Phong Lưu Tam Quốc
Chương 409
Thanh âm như dời núi lấp biển, kèn kêu, trống trận, nhạc đội cùng hòa vào nhau, vẽ ra hành trình đẫm máu.
Trong căn cứ thủy quân Xích Bích, tất cả chiến hạm cỡ lớn bắt đầu chậm rãi khởi động. Thuyền nhẹ loại nhỏ đi đầu.
Một vạn thủy quân hùng hổ bắt đầu chạy hướng Ô Lâm.
Bầu trời chậm rãi dâng lên vệt trắng, ánh bình minh từ từ lan tỏa trên mặt biển, ngày càng đậm như lửa. Một vòng tròn khổng lồ bắt đầu dâng lên trên mặt đất, không ngừng tỏa ra ánh sáng mê người, xua tan đi trời đông giá rét. Sóng vỗ mặt biển mênh mông vô bờ, bởi vì là đông lạnh nên chim biển như hải âu sớm bay tới phương nam, nên vùng biển rất cô quạnh.
Trên thủy trại Ô Lâm, sương mù mờ nhạt mênh mông bốn phía. Sáng sớm gió biển lạnh lẻo thổi qua cuốn sương bay tứ phía. Thủy trại một mảnh yên tĩnh, đa số binh sĩ còn đang ngủ vùi trong chăn. Chỉ có binh sĩ gác đêm trên lầu các thỉnh thoảng trò chuyện, miệng đôi khi phun ra khói, dùng đôi mắt nửa ngủ nửa tỉnh quét qua mặt biển trước mắt.
Phương xa trên mặt nước, mặt trời đỏ rực đã hoàn toàn dâng lên trên không trung, giống như một vòng tròn lửa lóe sáng bầu trời u ám. Một góc biển xa xôi, nơi thị giác không thể trông thấy, chẳng biết khi nào thì xuất hiện một điểm đen, rồi cái thứ hai, thứ ba, ngày càng nhiều, cuối cùng biến thành đen kịt một đống.
Lưu quân trinh sát một vòng trên nước, đang định kết thúc công việc quay về trại, bỗng nhiên một binh sĩ dùng tay bị đông lạnh đến đỏ ứng chỉ vào một đống điểm đen phía xa, kinh sợ kêu lên:
- Ngũ trường, ngươi xem coi đó là cái gì!?
Ngũ trường nhìn chăm chú điểm đen rậm rạp, dưới ánh nắng mặt trời, hình ảnh ngày càng rõ ràng.
Con mắt gã trợn to, hét lớn:
- Đó là đội tàu quân Giang Đông! Thủy quân Giang Đông giết đến rồi! Mau phóng khói báo động, thông báo cho đại trại chuẩn bị sẵn sàng!
Mấy binh sĩ vâng dạ, bỏ đi mái chèo trong tay, ba chân bốn cẳng lấy một cái bồn sắt, bỏ vào cỏ khô, bốc cháy lên. Rất nhanh, khói đen đậm đặc thẳng lên tận mây. Làm xong việc này chúng mới thở dài một hơi, lau mồ hôi bởi vì cẳng thẳng mà chảy ra. Chúng dốc sức chèo, phút chốc không cảm thấy mặt sông lạnh nữa.
Cùng lúc đó, vài Lưu quân ở trên biển trinh sát cũng phát hiện quân Giang Đông, cùng đốt khói báo động.
Rất nhanh, binh sĩ trên tiêu lâu thủy trại phát hiện đằng trước sương khói mờ nhạt, bình tĩnh thổi kèn cảnh giác. Kèn kêu rất nhanh vang vọng khắp đại trại. Vốn Ô Lâm yên tĩnh phút chốc biến xôn xao. Tất cả binh sĩ lập tức chui ra ổ chăn ấm, nhanh chóng mặc vào mũ giáp, cầm lấy binh khí bên giường, chạy nhanh ra ngoài doanh trướng, bắt đầu tập hợp, chờ chủ tướng ra lệnh.
Thái Công sắc mặt âm trầm, có mười vị phó tướng theo cùng leo lên lầu các cao nhất, dõi mắt nhìn vùng nước xa xăm.
Sắc mặt Thái Công ngày càng khó xem, nửa ngày sau mới sa sầm nét mặt nói:
- Quân Giang Đông xuất động ước chừng hai, ba mươi chiếc chiến hạm cỡ lớn, thuyền loại nhỏ trên ngàn chiếc. Đây gần như là tất cả lực lượng hiện nay của Xích Bích. Lần này rầm rộ tấn công Ô Lâm ta, có thể nói là dốc hết sức mạnh, muốn một lần xong hết. Quân ta rất có thể sẽ phải khổ chiến đây. Trương Hạo, lập tức thông báo cho Hoàng tướng quân, khiến họ nhanh chóng chuẩn bị chi viện Ô Lâm, và khiến Tương Tả ở Hoàng Bồng sơn lập tức dẫn tất cả nhân mã tới đây. Bổn tướng quân muốn xem coi là mâu chúng nhọn hay thuẫn của quân ta dày!
Nói xong Thái Công bỗng đắc ý cười.
Buồn cười Thái Công cho rằng mình đã đoán ra tiên cơ quân địch, nhưng không biết tất cả nằm trong dự tính của Điền Phong.
Thái Công vừa dứt lời thì có mấy phó tướng vội vàng rời đi.
Lúc này có một tiểu binh chạy tới báo rằng:
- Bẩm tướng quân, vài trăm thuyền nhẹ quân tiên phong của quân địch Tưởng Thân lĩnh cách thủy vực quân ta chưa đến mười dặm, xin tướng quân quyết định!
Thái Công nhìn phía trước, trầm giọng quát:
- Sa Mãnh ở đâu!?
Một gã đàn ông cao thước tám, mình đồng da sắt lên tiếng, bước ra ngoài. Người này đầu báo mắt ưng, râu ria xồm xoàm, thoạt trông là hạng dũng mãnh.
Thái Công không thèm liếc gã đã nói:
- Ngươi dẫn ba ngàn thủy quân xuất chiến nghênh địch. Trận đầu nếu yếu uy phong quân ta thì ngươi không cần gặp lại ta nữa.
Sa Mãnh là man nhân, trước kia lưu lạc tại Tương Dương được Thái Công thu dưỡng. Người này sức mạnh lớn vô cùng, cực kỳ khát máu. Gã đi theo Thái Công nam chinh bắc chiến mấy năm, chiến tích vẻ vang, là tướng tài đắc lực số một dưới tay Thái Công. Đôi mắt vàng của Sa Mãnh lóe tia đỏ rực, gã liếm môi.
Giọng Sa Mãnh ồm ồm như chuông vang đáp:
- Tướng quân hãy yên tâm, mạt tướng nhất định không phụ sứ mệnh!
Thái Công mừng rỡ gật đầu, phất tay nói:
- Ngươi đi đi!
Trống trận ầm vang, cửa to thủy trại Ô Lâm mở ra, Sa Mãnh mang theo thuyền trận lao ra ngoài.
Tưởng Khâm cầm kính viễn vọng, đứng trên tầng hai lầu các chiến hạm Mông Xung, cẩn thận tra xét tình hình trên mặt biển. Phía xa tiếng giết xuyên qua tiếng nước chiến hạm Mông Xung theo gió vượt sóng rõ ràng truyền lại đây, hiển nhiên tình hình chiến đấu cực kỳ kịch liệt.
Tưởng Khâm thả kính viễn vọng xuống, suy tư, lập tức Hạnh Hoa lệnh vung trên dưới, lính truyền lệnh rất nhanh đưa tin tức ra.
Thủy quân Tưởng Khâm bên trái năm chiếc lâu thuyền to lớn chậm rãi di động, đằng trước hai trăm Xích Mã thuyền như tên rời dây cung xông ra, cứu viện chiến trường.
Thái Công thấy có một đại quân Giang Đông khác chi viện chiến trường, lập tức quay đầu nói với thuộc hạ:
- Ai nguyện ra trận chi viện Sa Mãnh?
Một vị tướng xung phong:
- Mạt tướng nguyện đi!
Thái Công vội nhìn lại, chính là Đặng Phi, trên mặt gã lộ nụ cười:
- Nhờ Đặng tướng quân.
Thủy trại Ô Lâm lại mở ra, Đặng Phi lĩnh ba ngàn binh sĩ tàu lướt nhanh đi, chi viện chiến trường.
Đội tàu hai bên ở trên sông đại chiến. Tưởng Khâm ở đằng sau quan sát cuộc chiến nửa canh giờ, tuy thấy chiến đấu căng thẳng nhưng tình huống vẫn là giằng co. Gã nhướng mày, lại vung cờ hiệu. Bên phải lại có năm chiếc lâu thuyền và hai trăm Xích Mã thuyền nhanh chóng chi viện chiến trường.
Phía xa Thái Công thấy vậy thì cười nhạt nói:
- Vu Bình đâu?
Một vị tướng từ đằng sau bước ra, nói:
- Có Vu Bình, xin nghe tướng quân sai bảo!
Thái Công bảo:
- Ngươi lĩnh ba ngàn nhân mã chi viện, chặn đánh bên phải quân địch.
Vu Bình cao giọng nhận lệnh:
- Mạt tướng rõ!
Lại kịch chiến nửa ngày, bên Tưởng Khâm vẫn không chiếm được ưu thế, rõ ràng quân địch đã phát động hơn phân nửa binh lực. Gã nhìn sắc trời, đã gần tới giờ ước hẹn.
Tưởng Khâm vung tay lên, rống to:
- Trung quân tiến tới!
Truyện khác cùng thể loại
522 chương
23 chương
500 chương
49 chương
23 chương
35 chương
1284 chương
645 chương