Phong Lưu Tam Quốc
Chương 60
Trương Lãng ngây ra tại chỗ, không ngờ Đào Khiêm có đại nghĩa như vậy, thương dân như con. Vì Từ Châu, vì đại Hán có thể hy sinh quyền lợi của con cháu mình, đây không phải là phiên bản Bạch Đế thành, Lưu Bị ủy thác cho Gia Cát Lượng sao? Nhưng Trương Lãng sao mà như Gia Cát Lượng được. Tuy mình muốn có địa bàn, nhưng biết đến Từ Châu còn ít, chưa đủ năng lực tiếp nhận nó.
Hắn không chút do dự lắc đầu nói:
- Đào công đừng lo nghĩ nhiều, gia nội của ta là Dương Dung giỏi về y thuật, thường có thể khởi tử hồi sinh, giải trừ các chứng bệnh hiểm nghèo. Nghe Đào công bị bệnh, nàng đặc biệt đến thăm.
Trong mắt Đào Khiêm lóe lên kinh ngạc, nhưng ông không phản đối, để Dương Dung xem bệnh.
Tuy không có thiết bị chữa bệnh của thế kỷ hai mươi mốt, dùng vọng, văn, lại, vấn của trung y thì có chút khó khăn, nhưng Dương Dung học chính là tinh hoa trung y năm ngàn năm, cho nên nàng rất tự tin bắt mạch cho Đào Khiêm, sau đó hỏi một số vấn đề, nhìn thân thể.
Không lâu sau Dương Dung biểu tình trầm trọng đứng lên, miễn cưỡng cười với Đào Khiêm, nói:
- Đào công yên tâm, Dung nhi đã có cách, đợi ta và phu quân bàn bạc đã.
Nói rồi nàng kéo Trương Lãng đi ra ngoài cửa.
Sao Đào Khiêm không nhìn ra được, vẻ mặt bình tĩnh thản nhiên cười.
Hai người vừa ra khỏi phòng ngủ của Đào Khiêm, cảm giác không khí trong lành, Trương Lãng vội vàng hỏi Dương Dung:
- Đào công bị bệnh gì?
Dương Dung cực kỳ nghiêm túc nói:
- Nếu không đoán sai thì chắc là bệnh tim phong thấp.
Trương Lãng bị hù giật nảy mình, kinh thanh hỏi:
- Không phải chứ!?
Bệnh tim phong thấp gọi tắt là phong tâm bệnh, là do gió ẩm nóng cấp tính phát tác, hoặc là mạn tính lặp lại nhiều lần để lại. Nhẹ thì trái tim bị tổn hại, nhất là van tim. Loại bệnh này là do tiết trời ẩm ướt khô nóng, đặc biệt là đầu mùa xuân và mùa đông.
Dương Dung mặt không biểu tình nhưng rất là tự tin nói:
- Tuy không thể chụp hình X Quang, nhưng xem bệnh trạng thì cực kỳ giống nhau. Điểm thứ nhất, vừa rồi ta hỏi Đào công, ông ấy trước đây đã đau tim rồi, thở khó khăn, nghiêm trọng thì khó thở, ngồi thẳng dễ thở, ban đêm không thể nằm thẳng. Thứ hai, ông không thể vận động, nếu không sẽ ho khan, ho ra đàm có máu, giọng khàn, chân dưới phù thũng. Buổi sáng giảm bớt buổi chiều nặng thêm, bụng to. Thứ ba, hai gò má tím đỏ, đây là bệnh nhân nhị tiêm biện hẹp mới xuất hiện, chứng bệnh ‘nhị tiêm biện diện dung’.
Trương Lãng lo âu nặng nề hỏi:
- Vậy có cứu được không?
Dương Dung im lặng một lát, lắc đầu nói:
- Bệnh đã lâu rồi, ta ra đơn thuốc, tối đa chỉ có thể khiến ông ấy sống lâu nửa năm hoặc một năm, không còn cách nào khác.Trương Lãng chỉ đành bất đắc dĩ gật đầu.
Tiếp theo Dương Dung tìm đến danh y xem bệnh cho Đào Khiêm, xem phương thuốc gã viết, rồi thảo luận một lúc, nàng mới viết thuốc mới.
Tiếp theo Trương Lãng vội vàng quay về phủ, gấp rút kêu đám Điền Phong, Trần Dục, Trương Liêu tới bàn bạc việc lớn.
Đợi mọi người đều đến đông đủ, thấy ai cũng vẻ mặt khó hiểu, Trương Lãng trước tiên trầm giọng nói:
- Các ngươi có biết tin Đào công ngã bệnh chưa?
Mọi người đều tỏ vẻ biết rồi.
Trương Liêu nghi hoặc và có chút lo lắng nói:
- Xem ra Đào đại nhân bệnh rất nghiêm trọng.
Trương Lãng gật đầu, sắc mặt quái lạ nói:
- Hôm nay lúc ta gặp Đào công, ông ấy có nói vài lời với ta.
Điển Vi tính tình ngay thẳng, không chịu được người ta úp mở nhất, liên tục thô giọng hỏi:
- Nói cái gì?
Trương Lãng thốt ra lời kinh người, kể lại một lần lời Đào Khiêm nói với mình.
Trương Lãng vừa kể xong, tất cả đều ngây ngẩn, sau đó nổ tung. Có người suy tư, có người vui sướng, thảo luận xôn xao.
Điển Vi rất là vui vẻ nói:
- Tốt lắm chứ! Đào lão đầu này coi như khôn, lão đi rồi chỉ có đại ca mới gánh được trọng trách.Trương Lãng sắc mặt bảy phần vui ba phần sầu:
- Đây là việc rất tốt, tướng quân sắp thành việc lớn chắc phải có địa bàn của mình, vậy thì không cần kiêng dè chiêu binh mãi mã, nắm bắt Trung Nguyên.
Triệu Vân cũng đồng ý nói:
- Đúng là thế, Từ Châu tiền tài phong phú, binh tinh lương đầy, có thể lấy làm gốc chinh chiến thiên hạ.
Trương Lãng thấy chỉ mình Điền Phong, Trần Dục im lặng không nói, suy tư.
Trương Lãng hỏi Điền Phong:
- Nguyên Hạo, ngươi thấy sao?
Điền Phong cẩn thận ngẫm nghĩ, sau đó sắc mặt nghiêm trọng nói:
- Nghe thì là một tin rất tốt, chứng minh Đào công rất tin tưởng đại ca. Nhưng ngẫm nghĩ thì có rất nhiều chỗ không ổn. Đào đại nhân bệnh, trưởng tử Đào Thương chắc chắn sẽ muốn tiếp nhận Từ Châu, hơn nữa đám Trần Đăng, Hứa Đam quân đội trọng thần sẽ hết sức ủng hộ. Tiếp theo, thế lực Mi đại gia tộc biểu hiện mập mờ, không ai biết họ sẽ ủng hộ bên nào. Thứ ba, ngày chúng ta ở Từ Châu còn quá ít, chưa được dân tâm, việc này cần phải bàn kỹ lại.
Trần Dục cũng gật đầu, đồng ý nói:
- Đúng là thế đấy. Tướng quân tiếp nhận Từ Châu thời gian chưa đủ chín muồi, nếu nhận thì lỡ xử lý không tốt bên quân đội, quan hệ gia tộc địa phương, hậu nhân Đào công lại muốn tranh đoạt, vậy sẽ khiến quyền lực Từ Châu chia năm xẻ bảy, đao quang kiếm ảnh. Sợ nhất là đám chư hầu Viên Thuật, như hổ rình mồi. Binh ra Từ Châu thì nội loạn chưa ổn, bên ngoài tới công kích, kết quả thành giỏ tre múc nước, công dã tràng.
Trương Lãng gật đầu, bỗng đứng dậy, sắc mặt nghiêm túc nói:
- Bệnh tình của Đào công đã nặng, hôm nay nhường lại Từ Châu, chúng ta phải nắm chắc thời cơ. Các ngươi phải rèn luyện nhân mã cho giỏi. Điền Phong, Trần Dục phải làm tốt quan hệ với Mi gia, Trần gia. Đợi tới thời điểm thích hợp, chúng ta có thể lập tức tiếp nhận Từ Châu!
Mọi người cùng đồng ý.
Đào công dùng thuốc của Dương Dung thì bệnh tình tốt hơn, ít nhất bề ngoài xem ra là vậy.
Trương Lãng khiến các vị tướng ngày đêm huấn luyện, hai vạn hàng binh Khăn Vàng trải qua Trương Lãng nghiêm khắc tuyển chọn được gia nhập chỉ còn lại ba trăm hai mươi bảy người, do đó có thể thấy khó khăn rất lớn, cũng biểu thị tiềm lực những người này kinh người. Thêm vào một trăm cận vệ binh ban đầu, tổng cộng có bốn trăm hai mươi bảy người. Bảy mươi ba người tuy kém hơn nhưng cách biệt không lớn. Binh Khăn Vàng tổ thành năm trăm binh cận vệ của mình, ngày đêm nghiêm ngặt huấn luyện.
Truyện khác cùng thể loại
38 chương
10 chương
7 chương
17 chương
64 chương
73 chương
29 chương
59 chương
102 chương