Bái như vậy, lại còn phải chặn Tào quân tấn công các chiến tuyến Hạ Bi, Đằng quận. Hắn không đủ binh lực, nhưng Tào quân trừ vây thành ra, chiến tuyến khác dù binh lính chiếm ưu thế về số lượng nhưng không phải tính chất quyết định. Tàng Bá, Thái Sử Từ mang đi hai vạn binh đều là binh Khăn Vàng theo Tàng Bá từ Lang Gia đến. Họ đã chiếm Sơn Đông lâu năm, đối với địa lý vùng này nắm chắc khá là rõ ràng, hơn nữa trải qua Trương Liêu huấn luyện, sức chiến đấu không thể coi thường. Tin tưởng trong một đoạn thời gian, chặn đối phương viện quân bắc tiến không thành vấn đề. Vậy hiện tại chờ đợi chính là Cao Thuận hết sức tấn công Lỗ quốc, và đội khinh kỵ binh của Triệu Vân. Chỉ cần hai phương này có tiển triển đột phá thì Tào binh sẽ không chiến mà tự rút lui.