Trương Lãng ngẩng đầu, quát to với bên ngoài: - Vệ binh đâu! - Có mặt! Trương Lãng vừa dứt lời thì ngoài cửa có một thị binh trẻ tuổi tiến vào. Trương Lãng nói: - Ngươi đi gọi Điền Phong cho ta, nói là ta có chuyện quan trọng muốn hắn làm. Binh sĩ vâng dạ, đi xuống. Không lâu sau Điền Phong vội vàng chạy tới, trán ướt đẫm mồ hôi. Trương Lãng thấy thế bật cười bảo: - Ngươi chạy gấp gáp như vậy làm gì? Điền Phong lau mồ hôi nơi chân mày, thắc mắc hỏi: - Chúa công vội vã kêu thuộc hạ đến có chuyện gì không? Trương Lãng nói: - Tất nhiên là có rồi. Không có gì kêu ngươi gấp thế để làm chi? Điền Phong nhìn biểu tình của Trương Lãng, lòng hân hoan, chợt hỏi: - Có phải là chúa công đã nghĩ ra cách hay? Trương Lãng kiêu ngạo nói: - Tất nhiên rồi. Điền Phong kích động hỏi: - Là diệu kế gì? Trương Lãng lắc lư ngón tay, không đáp mà hỏi ngược lại: - Ngươi có biến trận chiến Tôn Tẫn Mã Lăng cách giảm nhân không? Điền Phong gật đầu, không chút suy nghĩ nói: - Chu Hiển Vương năm thứ hai mươi bảy (năm ba trăm bốn mươi hai trước công nguyên) Hàn liên lạc Tề, Tống, không phó phùng trạch hội công Hàn, Hàn cầu cứu Tề. Tề lấy điền Tôn Tẫn dẫn quân cứu Hàn, công kỳ tất cứu, thẳng đến Ngụy Đô đại lương. Đợi Bàng Quyên triệt thì khải hoàn về Tề. Ngụy quân muốn tấn công Tề quân đuổi theo không bỏ. Tôn Tẫn lợi dụng thế lấy cách giảm nhân mê hoặc Bàng Mi, dụ bỏ chủ lực bộ binh, chỉ lấy xẹ nhẹ binh mau truy đuổi, Tề quân thì thong thả ngồi chờ mắc câu. Liên xa làm lũy, phục ở Mã Lăng, đại bại Ngụy quân, giết Bàng Quyên, bắt Ngụy thái tử thân. Chính vì vậy nên Tôn Tẫn mới ‘danh vang thiên hạ, truyền kỳ binh pháp’. Nói xong mấy lời này, Điền Phong nhớ tới Khoái Việt tại Hoa Dung đạo, nghi hoặc nhìn Trương Lãng, lắc đầu nói: - Cách này chỉ sợ không thể thực hiện vào lúc này. Trương Lãng đầu tiên là gật đầu sau đó lắc đầu, nói: - Nếu chỉ vậy thôi thì đúng là không thể. Điền Phong nâng cao tinh thần, hỏi dồn dập: - Ý của chúa công là còn có chiêu sau? Trương Lãng nhìn ánh mắt tôn kính của gã, lòng thầm vui sướng, không cẩn thận nói lỡ miệng: - Tôn Tẫn giảm nhân giết địch, sau này Gia Cát Lượng cùng Tư Mã Kỳ sơn hội chiến, ngược lại dùng kỳ pháp lui binh tăng nhân, khiến Tư Mã đa nghi không dám truy kích, an toàn rút về Hán Trung. Đợi Tư Mã phát hiện thì đã quá muộn. Hôm nay ta cũng học cách của hai vị cao nhân, tăng nhân thì rút, giảm nhân thì phục. Hai bên mai phục nhiều binh, chỉ cần Khoái Việt đuổi theo, ta không tin kết hợp thành tích của hai đại trí sĩ, hắn có thể không trúng mưu kế của ta. Tới lúc đó bái da lóc xương, hay hầm kho có, cho hắn biết tay. Nói xong câu này, Trương Lãng cất tiếng cười to, mắt lóe tia sáng khủng bố, biểu tình giống như con cáo già âm hiểm ranh mãnh. Điền Phong người run bần bật, trong óc tưởng tượng ra Khoái Việt thống khổ muốn sống không được, muốn chết không xong. Gã làm bộ mặt thận trọng, thầm nghĩ khi nào thì Gia Cát Lượng ở Hán Trung chiến đấu? Tư Mã là ai? Gã muốn hỏi nhưng thấy biểu tình huênh hoang của hắn thì lời tới đầu lưỡi trôi tuột lại. Nên tìm cơ hội khác rồi hỏi vậy, gã nghĩ thế. Điền Phong ngoài miệng vẫn là hỏi: - Tại sao tăng nhân mà lùi, giảm nhân mà phục? Thuộc hạ không rõ đạo lý trong đó. Trương Lãng nói: - Khoái Việt làm việc trầm ổn, đa mưu túc trí. Nếu chúng ta rút binh thì tất nhiên gã sẽ tính là ta có phục binh đoạn hậu, không dám đuổi theo. Tăng nhân mà lui, chẳng qua là xác định cách nghĩ của gã, để tâm tính trở nên kiêu ngạo. Đợi rút về Miện Dương, quân ta bắt đầu giảm nhân, tất nhiên hắn cho rằng quân lương chúng ta đã không thể chống đỡ nữa, quân lệnh không đủ, binh sĩ tan tác, hoặc là ồ ạt trốn về Hán Dương. Đến lúc này để đại quân truy đuổi, nhưng không ngờ phục binh quân ta ở bên ngoài, chỉ cần tiêu diệt quân chủ lực của họ, Hoa Dung, Cánh Lăng tất nhiên là vật nằm trong túi. Điền Phong nghe thế bất giác gật đầu, nói: - Khoái Việt đúng là người có tài, nhưng làm việc quá thận trọng, chỉ sợ sẽ không dễ dàng mắc mưu. Kế này thuộc hạ không dám bảo đảm chắc chắn thành công, nhưng nghe thì rất có hy vọng, vậy để Trọng Đức thử xem sao?