Phong Lưu Pháp Sư
Chương 143
Dịch thuật: Aficio Long Nhất thấy không còn sớm nữa, thân hình đột nhiên chậm lại, đại thủ vung lên bắt lấy hai ngọn băng tiễn phóng tới như bay, xoa xoa vào tay. Chúng liền biến thành băng phấn.
Cười hắc hắc, Long Nhất tấn tốc lách vào trong giữa đám nữ sinh, nhét băng phấn đó vào cổ áo của họ. Nhất thời tiếng kêu kinh hãi của nữ sinh vang lên khắp huấn luyện trường, từng người một chỉnh trang lại y phục của mình, cục diện đã biến thành hỗn loạn.
Một số nữ sinh phẫn nộ thi phóng ma pháp đuổi theo Long Nhất. Hắn vẫn tránh trái né phải liên tục, bất tri bất giác không ngờ đã đến bên cạnh Thủy Nhược Nhan, co người ra đằng sau người nàng. Ma pháp của các nữ sinh cũng không thể đuổi theo được.
Biết rằng tiểu tử này có âm mữu, Thủy Nhược Nhan thầm nghĩ bèn phóng ra một kết giới đạm lam bên ngoài thân thể. Các loại ma pháp thủy hệ chạm phải kết giới này đều biến thành làn khói băng không thấy đâu nữa.
Đúng vào lúc đó, Thủy Nhược Nhan đột nhiên phát giác một luồng khí tức nguy hiểm, chưa kịp phản ứng thì thấy cổ mình chợt lạnh. Mấy nắm băng nhỏ đã theo các khe hở của y phục mà trượt xuống, tiến vào trong lớp nội y mỏng tang. Nàng không khỏi lạnh run lên. Ngọc nhũ căng tròn bị băng khối làm cho dựng cứng, đặc biệt là phong đỉnh đỏ hồng càng bị kích thích vươn cao hẳn lên.
Thủy Nhược Nhan sắc mặt tái nhợt đi, tức giận quay người thì thấy Long Nhất đã tránh khỏi ma pháp công kích, đang đứng một bên cười trêu đám nữ sinh.
"Dừng, dừng, mười lăm phút đã hết." Long Nhất hét lớn.
Các nữ sinh đã dừng công kích, đưa măt nhìn lẫn nhau. Đột nhiên tất cả đưa tay lên che ngực, sắc mặt đỏ hồng. Thì ra Long Nhất đã đưa băng phấn vào cổ áo cho trôi xuống. Băng phấn bị nhiệt độ trong cơ thể họ dung hóa làm thành một vùng ẩm ướt lớn, y phục bám chặt vào ngực làm cho những đường cong tuyệt mĩ nơi đó đều lộ ra rõ ràng.
Thủy Nhược Nhan thấy bộ dạng của nữ sinh như vậy không khỏi cúi đầu tự nhìn mình, giờ mới phát hiện mình không khác gì các nữ sinh, vùng ngực bị thấm ướt cả mảng lớn. Còn hai con mắt của Long Nhất đang hau háu nhìn vùng ngực nàng.
Thủy Nhược Nhan xấu hổ giận dữ dùng Phiêu Phù thuật bay lên nói giọng phẫn nộ: "Long Nhất tới văn phòng đợi ta. Không được bỏ chạy. Để xem ta xử trí cậu thế nào." Nói rồi bay về phía túc xá dành riêng của nàng.
"Ta vừa mới thấy nơi ngực của giáo sư cũng ướt như chúng ta vậy, lẽ nào cũng bị tên phôi tiểu tử Long Nhất đó trêu chọc rồi?" Một nữ sinh tinh mắt khẽ nói với đồng bạn.
"Ta cũng trông thấy." Một nữ sinh khác nói.
"Không thể nào, giáo sư là ma đạo sư mà. Long Nhất sao đấu lại được." Lại nữ sinh khác tiếp lời.
"Hoàn toàn chính xác đó, ta thề không nhìn nhầm đâu." Nữ sinh đầu tiên nói đầy tự tin.
Một lúc sau, hai mấy nữ sinh nói chuyện riêng với nhau, Long Nhất bị gạt sang một bên.
"Ta bảo các mĩ nữ này. Giáo sư đi rồi, mọi người còn không mau thay y phục đi, không thấy lạnh à?" Long Nhất không chịu nổi tịnh mịch nói.
Các nữ sinh đỏ bừng mặt, lần lượt mắng chửi Long Nhất một hai câu, đại loại như hỗn đản sắc lang gì gì đó, rồi hai tay ôm ngực chạy tới nữ sinh túc xá.
Cũng vào ngày hôm đó, Thánh Ma học viện xuất hiện một khung cảnh lãng mạn đến mức khiến cho nam sinh mũi phun huyết. Hai mươi mấy nữ sinh hai tay ôm giữ lấy vùng ngực ướt đẫm chạy trên vườn trường. Có rất nhiều học sinh được mục kích trọn vẹn. Chỉ vài phút sau có rất nhiều lời đồn đã được truyền đi khắp trường. Còn hai ngày sau có một vị nữ sinh nhiều chuyện ở thủy hệ ma pháp ban A đã kể chuyện này cho một vị hảo bằng hữu nghe, mà vị hảo bằng hữu của nàng cũng thích ngồi lê đôi mách. Thế là sự tình lại được lưu truyền tiếp tục, càng truyền càng được thêm thắt. Có người thì bảo trong giờ thực hành Long Nhất đã "xử quyết" giáo sư Thủy Nhược Nhan cùng hơn hai chục nữ sinh, có kẻ nói ngược lại rằng nữ sinh thủy hệ ban A và giáo sư Thủy Nhược Nhan đã điếm ô nam sinh duy nhất Long Nhất. Các loại tin đồn nhảm thực sự là khiến người ta khóc cười không nổi.
Đương nhiên. Đấy là chuyện của mấy ngày sau, còn Long Nhất giờ đang ở trong văn phòng của Thủy Nhược Nhan ngồi thoải mái uống trà.
Thủy Nhược Nhan không bắt Long Nhất đợi quá lâu, thay xong y phục là nàng tới liền. Đề phòng thân pháp xuất quỷ nhập thần của hắn, Thủy Nhược Nhan mang thêm mấy vật dụng ma pháp có thể tạo phòng ngự kết giới cấp kỳ, tự động phóng xuất được.
Vừa bước vào văn phòng, nàng thấy ngay Long Nhất đang ngồi bắt chân chữ ngũ trên ghế của mình uống trà. Đã có chuẩn bị đối với tên học sinh cực kỳ không thuận mắt này rồi mà nàng vẫn bị chọc tức muốn xỉu.
"Cậu rốt cuộc là ai?" Thủy Nhược Nhan lạnh lùng nhìn Long Nhất, trên người phát ra một đợt hàn khí. Từ thân pháp quỷ mị của hắn, nàng hiểu học sinh này tuyệt đối không phải là ma pháp sư thường.
"Ta là ta thôi. Họ Long tên Nhất, nam, năm nay vừa qua mười chín tuổi, chưa kết hôn." Long Nhất cười hi hi.
Thủy Nhược Nhan hàn mang lóe lên, lạnh lẽo: "Cậu đi theo ta." Nói rồi quay người đi ra khỏi phòng.
Long Nhất vẫn đủng đỉnh đi sau Thủy Nhược Nhan, phát hiện ra nàng dẫn hắn đi về hướng hòn núi đằng sau Thánh Ma học viện. Nghe nói nơi đó có một diễn võ tràng được bố hạ kết giới siêu cường, mỗi lần học viện cử hành thi đấu hàng năm đều ở đây. Nữ nhân này không phải dẫn hắn đến để đánh một trận chứ.
Quả không ngạc nhiên, Thủy Nhược Nhan trực tiếp mở cửa ma pháp của diễn võ tràng, lạnh lùng nói: "Đi vào."
Long Nhất cau mày lại, vô cùng bất mãn ngữ khí ra lệnh của Thủy Nhược Nhan. Thích thì ra lệnh cho người khác, chẳng lẽ không có ai ra lệnh cho nàng sao. Chẳng qua hắn cũng nhịn được, hắn muốn xem xem nàng cuối cùng muốn làm gì.
Diễn võ trường này rất rộng lớn, rộng hàng trăm mét. Bốn phía đầy các dãy ghế ngồi, y như cung thể thao ở tiền thế vậy.
Thủy Nhược Nhan bước vào chính giữa diễn võ trường, chầm chậm chuyển thân. Lam quang lóe sáng, một thủy hệ ma pháp trượng đạm lam sắc xuất hiện trên tay nàng, cứ nhìn những ngón tay thuôn nhọn ấy đeo đầy giới chỉ hào quang lóe sáng có thể thấy chúng không phải là vật thường.
"Giáo sư định làm gì đây? Định dành cho ta ưu ái riêng à? Ý tứ gì thế? Ta và những bạn đồng học khác bình đẳng mà, không nên hưởng đãi ngộ đặc thù đâu." Long Nhất nõi giọng chính khí lẫm lẫm, nhãn tình lại mang theo tiếu ý bỡn cợt.
Thủy Nhược Nhan hừ lạnh nói: "Cậu tốt nhất là dùng bản sự của mình ra, ta tuyệt đối không thủ hạ lưu tình đâu."
Long Nhất cười hắc hắc nói: "Ta sợ chính là giáo sư thủ hạ lưu tình đó. Bắt đầu thôi, đến lúc bị ta đánh vào mông cho rồi mới khóc sống khóc chết đó."
"Cậu…" Thủy Nhược Nhan giận tới mức gương mặt xinh đẹp đỏ bừng. Tay vẫy lên, ma pháp cấp mười Băng Thiên Tuyết Địa phong ấn được phóng ra.
Hàn khí trắng như sữa dày đặc nhất thời bao phủ toàn bộ diễn võ trường, băng hoa như thể tuyết hoa hiện ra khắp chốn, nhiệt độ lập tức hạ xuống phải âm trăm độ. Sau khi thi phóng ra Băng Thiên Tuyết Địa, đôi môi hồng của Thủy Nhược Nhan liên tục mấp máy niệm chú ngữ, pháp trượng tán phát lam quang mờ ảo, ma pháp ba động cường đại đầy trời.
Băng Thiên Tuyết Địa là một ma pháp công kích trên diện tích lớn. Trong phạm vi của nó sinh vật nào cũng phải chịu hàn khí thấu xương xâm nhập, trong nháy mắt nhiệt độ ấy có thể khiến cho huyết dịch đóng băng. Nhưng giá lạnh cỡ này đối với Ngạo Thiên quyết tầng thứ hai của Long Nhất không là gì cả, nội lực hộ thể hình thành nên một tầng chân không ngăn cách hàn khí khỏi cơ thể.
"Huyền Âm Hàn Băng Thứ." Thủy Nhược Nhan yêu kiều thét. Lam quang trên pháp trượng bùng sáng, mấy chục ngọn giáo băng trong suốt đột ngột xuất hiện trên không, đâm tới Long Nhất từ nhiều góc độ khác nhau. Đây là thủy hệ ma pháp cấp mười chuyên công kích đơn thể, ma lực cường đại chuyển thành những mũi nhọn Huyền Âm băng, có thể xuyên qua cả hộ giáp thánh cấp. Chỉ cần quyệt nhẹ qua da thịt là toàn bộ cơ thể đều bị đóng thành băng cả.
Long Nhất thần sắc bình tĩnh, thân hình loáng lên, trầm giọng nói: "Diễm Quyển Tây Phong."
Chỉ thấy một đạo Hỏa Diễm Long Quyển Phong (lốc xoáy lửa) xuất hiện, mấy chục ngọn giáo bằng Huyền Âm băng ấy nháy mắt bị hấp thụ. Nhưng chỉ trong nháy mắt ngọn lửa đang bốc ngùn ngụt bất ngờ biến thành lửa băng, vì đã bị đóng băng mất rồi.
Đây là ma pháp Long Nhất mới kết hợp được từ hỏa hệ và phong hệ, gió nổi lên giúp thế lửa, lửa bốc cao trợ thế gió, từ đó tạo thành cơn lốc bằng lửa. Mặc dầu ma pháp có tên gọi Diễm Quyển Tây Phong ấy chỉ tồn tại thoáng chốc đã bị đông thành băng nhưng trong lòng Long Nhất vô cùng hưng phấn. Đây là lần đầu tiên hắn dùng ma pháp thuần túy để đối kháng ma pháp cấp mười, vậy là thành công rồi. Nên biết phong hệ ma pháp Long Quyển Phong có uy lực chỉ là cấp tám, kèm theo Liệt Diễm thuật cấp sáu, nếu đơn độc đối kháng với Huyền Âm Băng Thứ của thủy hệ thì đã tiêu ngay từ đầu rồi, sao có thể sản sinh ra hiệu quả như thế? Điều này càng làm Long Nhất thêm kiên định trên con đường nghiên cứu ma pháp kết hợp của mình.
Thủy Nhược Nhan thần tình bất định nhìn Long Nhất. Nàng chưa từng thấy ma pháp kỳ lạ đến thế bao giờ. Hơn nữa nàng từ ma pháp ba động cảm giác được cấp độ của ma pháp này không hề cao, không thể nào quá được cấp tám nhưng có thể đối kháng được ba mươi phần trăm với ma pháp cấp mười, thực là khiến người ta phải kinh hãi. Hiển nhiên, ma pháp ấy là mới sáng tạo ra. Nếu như đây đều là do thiếu niên vừa mới mười chín tuổi này sáng tạo ra thì quả thực kinh thế hãi tục rồi. Thiếu niên này có giá trị không thể nào lường được, cậu ta có thể mang lại những cống hiến vĩ đại cho nền ma pháp của toàn Thương Lan đại lục.
Thủy Nhược Nhan dù không có hảo cảm với Long Nhất nhưng nàng rất biết nặng biết nhẹ. Nàng đứng yên bất động không tiếp tục tiến hành công kích, nhìn Long Nhất hồi lâu rồi mới nói: "Diễm Quyển Tây Phong vừa rồi là ai dạy cho cậu?"
"Có một hôm Quang Minh thần dạy cho ta trong mộng thế đó." Long Nhất cười bốc phét. Xem sắc mặt Thủy Nhược Nhan nghiêm trọng như vậy, hắn biết nàng vô cùng quan tâm tới ma pháp kết hợp của mình.
Thủy Nhược Nhan sững ra, nhưng làm sao mà tra hỏi được cái tên Long Nhất vô lại này chứ. Ấn tượng ban đầu đã là ác cảm rồi, nàng tin rằng với tính cách và niên kỷ của Long Nhất tuyệt đối không thể nghĩ ra được những cái đó. Nàng cho rằng một người có thể sáng tạo ra một hình thức ma pháp mới nhất định phải có khả năng tập trung tinh thần cao độ, kiểu công tử chơi bời như Long Nhất làm sao có thể chứ?
Thủy Nhược Nhan lúc này không còn tâm tình nào đấu tiếp với Long Nhất nữa. Nàng đang muốn báo chuyện vừa xong với nãi nãi Thủy Linh Lung và Viện trưởng Phổ Tu Tư. Loại ma pháp chưa từng được thấy này nhất định có thể khai sáng ra một kỷ nguyên ma pháp mới.
PHONG LƯU PHÁP SƯ
Truyện khác cùng thể loại
21 chương
142 chương
736 chương