Sáng sớm ngày thứ hai, Trương Lãng vội vàng kêu Yến Minh, Hàn Cử đến. Mới bắt đầu huấn luyện thân vệ binh đều lấy Trương Liêu làm chủ, Yến Minh làm phó. Nhưng bây giờ gã đã thăng quan làm hiệu úy, phải huấn luyện sức chiến đấu cho quân Từ Châu. Thế nên hắn chỉ có thể dùng Yến Minh thay thế. Trương Lãng và họ bàn bạc làm sao sàn lọc người có thiên phú lớn trong hai vạn hàng binh giặc Khăn Vàng. Trương Lãng đem cách trắc nghiệm cường độ cao, chất lượng cao của thế kỷ hai mươi mốt ra, kêu hai vạn binh sĩ tham gia huấn luyện thử. Người có biểu hiện vượt trội thì vào vòng trong, nếu toàn bộ đều hợp cách mới trúng tuyển danh hiệu Hắc Ưng vệ hộ vệ tư nhân. Mấy ngày nay Yến Minh đã có tiếp xúc cách huấn luyện rồi, vậy nên không quá kỳ quái. Ngược lại Hàn Cử chưa bao giờ nghe thấy, rất là giật mình. Khi y biết những cái này là vũ khí bí mật nhất của Trương Lãng thì rất vui mừng nhận nhiệm vụ. Ngay lúc này, bỗng có binh sĩ vội vàng tiến vào báo tin, Đào Khiêm ngã bệnh. Trương Lãng chấn kinh, vội vàng kêu Dương Dung cùng nhau chạy tới phủ của Đào Khiêm. Đến phủ Đào Khiêm, huynh đệ Mi Trúc, Mi Phương, phụ tử Trần Đăng, Trần Khuê, Chương Cuống, Tào Báo, đám văn võ trọng thần đều ở trong đại đường, thỉnh thoảng xì xầm to nhỏ. Hắn thấy sắc mặt họ trầm trọng, đoán là bệnh tình của Đào Khiêm không nhẹ. Mọi người thấy Trương Lãng tới, chỉ nhẹ gật đầu sau đó ý bảo hắn vào xem Đào Khiêm. Trương Lãng túm lấy Trần Đăng cách mình gần nhất, sốt ruột quát: - Không phải hôm qua Đào đại nhân còn khỏe mạnh ư? Tại sao bỗng nhiên ngã bệnh chứ? Trần Đăng bất đắc dĩ lắc đầu, thở dài nói: - Đào công người yếu bệnh liên miên, hôm qua vui mừng tướng quân đắc thắng trở về, rất là hưng phấn, uống không ít rượu, ban đêm chịu không được nhiễm lạnh, thêm vào bệnh cũ chưa lành, kết quả là bệnh liệt giường. Các quan văn võ cùng thở dài, lắc đầu. Trương Lãng ngây ra. Nói vậy là Đào Khiêm bị bệnh tại vì mình mà ra. Dường như Trần Đăng cũng hiểu suy nghĩ của Trương Lãng, an ủi nói: - Ngươi nên đi nhìn Đào công đi, ngài ấy chờ ngươi đã lâu rồi. Trương Lãng và Dương Dung theo thị nữ dẫn đường nhanh chóng đi tới phòng ngủ của Đào Khiêm. Hắn vừa bước chân vào thì có mùi thuốc cực kỳ gay mũi ập vào mặt. Trương Lãng thấy Đào Khiêm nằm thẳng trên giường, mặt tái nhợt có hai vòng tím đỏ, hốc mắt sâu, thở khò khè. Bên cạnh ngồi một phụ nhân tuổi chừng bốn, năm mươi, trang dung nhã nhặn. Đôi mắt bà sưng đỏ, chắc là thương tâm khóc lóc, thỉnh thoảng lau khóe mắt. Đại khái chính là bạn già của Đào Khiêm, Trương Lãng nghĩ thế mà chân thì nhanh chóng bước vào phòng. Phụ nhân kia thấy có khách tới, vội đứng dậy hành lễ, sau đó nhỏ nhẹ nói bên tai Đào Khiêm: - Lão gia, có khách tới. Đào Khiêm mở to đôi mắt tan rã nhìn người tới, thấy là Trương Lãng thì biến sắc mặt, vội vàng kêu phụ nhân nâng ông lên, để ông ngồi dậy. Sau đó ông phất tay ý bảo bà ra ngoài, kêu Trương Lãng tới trước mặt mình. Trương Lãng bước vội hai bước ngồi trên tháp, tay nắm lấy đôi tay nhăn nheo của ông, biểu tình có chút kích động nhìn Đào Khiêm đầu tóc bạc phơ.Hắn nói: - Đào công, bệnh tình của người đã đỡ hơn chưa? Đào Khiêm cười khổ lắc đầu, giọng khàn đục nói: - Xem ra lão phu đã tới số rồi, vô lực xoay chuyển thiên mệnh. Trương Lãng vội an ủi: - Ở hiền gặp lành, Đào công yên tâm dưỡng bệnh đi, rồi sẽ khỏe hơn thôi. Đào Khiêm ý bảo Trương Lãng dìu mình dựa vào giường cho thoải mái hơn, rồi chậm rãi nói: - Tình trạng của lão phu ra sao, chính ta hiểu rõ, ngươi không cần an ủi ta. Chần chờ một lát, đột nhiên bàn tay già nua túm chặt Trương Lãng, giọng điệu tha thiết: - Lão phu sống cả đời không uổng, đi thì cứ đi, nhưng lão phu không yên lòng Từ Châu. Đại thế thiên hạ thì Trương tướng quân biết rõ ràng. Trăm họ Từ Châu mới vừa trừ tâm bệnh, nếu lão phu ngã xuống, sợ rằng đám chư hầu Hoài Nam Viên Thuật nhân lúc phủ binh Từ Châu, Tân Châu tâm chưa ổn, trăm họ chưa an, tiến đến công kích. Chỉ sợ tâm huyết mấy năm nay của lão phu hóa thành mây khói. Trương Lãng vỗ ngực bảo đảm, trầm giọng nói: - Đào công đừng lo, chỉ cần Lãng còn sống một ngày thì sẽ sống chết cùng Từ Châu. Đào Khiêm gật đầu, mắt tan rã nói: - Khiêm tại đây cảm tạ tướng quân, chỉ mong tướng quân có thể bảo vệ Từ Châu. Ông dừng một chút để thở, nói tiếp: - Khiêm có hai con, trưởng tử là Thương, đứa con này có tài hoa, chỉ là mắt cao hơn đầu, chí đại mà tài chẳng bao nhiêu, thích nghe lời nịnh nọt, đam mê tửu sắc, không thể gánh trọng trách. Con thứ là Ứng, tuy thành thật ân cần, chất phác không có dã tâm lớn, lá gan nhỏ sợ phiền phức, được chăng hay chớ, giống như lão phu không có năng lực thời loạn thế. Nếu hai đứa con này cai quản Từ Châu, không ra ba năm sẽ bại. Trương Lãng trong lòng lung lay, những lời Đào Khiêm có chút giống Lưu Bị Bạch Đế ủy thác, chẳng lẽ Đào Khiêm muốn đưa Từ Châu cho ta? Trong lòng Trương Lãng mừng như điên, nhưng suy nghĩ cẩn thận thì thấy không ổn. Đào Khiêm có chút khổ sở, mặt càng tái nhợt, nói tiếp: - Khuyển tử Thương có lòng xấu xa với tiểu thư Mi gia, mấy lần bảo lão phu cầu hôn Mi gia nhưng ta không đáp ứng. Ngày thường cùng Tào Báo, Chương Cuống, Hứa Đam kết bè kết bạn, lừa dối lão phu làm việc đồi phong bại tục. Trương Lãng có chút khó hiểu hỏi: - Tại sao Đào công không đồng ý việc đại công tử cầu hôn? Đào Khiêm cười khổ lắc đầu, xót xa nói: - Mi Hoàn mắt cao hơn đầu, tục phu phàm tử đâu lọt vào mắt nàng. Thương chỉ là hạng tầm thường vô năng, tuy Mi gia kính lão phu là thứ sử Từ Châu, nhưng khi tới cửa cầu hôn thì Mi Trúc sẽ không đáp ứng, bởi vì biết rõ về Thương. Lão phu không có năng lực ảnh hưởng quyết định của họ. Dường như Đào Khiêm muốn trút hết tất cả trong hôm nay, thở hổn hển hai lần, lại nói: - Tào Báo, Hứa Đam thủ thành thì được, nhưng không đủ dứt khoát. Mi gia, Trần gia, thế lực địa phương Từ Châu rất lớn, ta thấy ngươi bị họ châm chích mà đối phó tự nhiên, ngươi là một nhân tài. Bỗng nhiên biểu tình của Đào Khiêm cực kỳ kích động, siết chặt Trương Lãng, biểu tình kiên định nói: - Thân ở loạn thế, chúng ta không thể làm tròn bổn phận người cha. Trương tướng quân chưa tới một tháng đã quét sạch giặc Khăn Vàng, lập công to. Khiêm đi rồi trưởng tử Thương nếu có thể phù thì hãy phù, nếu không thể thì tướng quân thay thế đi. Lấy tài năng của Chi Thanh, nhị Mi, Trần gia chắc chắn sẽ hết sức ủng hộ. Đám Tào Báo vô mưu không đáng lo lắng. Khi đó Chi Thanh phải lo cho trăm họ Từ Châu, nghĩ cho muôn dân thiên hạ.