Trương Lãng thở dài một hơi, trong lòng tảng đá đã rớt xuống một nửa. Nhưng hắn sợ Thái Ung không chịu nổi, chưa đến Từ Châu đã ngã bệnh nửa đường. Hắn ngẫm nghĩ, lại hỏi: - Thái đại nhân tính dùng cách gì chào từ biệt Đổng Trác? Thái Ung cảm giác cực kỳ mệt mỏi, suy sụp tinh thần nói: - Ta tự có cách. Sau đó ông run run nói: - Trời không còn sớm, lão phu đi chuẩn bị chút, sáng sớm mai xuất phát. Chi Thanh ngày đêm bôn ba, hãy nghỉ ngơi cho tốt đi. Trương Lãng gật đầu, nhìn vẻ mặt già nua của Thái Ung nay bỗng già thêm mười tuổi, bước đi loạng choạng, lưng còng. Trương Lãng thấy Thái Ung rời đi, mình đi theo thị nữ dẫn tới phòng khách. Hắn ở trên giường lăn qua lăn lại mà không ngủ được, cứ cảm giác trong lòng còn có điều gì chưa hoàn thành. Bất giác nhớ tới Dương Dung, lại nghĩ tới Văn Cơ, sau đó là tỷ muội sinh đôi. Đúng rồi, Điêu Tú Nhi...Trương Lãng thầm giật mình, đó chính là Điêu Thuyền sau này. Trương Lãng hưng phấn bật dậy, cầm lấy công cụ leo trèo đặc biệt mang theo. Hắn nhân đêm tối ra ngoài, bắt lấy một thị vệ hỏi chỗ ở của Vương Duẫn, bước nhanh như sao xẹt. Lúc này đã là đầu canh một, sắc trời rất tối, thích hợp nhất hoạt động trong đêm. Đương nhiên Trương Lãng sẽ không làm như vậy, chỉ là muốn đi tìm Vương Duẫn bàn bạc một chút, lấy Điêu Thuyền về bên mình. Nếu như gã không chịu thì mình tiên lễ hậu bình, không dùng binh được thì mình bỏ chạy cũng không thành vấn đề. Cửa Vương phủ đóng chặt, Trương Lãng kiếm một chỗ hẻo lánh, đầu tiên là vung một cái móc câu trèo tường. Đây là thứ bộ đội đặc chủng thế kỷ hai mươi mốt phải dùng, lấy cơ đạn hoàng bắn ra dây dài, sau đó móc câu ba ngạnh bám chặt đầu tường hoặc là chỗ nào chịu lực được, sau đó đem móc câu giắt ở thắt lưng khảm vào dây thừng, có thể leo lên hoặc trượt xuống. Trương Lãng vì bước tiếp theo của Hắc Ưng Vệ mà chuẩn bị ra bảo bối này, để sau này ban đêm công thành, tập doanh, các chiến sự quan trọng thì sử dụng.Tiếp theo hắn từ trong bao lấy ra đồ dạ hành, thay nó, đeo bao tay đặc chế. Bên trong bao tay này có chứa đạn hoàng tiểu đao, để phòng ngừa không cẩn thận bị bắt thì dùng lúc chạy trốn. Nhưng năng lực phòng hộ yếu đi rất nhiều. Bây giờ Trương Lãng đang thử nghiệm một loại bảo vệ tay có thể vừa bảo vệ vừa làm binh khí, khi mình tiếp nhận Từ Châu rồi thì bí mật phát triển. Tiếp theo là mang ủng. Loại giày này đặc điểm lớn nhất là đạp đất không tiếng động, khá là nhẹ nhàng, mũi giày cũng có chứa đạn hoàng tiểu đao, có thể bất ngờ giết địch. Chỉ tiếc không thể tạo ra đạn sáng và đạn khói, những thứ đó đều là thứ tốt nhất để dùng trong lúc như thế này. Trương Lãng mượn bóng đêm yểm hộ, phát huy bản lĩnh vốn có của mình, nhanh nhẹn không tiếng động lẻn vào trong phủ Vương Duẫn. Sân trong phủ đập vào mắt hắn, chỉ thấy thủ vệ nghiêm ngặt, thỉnh thoảng có binh sĩ tuần tra ban đêm. Trương Lãng bước đi như mèo, tới một gốc cây cổ thụ cao lớn, như con khỉ leo cây, vài cái đã leo tới ngọn. Hắn tìm một nơi rậm rạp tán lá, cẩn thận ẩn núp. Đợi binh sĩ tuần tra đi qua thì cẩn thận đánh giá hình thế trạch viện, cố gắng thu vào trong mắt. Dựa vào chính mình một năm này hiểu kết cấu phòng ở cổ xưa, rất nhanh tới khu vực phòng ngủ cho nha hoàn, sau đó nắm bắt cơ hội dùng cơ quát đạn hoàng bắn ra dây thừng, móc câu chính xác cắm vào mái nhà bên kia, phát ra tiếng khe khẽ. Trương Lãng kéo căng móc đợi móc câu khảm chặt vào xà nhà gỗ trên nóc nhà, dùng sức kéo thử lực, rồi mới đem thắt lưng móc vào dây thừng, nhảy khỏi cây, thần không biết quỷ không hay từ thân cây bay tới nóc nhà đối diện. Loại cảm giác này đúng là sướng thật. Trương Lãng nằm sấp trên nóc nhà, lòng thầm đắc ý. Không ngờ sơ sẩy trượt chân, nghe tiếng ngói rơi xuống đất phát ra tiếng *đinh đinh*, trong đêm yên tĩnh này thì thanh âm rất là chói tai. Lúc này đúng dịp có một đội vệ binh tuần tra đi qua. Trương Lãng thầm hô to không tốt, trách mình vui quá hóa buồn. Quả nhiên, binh sĩ tuần tra ngẩng đầu thấy mặt trên có người, lập tức hét to: - Có thích khách! Cả phủ lập tức náo nhiệt, đèn đuốc sáng tỏ. Binh sĩ từng đội chạy tới. Trương Lãng chỉ còn biết cười khổ hai tiếng, thu lại dây thừng trước đó, không còn chỗ núp chạy khắp nóc nhà. Binh sĩ thấy có bóng đen chạy tới chạy lui trên nóc nhà, vừa kinh vừa kỳ. Vài đội vệ binh thỉnh thoảng chạy tới chạy lui, quát to. Trương Lãng thấy vậy thì đặt quyết tâm, nhảy xuống khỏi nóc nhà. Một đám binh sĩ không đợi Trương Lãng đáp xuống đất lập tức xông lên, bao vây hắn. Hai bên giao phong, Trương Lãng phát huy tuyệt học, trước lấy xuống đơn đao giắt sau lưng, sau đó đánh ngã binh sĩ. Thỉnh thoảng truyền đến tiếng hét thảm của binh sĩ. May là Trương Lãng còn có tấm lòng nhân hậu, không ra tay giết người, binh sĩ bị thương chỉ là loại khiến họ mất khả năng hành động, không có vấn đề gì lớn. Tuy vệ đội nhiều lính nhưng tên nào cũng là người bình thường, đâu phải đối thủ của Trương Lãng? Thỉnh thoảng người ngã ngựa đổ, nhưng chúng có quá nhiều người, chỉ sợ là thời gian lâu Trương Lãng sẽ mệt chết. Thêm vào vệ binh trong thành, đợt lát nữa có lẽ còn có viện binh nữa, mình sẽ tiêu đời. Trương Lãng vừa đánh vừa lùi. Giết đến sân trước đại đường hắn chợt phát hiện một ông lão diện mạo bất phảm, có rất nhiều binh sĩ vây quanh đứng từ xa quan sát bên này. Trương Lãng mừng như điên, người này chắc là Vương Duẫn rồi. Trương Lãng định bắt giặc thì trước bắt vua, vội quát hai tiếng, múa đao kín không kẽ hở, bỗng chốc đám vệ binh sợ hãi đao khí của hắn bá đạo, không dám tiến lên. Trương Lãng dễ dàng đánh lùi đám binh sau đó vọt lên xuống vài cái, xung phong tới trước mặt ông lão quần áo hoa lệ. Vệ binh bên cạnh ông lão đó thấy người tới dũng mãnh không thể đỡ, bị đám vệ binh ngăn cản mà vẫn bước chân như bay, tên nào cũng kinh sợ rút đao bảo vệ người đó. Ngược lại ông lão không đổi sắc mặt, râu dài phất phơ. Trương Lãng bước chân như mèo, đợi mấy vệ binh có chút cân lượng bao vây thì bỗng nhảy lên, một cước đá bay một vệ binh trước mặt đập vào thủ lĩnh vệ binh xông lên, nhân lúc gã vội né thì như mũi tên rời cung xẹt qua cạnh gã. Sau đó hắn lăn một vòng, tránh nhát đao hai vệ binh hợp thành. Không chờ ông lão kịp trốn thì đem đao gác trên cổ ông. Hàng loạt động tác như mây bay nước chảy, tương đương thực dụng và ưu mỹ. Trương Lãng bắt chặt ông lão, giơ ngang đao uy hiếp nói: - Các ngươi không được tới đây, nếu không thì đừng trách ta không khách sáo! Đám binh sĩ ném chuột sợ vỡ đồ, ngây ra tại chỗ, thoáng chốc không biết làm sao.