Phong Lưu Pháp Sư
Chương 52
Dịch giả: yng68bld
Biên tập: dangxuan
Nghe xong câu nói của Lãnh U U, Long Nhất sững sờ cả người. Chỗ này là thiên đường để tu luyện Hắc ám ma pháp? Thật ra chính bản thân hắn cũng tu luyện Hắc ám ma pháp, vậy chẳng phải là chính mình ở chỗ này cũng như cá gặp nước à? Long Nhất nghĩ tới đó, lập tức thử một chút. Nhưng hắn nhìn thấy Man Ngưu nổi cơn điên lên cầm lấy lang nha bổng vung loạn lên, sợ hắn có chuyện, Long Nhất quyết định làm cho hắn ngất đi rồi nói sau.
- U U, nàng chiếu cố cho Lộ Thiến Á một chút, ta qua đó chút xíu.
Long Nhất phân phó cho Lãnh U U xong, hắn tung người nắm lấy cổ tay của Man Ngưu, tay kia chém tới sau đầu hắn. Man Ngưu lập tức hai mắt trợn trắng lên ngã xuống mặt đất. Lúc Long Nhất định đi tới đánh mê Cáp Lôi và Lam Thiên, sau lưng đột nhiên truyền lại tiếng kêu chói tai của Lãnh U U.
Long Nhất quay đầu lại, nhất thời thất kinh tới mức hồn phi phách tán. Chỉ thấy chỗ Lãnh U U và Lộ Thiến Á đứng bỗng xuất hiện ra một đường nứt màu đen khổng lồ. Trong lúc hắn quay đầu lại, Lãnh U U đã dùng lực ném Lộ Thiến Á lên, còn nàng thì rớt thẳng vào đường nứt màu đen khổng lồ khủng bố đó.
- U U!
Long Nhất điên cuồng gầm lên một tiếng. Càn Khôn Đại Na Di phát động tới cực hạn, người hắn như bỗng như biến mất giữa không trung. Trong một sát na đã xuất hiện trong đường nứt màu đen đó, vươn tay ra ôm lấy Lãnh U U đang rơi, còn hắn vì cường hãn vận dụng tối đa tiềm lực của bản thân nên phun ra hai ngụm máu tươi.
Lãnh U U vốn đã tuyệt vọng, đột nhìn thấy được người trong tim mình xuất hiện bên cạnh, hạnh phúc tới xém chút ngất đi. Lúc này nàng đã quên cả sợ hãi, hai mắt như sao sáng si ngốc ngắm nhìn Long Nhất.
Long Nhất thì không hưng phấn như Lãnh U U. Lúc này hắn đang âm thầm kêu khổ không ngừng. Hắn liều mạng để kinh mạch bị tổn thương, ôm Lãnh U U nhẹ nhàng bồng bềnh rớt xuống phía dưới. Mắt thấy đường nứt màu đen đang khép lại rất nhanh, hắn khẩn trương hẳn lên. Nếu quả đúng là vết nứt khép lại thì hắn và Lãnh U U nói không chừng sẽ biến mất trên thế giới này.
Long Nhất cắn chặt răng, thân thể kỳ dị trong không trung ngừng lại, ôm lấy Lãnh U U bay xéo lên. Nhưng đến lúc bọn họ gần thoát được ra ngoài, kinh mạch của Long Nhất đau buốt lên khủng khiếp. Thân thể đang bay lên bị hãm lại. Chính vì bị ngừng lại đôi chút mà họ đã mất đi cơ hội vượt thoát cuối cùng. Vết nứt đã vô thanh vô tức khép lại, hai ngươi ôm nhau rơi nhanh xuống.
Cũng không biết đã rơi được bao lâu, dù sao Long Nhất trong mơ hồ cảm thấy đã qua thật lâu. Trong lúc này, trước mắt Long Nhất xuất hiện ra quang mang ảm đạm, nhìn kỹ, nguyên là họ đang ở trên không của một cánh rừng.
Bùng một tiếng, Long Nhất, đang ôm chặt bảo vệ Lãnh U U trong lòng, rơi mạnh xuống mặt đất, lục phũ ngũ tạng đau buốt. Hắn kêu lên một tiếng rồi phun ra một ngụm máu, trước mắt tối sầm lại, xém chút là ngất đi. Cũng may là thể chất của hắn rất đặc biệt nên hắn có thể cưỡng lại mà không bị ngất lịm đi.
- Như vậy là chưa chết, ta thật là còn may mắn!
Long Nhất lẩm bẩm quay đầu, biểu tình lập tức cứng đơ. Hắn không phải là may mắn, mà phải là quá may mắn.
Cách đó không xa, thấp thoáng nhìn thấy một bầy quái thú nhìn không mãi thấy hết, Long Nhất không thể thốt lên được lời nào. Các quái thú này hình thù dài kỳ lạ, nhưng khác thường nhất chính là lông da của chúng dài đen và ánh mắt đỏ như máu, cả người phát tán ra hắc ám khí tức tà ác, làm người vừa thấy là có cảm giác sợ hết hồn.
- U U, nàng tỉnh chưa?
Long Nhất lay lay nhẹ người ngọc trong lòng. Có lẽ nàng sẽ biết được mấy thứ này là quái vật gì.
Lãnh U U bị Long Nhất lay một cái, mở mắt ra. Câu nói đầu tiên của nàng là
- Long Nhất, chúng ta chết rồi à?
Long Nhất dở khóc dở cười trả lời:
- Chết rồi, hiện giờ linh hồn đang bị một bầy ác quỷ bao vây lại.
Lãnh U U kêu lên một tiếng, ngẩng đầu lên, ồ lên một tiếng nói:
- Chỗ này sao lại có nhiều hắc ám ma thú như vậy? Chẳng lẽ sau khi chúng ta chết đi đã đến được ma thú thế giới à?
Long Nhất cười khổ một chút đáp:
- Địa phương quỷ quái này xem ra đích xác là thế giới ma thú, nhưng chúng ta dường như sắp phải trở thành thức ăn của bọn chúng rồi.
Lãnh U U rùng mình, nhéo nhéo mặt của mình rồi nhéo mặt Long Nhất, hưng phấn nói:
- Nguyên là chúng ta còn chưa chết! Chàng là đồ lừa đảo.
- Chúng ta hiện tại còn chưa có chết, chúng ta sẽ phải chết rất mau thôi!
Long Nhất cười khổ nói, rõ ràng là chính nàng khờ khạo, ngay cả chết hay không chết mà còn không rõ.
Lúc này, hắc ám ma thú đã từ từ tiến tới vây quanh hai người. Lãnh U U từ trong lòng Long Nhất đứng lên ngăn cản trước mặt hắn, bàn tay nhỏ bé của nàng rút nhanh từ không gian giới chỉ một cây pháp trượng đen kịt, so với cái rễ cây Long Nhất lấy từ Ngân Sắc Lang Vương trước kia thì có thể đẹp hơn nhiều. Cái gọi là Ma Pháp trượng kia thuần túy là một rễ cây.
- Phệ Hồn thuật!
Lãnh U U yêu kiều hét lên một tiếng. Pháp trượng mang theo một mảng hắc vụ, hơn mười hắc ám ma thú ngay trước mặt đột nhiên bi thương kêu lên một tiếng, trên người vọt lên một trận hắc vụ phun tới Lãnh U U, bị nàng hút hết vào nội thể.
Phệ Hồn thuật? Long Nhất thoáng hồi tưởng lại một chút, biết được đây là Hắc ám ma pháp cấp bẩy, thuộc loại cao cấp ma pháp của Hắc ám hệ. Loại pháp thuật này có thể hút lấy linh hồn của đối thủ để tăng cường pháp lực của bản thân, là một loại ma pháp mà Hắc ám ma pháp pháp sư thường dùng, vừa có thể giết địch vừa có thể tăng cường pháp lực của bản thân, có cái gì chống lại nó được?
Lúc này, Hắc ám ma thú bắt đầu phản kích lại. Tuy mấy hắc ám ma thú này đẳng cấp không cao, nhưng nhiều kiến có thể cắn chết voi, ngàn vạn lần không thể xem thường. Cùng lúc Hủ Thực thuật của bọn chúng phun tới trùm trời đất, Lãnh U U thật nhanh đối chọi lại không ngừng. Bất đắc dĩ, nàng phải phóng ra cầu nguyện phòng hộ hắc ám ma pháp cứu mạng, cái này cũng được phong ấn trong ma trượng từ trước, có điều kiện, ma pháp sư đều đem theo vài thứ cứu mạng.
Long Nhất tuy không thể động đậy, nhưng tinh thần lực cường đại của hắn vẫn còn. Vì vậy hắn, nằm ở trong vòng che của ma pháp, vận lên Tinh thần dị năng chiêu thuật công kích tốt nhất là Đinh Hồn thuật. Pháp thuật này thì cũng như là Phệ Hồn thuật không sai biệt lắm. Sự khác biệt chính là Đinh Hồn thuật là đem linh hồn hủy diệt, còn Phệ Hồn thuật thì đem nó hấp thu.
Ánh mắt của Long Nhất lóe lên quang mang rực rỡ, những hắc ám ma thú đó bị công kích trúng do vì linh hồn thụ thương phát cuồng lên, bắt đầu điên cuồng công kích đồng bọn bên cạnh, điều này đã giảm bớt áp lực của bọn họ. Nhưng Tinh thần dị năng công kích có phạm vị hữu hạn, so với bầy hắc ám ma thú khổng lồ như thế này, nơi Long Nhất vừa công kích thật ra không đáng kể chút nào.
- Long Nhất, vòng bảo vệ sắp không trụ nổi rồi!
Lãnh U U xoay lại đối diện Long Nhất, ngữ khí vẫn không thay đổi, dường như không đem để việc sinh tử ở trong lòng.
- Ừm, xem ra hai ta phải chết chung một chỗ rồi.
Long Nhất bất lực cười cười.
- Chàng lúc đó liều mạng theo thiếp nhảy xuống, bây giờ không hối hận chứ?
Lãnh U U si ngốc nhìn Long Nhất.
Long Nhất lắc đầu đáp:
- Hối hận duy nhất của ta là không cứu được nàng lên.
Lãnh U U nhào vào trong lòng Long Nhất, ôm chặt lấy hắn run rẩy nói:
- Thiếp có thể được cùng chàng chết chung một chỗ là mãn ý rồi. Thiếp hy vọng kiếp sau, kiếp sau sau nữa đều làm thê tử của chàng, thiếp sẽ hầu hạ chàng thật tốt, sinh cho chàng một đống lớn hài tử.
Long Nhất nghe Lãnh U U nói những câu tâm tình khêu gợi nhất trên đời, trong lòng cảm động khó diễn tả được ra. Trong lúc này, huyết sắc khô lâu trong lòng bàn tay trái của hắn chấn động lên. Long Nhất tự vỗ mạnh vào đầu, mắng mình là ngu.
Truyện khác cùng thể loại
115 chương
53 chương
25 chương
36 chương
74 chương