Phong Lưu Tam Quốc
Chương 404
Nửa tuần sau, Chu Du dẫn một vạn năm ngàn binh mã mạnh mẽ tấn công quân Vương Uy tại La Huyện. Đại quân Vương Uy sớm ở lúc bao vây Ba Khâu không có hiệu quả thì sĩ khí cực kỳ thấp, đặc biệt tại La Huyện đấu với Chu Du thì càng rơi tới đáy cốc. Lần này bị Chu Du bao vây, vốn La Huyện không có cứ điểm nào phòng thủ được, thêm vào mãnh tướng như phụ tử Hoàng Trung trợ trận, rất nhanh liên tục bại lui. Chu Du đâu dễ bỏ qua cơ hội đánh rắn giập đầu, truy cùng đuổi tận. Đợi Vương Uy chật vật rút về Trường Sa thì gã dẫn hai vạn đại quân nay chỉ còn lại chưa tới vài ngàn. Chu Du mượn quân uy liên tục càn quét tàn quân Lưu Biểu gần Ba Khâu. Phút chốc bốn phía Ba Khâu không còn quân địch. Tới lúc này Chu Du mới thắng lợi rút về Ba Khâu, bắt đầu chuyển mục tiêu hướng Nam quận.
Hiện tại Thái Mạo bắt đầu thấp thỏm lo âu. Ba Khâu bị cướp, cả Nam quận trống trơn hiện ra trước mắt quân Giang Đông. Không còn thủy quân chi viện, chiến cuộc rơi vào thế bị động chưa từng có. Lưu Biểu không ngồi yên được nữa, liên tục điều động nhân mã, bắt đầu sai lính truyền tin cho Lưu Bị, muốn ông trước tiên quay về Giang Lăng, chống lại cửa ải khó khăn này rồi mới tiếp tục đồ Tây Xuyên.
Nhưng Lưu Bị đợi lâu như vậy mới đợt đến một cơ hội, sao cam lòng rút về được chứ?
Quân Lưu Bị được đến Lưu Chương, Lý Đài rồi dẫn ba vạn binh sĩ, dọc theo Trường Sa Tam Hiệp mà lên, một đường không ngại mưa gió.
Buồn cười là Lưu Chương tưởng đâu được cứu viện mà không biết rằng đã dẫn sói vào nhà.
Ba quận, Giang Châu.
Quân Lưu Bị ở Giang Châu nghỉ ngơi vài ngày, bắt đầu lên Lâm Điếm giang, mục đích là Ba Tây.
Qua một ngày hành quân, quân Lưu Bị ở vùng Ba Lê đóng trại nghỉ ngơi.
Đỗ Tân cố gắng khuyên nhủ:
- Chúa công, người làm việc lớn không để ý chuyện vặt vãnh, tuyệt đối đừng làm kẻ phụ người.
Trong doanh chủ soái của Lưu Bị, một đám người đang không ngừng khuyên ông.
Lưu Bị thở ra hơi dài, có chút không biết làm sao. Trương Phi sốt ruột ở một bên xoa tay, mắt báo trừng lung tung. Quan Vũ thì luôn nheo mắt, tay vuốt tóc mai dài hai thước, sắc mặt âm trầm.
Dường như Giản Ung còn chưa chịu từ bỏ, cực lực thuyết phục Lưu Bị:
- Chúa công, cơ hội như vậy không thể để vuột mất. Nếu bây giờ quay về Giang Lăng, không nói bỏ cơ hội phát triển lớn mạnh, cho dù thật quay về thì có thể đánh bại quân Giang Đông cường đại không, đấy cũng là việc chưa biết. Bây giờ Lưu Chương đối với chúa công không có chút đề phòng, thêm vào chúng ta cố ý, lấy đất Ba Thục Hán Trung thật là dễ như trở bàn tay. Nếu mà bỏ qua thì cực kỳ đáng tiếc.
Lưu Bị ngẩng đầu mờ mịt nhìn Giản Ung, môi mấp máy cuối cùng không thốt ra lời, lại cúi đầu, trừ thở dài vẫn là thở dài, hiển nhiên ông đang đấu tranh tâm lý.
Mọi người thấy khuyên bảo vô hiệu, bất đắc dĩ đưa mắt hướng Gia Cát Lượng. Nói ra thì kinh nghiệm tòng quân của Gia Cát Lượng là ngắn nhất, nói sao cũng không tới phiên y lên tiếng. Nhưng từ khi Gia Cát Lượng đến, Lưu Bị đối xử với y thế nào, mọi người đều hiểu. Tuy rằng về quân hàm thì y xếp chót, nhưng mức độ được chú trọng là cao nhất trong tất cả.
Dường như cảm giác được ánh mắt bối rối cầu cứu của mọi người, Gia Cát Lượng toàn thân trang nhã chậm rãi bước ra khỏi hàng. Gia Cát Lượng cao thước tám, mặt mày như ngọc, môi như điểm son, đầu đội khăn chít, người mặc áo choàng. Kỳ lạ là trong tay còn cầm cây quạt (tất nhiên không phải bảo bối của Hoàng Nguyệt Anh.)
Lưu Bị thấy Gia Cát Lượng bước ra khỏi hàng, mắt sáng ngời, đứng lên hỏi:
- Quân sư, ngươi nói xem hiện tại nên làm sao mới đúng?Gia Cát Lượng hơi hành lễ, biểu tình đúng mức, nói:
- Kỳ thật mọi người nói rất chính xác, chúa công đang kiêng kỵ cái gì?
Gia Cát Lượng vừa thốt lời, vẻ mặt Giản Ung, Y Tịch, Đỗ Tân đều thả lỏng.
Trương Phi thì càng lộ rõ vẻ mặt vui mừng, nói:
- Ha ha, Khổng Minh quân sư nói đúng lắm, đại ca đừng do dự gì nữa! Ngày mai chúng ta phát binh Ba Tây, rồi thẳng tới Hán Trung!
Lưu Bị vẫn là băn khoăn nói:
- Nếu như ta không để ý quân lệnh của Lưu Biểu thì tới lúc đó làm sao đối mặt với hắn, làm sao đối mặt với người trong thiên hạ?
Gia Cát Lượng không nhanh không chậm nói:
- Chúa công, nếu như ngươi đối mặt với Lưu Biểu thì làm sao ăn nói với liệt tổ liệt tông triều Hán?
Lưu Bị kinh ngạc kêu lên:
- A?
Sắc mặt ông biến khó xem, miệng lầm bầm cái gì đó.
Gia Cát Lượng nói ngay:
- Lưu Biểu thủ thành thất trách, không dám làm gì, trơ mắt nhìn Giang Đông Trương Lãng khuếch trương mà không làm gì cản trở được. Kinh Châu bát quận đổi chủ là việc sớm hay muộn. Dù chúa công có lòng muốn ra sức cũng sẽ không thể xoay chuyển được gì.
Lưu Bị nhớ tới biểu hiện của Trương Lãng, lòng càng nặng trĩu.
Gia Cát Lượng cười khẽ nói:
- Chúa công à, nếu ngươi muốn phục hưng triều Hán, thủ Ba Tây làm chỗ đứng, Hán Trung làm cửa, liên thủ với Giang Đông mới là con đường sáng suốt. Chỉ như thế thì chúa công mới có thực lực đứng trên thiên hạ, có hy vọng phục hưng triều Hán!
Những lời trước đó Gia Cát Lượng nói không bằng một câu cuối cùng nặng nề. Lưu Bị như bị sét đánh, giật mình khỏi giấc mộng, mắt bỗng sáng ngời, dẫn theo hùng tâm tráng chí.
Ông trầm giọng nói:
- Quân sư nói rất đúng, Bị luôn do dự thiếu quyết đoán, thường hay trễ thời cơ. Hôm nay dù thế nào cũng phải nghe lời các tướng quân. Truyền lệnh của ta, sáng mai đi đến Ba Tây, bắt lấy Hán Trung!
Đang lúc mọi người hô to Lưu Bị sáng suốt thì Gia Cát Lượng bỗng lên tiếng:
- Không được!
Mọi người mặt đầy khó hiểu nhìn Gia Cát Lượng, không biết trong lòng y có ý định gì.
Lưu Bị càng lộ vẻ mặt mờ mịt xen lẫn không vui.
Gia Cát Lượng nhàn nhã bình tĩnh, từ trên khuôn mặt trẻ tuổi anh tuấn không nhìn ra chút gì căng thẳng. Khí độ như vậy càng khiến người ta thấy y siêu việt bất quần. Y nhẹ phẩy quạt, mi mắt rũ xuống che đi tia sáng trí tuệ, hoàn toàn không để ý Lưu Bị mặt đầy khó hiểu.
Y từ từ nói:
- Lúc này tiến Ba Tây, nếu lấy Ba Xuyên, tiến Nam Giang rồi thủ Hán Trung thật là hành động không thông minh. Một là chúng ta kiến thức địa lý Thục Trung hạn hẹp. Thứ hai là chúng ta và Xuyên quân rõ ràng không phối hợp. Mấu chốt là thứ ba, nếu chúng ta tiến Hán Trung, dù thắng thì có ích lợi gì? Trong thời gian ngắn có lẽ Lưu Chương không nghi ngờ gì, nhưng xưa nay Thục Trung nhiều hào kiệt, chỉ cần họ có một chút đề phòng, muốn dùng vũ lực công kiên thì cực kỳ khó khăn.
Truyện khác cùng thể loại
522 chương
23 chương
500 chương
49 chương
23 chương
35 chương
1284 chương
645 chương