Cao Thuận nhìn về phía sau trầm giọng nói: - Thám tử mang tới tin tức, quân Tào đã xuất động từng nhóm, mục tiêu chính là Đinh Phụng, nhóm này quan hệ trọng đại, chính là vũ khí kiểu mới do chúa công chế tạo, Hạ Hầu Uyên lần này xuất động, nhất định muốn phá nó, các ngươi đã chuẩn bị chưa? - Đã chuẩn bị xong. Tất cả các tướng sĩ đều ứng tiếng. Cao Thuận thỏa mãn nói: - Đại quân của Hạ Hầu Uyên đã tới Thái An, ra khỏi thành năm mươi dặm, tiên phong Hạ Hầu Uy đã lĩnh năm nghìn người hắn chính là con của Hạ Hầu Uyên, người này thân cao tám thước võ nghệ phi phàm, ai có thể tiến đánh. - Mạt tướng nguyện đánh. Cao Thuận vừa cất tiếng đã có người bước ra cao giọng nói. Cao Thuận nhìn thì thấy chính là Trương Hổ liền nói: - Được ngươi lập tức điểm ba nghìn đội ngũ giao chiến, nếu như trận đầu mất đi uy phong của quân ta, ta sẽ hỏi tội ngươi. Nói đến phần sau Cao Thuận lộ ra vẻ nghiêm khắc. Trương Hổ tiếp nhận lệnh kỳ, cố gắng nói to: - Mạt tướng nhất định không làm nhục sứ mạng của tướng quân. Nói xong hắn nhanh chóng đi như lưu tinh ra ngoài. Cao Thuận lớn tiếng quát: - Đinh Phụng áp vận quân giới không để mất, ai muốn tiến lên thì tiếp ứng. - Thuộc hạ nguyện đi. Thái Sử Hưởng thấy ánh mắt của Trương Hổ thì vội vàng nói. Cao Thuận nhìn Thái Sử Hưởng thật sâu, lạnh nhạt nói: - Ngươi lĩnh ba nghìn đội ngũ tiến lên, nếu như Tào binh gặp khó khăn, ngàn vạn lần không được bối rối cũng không được ham chiến, chỉ có thể hướng về phía Thái Sơn mà chạy đi, ta có diệu kế giúp ngươi. Thái Sử Hưởng tỉnh táo nói: - Tướng quân đã tính trước thuộc hạ sẽ kiệt lực chiến. Cao Thuận thỏa mãn gật đầu:- Vậy ngươi đi đi, cứ coi chừng. Sau khi Thái Sử Hưởng đã đi, Cao Thuận thu hồi ánh mắt lớn tiếng nói: - Đàm Hùng. - Có mạt tướng. Nương theo tiếng đó, một người vóc dáng cao gầy, tinh thần vô cùng phấn chấn bước ra. Cao Thuận lạnh lùng nói: - Ngươi có thể lĩnh ba nghìn đội ngũ, ra Thái Sơn, nếu như phát hiện ra bại quân của Thái Sử Hưởng thì ngươi có thể làm thế này.... thế này... Đàm Hùng hưng phấn ứng tiếng, sau đó quay người rời đi. Sau đó Cao Thuận tới Trường Bình, Trương Tân rồi phân phó hành động. Hạ Hầu Uy lĩnh năm nghìn binh mã tiên phong tới dưới Thái An thành, ra lệnh cưỡng chế cho binh sĩ xếp thành một hàng, tinh kỳ tung bay tươi sáng rõ nét, tinh thần vô cùng phấn chấn, mà Hạ Hầu Uy thì xung trận lên phía trước, áp trận ở góc theo sát là mấy viên chiến tướng. Lúc này Trương Hổ đã dẫn binh ra, hai quân bắt đầu kịch liệt giao chiến, thắng bại khó phân. Cao Thuận sợ Trương Hổ có chỗ sơ xuất, từng người trở về thành nghỉ ngơi không nhắc tới. Lại nói Đinh Phụng dẫn ba nghìn quân áp giới một đường chú ý cẩn thận không dám chủ quan. Đi tới Thái An cùng với cự binh giao chiến, thám tử mang tin tức của Cao Thuận tới, nói Thái Sử Hưởng đã mang binh mã tới tiếp ứng. Đinh Phụng cảm thấy kỳ quái một đường đã đi sóng êm bể lặng không có gì lạ bỗng nhiên cảnh giác thò tay, ý bảo chúng tướng dừng lại đúng lúc này một tiếng pháo nổ vang lên, bốn phương tám hướng là đội ngũ quân địch chính là quân đội của Hạ Hầu Uy. Đinh Phụng không sợ hô to ra lệnh: - Mọi người không cần phải sợ lập tức ứng chiến. Trải qua thời gian bối rối ngắn ngủi, quân Giang Đông nhanh chóng phụng mệnh của Đinh Phụng một trăm cường nỏ xe nhìn như không có quy tắc rơi lả tả bốn phía, sau đó binh sĩ thao tác đặc thù, mấy mũi tên đã sắp trên kệ. Đinh Phụng chuẩn bị xong liền quát: - Bắn cho ta. Binh sĩ bắt đầu thao tác bắn về phía Tào binh. Rất nhiều Tào binh bị bắn trúng, thanh âm thảm thiết rền vang. Hạ Hầu Uy biến đổi sắc mặt, trong lòng chấn động vô cùng. Lúc này Hạ Hầu Uy đã từ trong khiếp sợ tỉnh lại, luồng mũi tên vẫn còn dư âm ảnh hưởng tới hắn, đợt mũi tên thứ hai đã mang theo khí tức lăng lệ phá không mà tới, tuy lúc này còn có chuẩn bị nhưng đại bộ phận binh sĩ không kịp phản ứng, người bị bắn chết, người thì bị thương. Hôm nay là ngày chung thân khó quên của Hạ Hầu Uy, hắn không chịu nổi né về phía sau. Đợt tên thứ ba thứ tư cơ hồ lại trùng kích lần nữa. - A a... Từng thanh âm thảm thiết vang lên, càng lúc càng có nhiều Tào binh giơ lên đao thuẫn trong tay. Tất cả Tào binh đều chấn kinh, mỗi người đều dâng lên nỗi sợ chết. Đinh Phụng nhìn quân Tào đang rối loạn khóe miệng nở ra nụ cười lạnh cường nỏ xa nếu như mang theo mũi tên bắn liên tục thì tiêu hao tên kinh người nhưng lần này đi Đinh Phụng mang rất nhiều tên. - Lên khung. Đinh Phụng lại ra lệnh cho chúng tướng sĩ, mấy tướng sĩ lại vào vị trí, lắp tên vào. - A A A. Lại từng thanh âm thảm thiết nữa vang lên, Tào binh nghe thanh âm đã sợ mất mật.