Nàng thản nhiên nói: - Không cần tướng quân nhọc lòng. Trương Lãng có chút khó hiểu nhìn Quách Hoàn. Quách Hoàn nhẹ giãy giụa vài cái, nhưng không thể giãy ra khỏi khống chế của Hắc Ưng Vệ. Trương Lãng ánh mắt ý bảo, mấy tên Hắc Ưng Vệ mới lập tức thả lỏng. Quách Hoàn nhẹ nhàng đi tới trước mặt Lữ Bố, ngón tay trắng nõn thuôn dài nhẹ vuốt khuôn mặt tiều tụy của y. Nàng mặt đầy xin lỗi nói: - Tướng quân, thật có lỗi với ngươi. Lữ Bố không hiểu, lắc đầu nguầy nguậy nói: - Phu nhân nói gì vậy, chỉ có Lữ Bố thực xin lỗi nàng! Quách Hoàn cười cay đắng nói: - Tướng quân không hiểu. Nhưng xin yên tâm, từ nay về sau thiếp thân sẽ phục thị tướng quân mãi mãi. Lữ Bố bỗng hiểu ra cái gì, kinh hoảng hỏi: - Hoàn nhi, nàng muốn làm gì!? Sắc mặt Quách Hoàn đã biến trắng bệch như giấy, không có chút máu. Nàng cố gắng nặn ra nụ cười, nói: - Không có gì. Tướng quân một mình đi quá cô đơn, thiếp thân chỉ muốn sau này chăm sóc ngươi, bù đắp hai năm nay lòng áy náy. Lữ Bố từ từ nghe hiểu ẩn ý trong lời nói của Quách Hoàn, rối loạn tấc lòng. Y biểu tình cực kỳ kích động nói: - Hoàn nhi, nàng tuyệt đối đừng làm chuyện điên rồ! Nàng nhất định phải sống thật tốt! Mắt phượng chậm rãi lăn dài giọt nước mắt trong suốt, chảy xuống khuôn mặt, rơi vào lòng Lữ Bố, hóa thành huyết lệ. Thanh âm của Quách Hoàn càng lúc càng nhẹ, càng lúc càng yếu ớt, như hóa thành luồng gió. Nàng suy yếu nói: - Tướng quân đi rồi, thiếp thân sống trên đời này đã không có ý nghĩa gì. Hơn nữa có người không muốn thiếp thân sống tạm nhân thế. Lữ Bố bỗng ngẩng đầu quát hướng Trương Lãng: - Trương Lãng, nếu ngươi dám giết Quách Hoàn, ta làm quỷ cũng không tha ngươi! Quách Hoàn dịu dàng dùng tay chặn môi Lữ Bố, nhẹ giọng nói: - Điều này không liên quan đến Trương tướng quân. Con ngươi Lữ Bố co rút, mắt tràn đầy hoảng hốt. Trên khuôn mặt xinh đẹp của Quách Hoàn chậm rãi biến thành xanh đen, đôi môi mỉm cười khóe miệng từ từ chảy ra tơ máu đỏ đen. Lữ Bố cực kỳ hoảng hốt hét: - Hoàn nhi, nàng làm sao vậy? Quách Hoàn chỉ thấy đầu óc choáng váng, suy yếu kiệt sức, khiến nàng rất muốn nhắm mắt, ngủ một giấc thật ngon. Quách Hoàn cảm thấy mình thật là mệt quá, tâm tình thả lỏng, ngã xuống đất ngất đi. Lữ Bố lo lắng hét to: - Hoàn nhi, Hoàn nhi, nàng tỉnh lại đi! Trương Lãng cảm thấy sự việc có khác lạ, tuy không còn thiện cảm với Quách Hoàn nhưng vẫn tiến lên nhìn xem. Chân Mật cũng tiến lên, biểu tình cực kỳ lo âu hỏi: - Nàng làm sao vậy? - Trúng độc. Hàn Cử Tử ở sau lưng Trương Lãng đi tới liếc Quách Hoàn, lập tức ra kết luận. Trương Lãng kinh ngạc nói: - Trúng độc? Đâu thấy nàng nuốt vào cái gì? Chân Mật ôm lấy Quách Hoàn ngã trên mặt đất, sốt ruột hỏi: - Tại sao có thể như vậy? Vốn động tác của Chân Mật đã khiến một số người thấy quái lạ, nghe giọng của nàng rồi mới biết hóa ra là loại nữ giả trang. Hàn Cử Tử khiến Hắc Ưng Vệ kéo ra Lữ Bố không ngừng giãy dụa, gã tiến lên quan sát, điều tra mạch tượng của Quách Hoàn, lại nhìn con mắt, lỗ múi, đầu lưỡi, ngũ quan. Cuối cùng Hàn Cử Tử nói: - Không sai, là trúng độc. Chân Mật vẻ mặt đầy hy vọng hỏi: - Cứu được không? Hàn Cử Tử lắc đầu nói: - Thuộc hạ chỉ biết sơ sơ, nhưng độc tính này rất mạnh… Chân Mật nói với Trương Lãng: - Trương tướng quân còn không mau khiến người kêu đại phu tới! Trương Lãng nhìn Hàn Cử Tử, người kia lắc đầu nói: - Vô dụng. Độc khí đã vào tim, đại la kim tiên cũng không cứu lại được. Trương Lãng im lặng. Lữ Bố nghe tin dữ này vừa giãy dụa vừa khàn giọng kêu to: - Trương Lãng, chẳng phải ngươi có bản lĩnh lắm sao? Bây giờ ngươi cứu trị cho Quách Hoàn đi! Nếu nàng xảy ra chuyện gì, ta làm quỷ cũng không tha cho ngươi!