Phong Lưu Pháp Sư
Chương 135
Dịch: Aficio Cuốn Ngân Bình Mai này ở Thương Lan đại lục được liệt vào hàng cấm thư, nguyên nhân là bên trong ẩn chứa miêu tả về tình dục.
"Các nàng biết cuốn sách này? Lẽ nào các nàng cũng đã đọc rồi?" Long Nhất cười he he. Đôi tặc nhãn ám muội nhìn mấy nữ nhân.
"Vớ vẩn. Chúng ta sao lại có thể đọc loại sách ấy?" Nạp Lan Như Nguyệt nói giọng bực tức.
"Không đọc? Thế các nàng dựa vào đâu mà nói ta là sắc lang?" Long Nhất cười gian trá hỏi.
"Bọn muội… đương nhiên là được nghe kể rồi." Tây Môn Vô Hận nói lúng ta lúng túng, khuôn mặt xinh đẹp bắt đầu ửng đỏ.
"Nghe kể hả? He he, rõ rồi, ta hiểu rõ rồi." Long Nhất mang theo nét cười cổ quái gật đầu, cặp mắt càng thêm ám muội.
Đám nữ nhân thấy Long Nhất cười đến là đáng ghét, trong lòng hận tới mức răng cũng ngứa ngáy. Nhưng kỳ thực Long Nhất nói không sai, họ đúng là đều đã lén lén lút lút xem qua cuốn sách này. Ngân Bình Mai dù nói là cấm thư, nhưng trong nhà quyền quý phú thương ở Thương Lan đại lục vẫn chứa một bộ hai bộ. Mấy năm trước, có một số thiếu nữ quý tộc lớn gan bắt đầu lén lút xem sách, hầu hết trốn trong khuê phòng mà xem tới mức mặt hồng tai đỏ. Rất mau, sách này lưu hành trong giới phu nhân tiểu thư khắp Thương Lan đại lục, một dạo đạt đến độ không thể chỉnh lý nổi. Thời đó, tỷ muội với nhau gặp gỡ câu hỏi đầu tiên là: Hôm nay, tỷ/muội đã đọc chưa?
Nạp Lan Như Nguyệt ban đầu thì chịu không nổi ánh mắt cười như muốn lột trần người khác của Long Nhất, tiếp đến lại thêm vào sự tình phát sinh nơi phòng tắm nữa, nàng hung dữ lừ mắt nhìn Long Nhất rồi đưa thị nữ Tiểu Thúy đi ra, cả Tây Môn Vô Hận cũng theo đó mà rời khỏi, trong phòng giờ chỉ còn lại hai người Long Nhất và Long Linh Nhi.
Áp lực không khí liền hạ xuống, hai người bốn mắt nhìn nhau, Long Linh Nhi hơi thiếu tự nhiên không dám nhìn nữa.
Long Nhất ngồi trên ghế, vẫy tay gọi Long Linh Nhi nói: "Tới ngồi bên cạnh ta đi!"
Long Linh Nhi cúi đầu ngượng ngùng, bắt đầu chầm chậm bước tới ngồi xuống, nhưng vẫn còn cách Long Nhất một quãng như con sông Nile. Long Nhất cười khẽ ôm eo nàng kéo vào lòng mình, tiện tay lướt lên vùng ngực đầy đặn ôn hương noãn ngọc.
Hạ cằm lên đầu Long Linh Nhi, mũi nhận vào mùi thơm nhè nhẹ từ mái tóc, cảm giác tự nhiên này khiến Long Nhất chợn nhận ra hắn với Long Linh Nhi có lẽ vốn phải như thế này mới đúng.
"Tây Môn Vũ. Hôm qua ngươi đi đâu đấy?" Long Linh Nhi trong lòng hơi hơi cứng người lại, nhỏ giọng hỏi.
"Mmm. Đêm qua không có nàng kề bên, tịch mịch quá ta đi lang thang khắp nơi, không để ý ngủ luôn ở trên núi bên ngoài thành." Long Nhất cười nói.
"Vớ vẩn." Long Linh Nhi bực mình nói. Nàng không ý thức được rằng giọng nàng lúc này thật dịu dàng.
Long Nhất lòng mềm ra, đại thủ đang ôm Long Linh Nhi bắt đầu không an phận. Hắn không thể không nghĩ, nếu như Long Linh Nhi đích thực toàn tâm toàn ý làm nữ nhân của hắn thì phải là một chuyện rất tuyệt diệu rồi. Đánh cắp trái tim so với đánh cắp thân thể thì sảng khoái hơn nhiều.
Ngọc thủ thon thon của Long Linh Nhi giữ lấy đại thủ đang tai quái của Long Nhất, bực tức nói: "Không được loạn động!"
"Ta đâu có loạn động. Ta động rất có quy luật mà, phù hợp với đạo của trời đất đó." Long Nhất cười hắc hắc nói.
Long Linh Nhi không chịu nổi, tức mình hung dữ đạp một phát lên chân Long Nhất. Thấy được vẻ mặt Long Nhất cố tỏ ra đau đớn, nàng không tự chủ được bật cười khanh khách.
"Linh Nhi. Nàng cười thật là đẹp. Sau này nàng mà cười trước mặt ta nhiều hơn nữa, thì ta thảm rồi." Long Nhất nhìn Long Linh Nhi chăm chú, cảm thán.
"Tại sao?" Long Linh Nhi hỏi.
"Cái này còn phải hỏi sao? Ta quen với nụ cười nghiêng nước nghiêng thành của nàng, nếu một ngày không trông thấy, so với giết ta đi còn thống khổ hơn. Nàng nói còn chưa đủ thảm sao?" Long Nhất tay ôm lấy trán nói vẻ phiền muộn, trong mắt lại lấp lánh quang mang xảo trá.
Thật? Long Linh Nhi tim đập mạnh. Như vậy, nàng chỉ cần trước mặt hắn cười nhiều hơn sao? Đợi hắn quen rồi thì ly khai, thế là hắn kiểu gì cũng sống không bằng chết.
"Đang nghĩ gì đó?" Long Nhất thấy Long Linh Nhi xuất thần liền hỏi.
Long Linh Nhi tỉnh lại, nhìn Long Nhất nói: "Ta đang nghĩ, ngươi sao lại không cùng ta học tập ở Mễ Á Thánh Ma học viện? Như vậy chúng ta có thể hàng ngày ở bên nhau.
Mmm, ngươi… cũng có thể hàng ngày ngắm ta cười." Nói xong câu cuối, Long Linh Nhi lộ ra nụ cười bẽn lẽn.
Long Nhất nuốt đánh ực một cục nước bọt. Nói thật chứ, Long Linh Nhi cười chân thực là rất mê người, đặc biệt nụ cười bẽn lẽn ấy, càng thêm vào đó sự quyến rũ đặc thù của nữ nhân.
"Vấn đề này chúng ta bàn luận sau, giờ thì chúng ta bắt đầu yêu… làm việc thôi." Long Nhất cười hắc hắc nói, cái miệng rộng muốn lấp lên chiếc môi xinh của Long Linh Nhi.
Ngọc thủ Long Linh Nhi nhanh nhẹn đưa lên che kín cái miệng rộng của Long Nhất, cắn môi nói: "Ngươi cuối cùng là có nhập học Mễ Á Thánh Ma học viện không?"
Long Nhất thè lưỡi ra trêu đùa lòng bàn tay mẫn cảm của Long Linh Nhi, đợi nàng kinh hãi kêu lên một tiếng rút tay về mới khẽ cười hỏi: "Nàng thực sự muốn mỗi ngày đều kề bên ta?"
Long Linh Nhi gật gật đầu, trái tim nàng mách bảo bản thân, nàng thực sự muốn mỗi ngày đều được kề bên Long Nhất, như thế hắn sẽ rất chóng yêu nàng.
"Được rồi. Vì nàng, ta nào có xá gì. Chỉ có điều, Thánh Ma học viện hình như không phải nói vào là vào được." Long Nhất nói.
"Ngươi ngốc lắm. Thánh Ma Học viện có quy định mười tuổi trở lên, đạt được trung cấp ma pháp sư là miễn thi nhập học. Ngươi đừng nói rằng ngươi chưa đạt tới trình độ trung cấp ma pháp sư đấy nhé." Long Linh Nhi nhìn Long Nhất đang có vẻ ngây ngô.
Long Nhất trong lòng ủ rũ. Hắn không thấy hứng thú gì với Thánh Ma Học viện, sao mà biết được? Hắn liền bế Long Linh Nhi lên, không cho nàng kêu nữa, đưa nàng đặt lên trên giường phòng ngủ, rồi áp lên theo tư thế phóng mình của con sói hung ác.
"Đừng…" chiếc miệng xinh xắn của Long Linh Nhi bị lấp đầy, phát ra tiếng nấc kháng nghị trong cổ họng.
Đầu lưỡi linh xảo của Long Nhất trêu chọc chiếc lưỡi thơm của Long Linh Nhi, hút lấy hương tân ngọc dịch trong miệng nàng, đại thủ đặt lên ngọc nhũ đầy đặn vun cao, dùng kĩ xảo nắn bóp.
Long Linh Nhi quay đầu tránh khỏi, thở dốc nói: "Đừng, đừng thế, ta…"
Nói còn chưa dứt câu, đã bị Long Nhất mau lẹ khóa lấy. Long Linh Nhi bị kích thích toàn diện của Long Nhất làm cho toàn thân vô lực, mỏi mệt tê tái không sinh ra nổi ý định phản kháng.
Long Nhất trong lòng tự đắc, đại thủ chầm chậm đi xuống, lướt qua tiểu phúc phẳng lỳ, ngón tay búng một cái, thắt lưng của Long Linh Nhi vang lên một tiếng hưởng ứng mở tung ra. Long Linh Nhi cả người bị kích này làm tỉnh lại, nhưng đại thủ của Long Nhất đã tới được vùng đất cấm của nàng…
Gương mặt xinh đẹp của Long Linh Nhi nhất thời ửng hồng, nửa muốn nói nửa không, đành nhắm mắt lại quay đầu sang một bên.
Đại thủ của Long Nhất đặt lên chỗ mềm mại ấy, sắc mặt đột nhiên biến thành cổ quái. Đáy khố tử mỏng mảnh của Long Linh Nhi lúc này dày thêm một tầng vải mềm gì đó, nếu hắn đoán không nhầm thì đây là dụng phẩm cho nữ tính sinh lý kỳ.
Long Nhất ưu sầu chỉ muốn chửi bậy. Hắn giờ đây rốt cuộc đã biết vì sao đêm qua Long Linh Nhi quyết không cùng hắn về lữ điếm, nguyên lai là người mẹ già của nữ nhân đến. Thật là đau đầu, xem ra chút ý niệm xấu xa không thể thực hiện được rồi.
Long Nhất thu hồi đại thủ, thấy sắc mặt Long Linh Nhi đỏ tới mức muốn bốc cháy, cười cười vỗ vỗ lên nói: "Hảo bằng hữu của nàng đến mà không nói một tiếng, hại ta cao hứng mà chẳng được gì."
Long Linh Nhi mở to cặp mắt, thông minh đoán được Long Nhất nói hảo bằng hữu tương ứng với cái gì. Nàng nhìn một đỉnh nhô cao nơi khố tử, cắn răng nói nhỏ như muỗi kêu: "Nếu ngươi không hiềm, cũng… cũng được."
Long Nhất ngây người, không nhịn nổi bật ra tiếng cười he he, nha đầu này thật là ngốc nghếch đến đáng yêu. Long Nhất đương nhiên hiểu nữ nhân trong sinh lý kỳ là dễ bị nhiễm trùng nhất, hắn cho dù gấp tới đâu cũng không thể làm chuyện ấy được.
Nhưng Long Linh Nhi thấy nụ cười xấu xa của Long Nhất, biết ngay hắn cười nhạo mình, nhất thời xấu hổ tức giận. Nàng phải hạ quyết tâm lớn lắm mới nói ra được, thế mà tên này không ngờ còn cười nhạo nàng, đích thực là đại đại phôi đản.
"Cứ cười đi. Cứ cười đi." Long Linh Nhi tặng cho Long Nhất một trận quyền cước.
Long Nhất dừng cười lại, nói giọng hối lỗi: "Rồi rồi. Ta không cười nữa, thực sự không cười nữa."
Làm nhộn nửa ngày, Long Linh Nhi co rúc vào trong lòng Long Nhất. Giờ đây nàng đã dần quen với việc được hắn ôm ấp trong lòng. Có điều nàng chưa hề phát hiện ra, kiểu này về sau rốt cuộc là ai không rời nổi ai khó mà nói được.
Lúc này Long Linh Nhi tự nhiên nhớ lại hồi đó ở Mễ Á công quốc bên cạnh Long Nhất còn có ba thiếu nữ, đó phải là nữ nhân của hắn rồi. Hắn nguyện vì lời nguyền tà ác của thiếu nữ ấy mà cầu nàng, nữ hài đó trong lòng hắn phân lượng thật là nặng, bản thân so ra có thể hơn được nàng ta không? Long Linh Nhi trong lòng không ngăn nổi một cảm giác không thoải mái, vì nàng biết bản thân mình trong lòng Long Nhất nhất định không hơn được nữ hài ấy.
"Về sau, ta nhất định phải khiến tên sắc lang này toàn tâm toàn ý yêu mình ta, để rồi… bỏ mặc hắn." Long Linh Nhi nói thầm trong lòng, cái đầu nhỏ đột nhiên dùng lực vung vẩy.
"Nàng sao thế? Không sao thì lắc đầu làm gì?" Long Nhất lấy làm lạ hỏi.
Long Linh Nhi thay đổi lạ lùng, biểu tình đôi chút kỳ quái. Nàng vừa nghĩ tới muốn Long Nhất toàn tâm toàn ý yêu nàng, trong đầu đột nhiên xuất hiện bức tranh hai người ở một đỉnh núi đầy hoa tựa mình vào nhau, theo đó nàng nghĩ lại rằng không thể tiếp thụ nổi bức tranh đó, phải lắc nó ra khỏi đầu mình.
Long Nhất không hỏi thêm, nữ hài trong sinh lý kỳ thường là kỳ kỳ quái quái, nghe nói còn dễ dàng nổi cáu nữa, đừng có chọc giận họ thì hơn.
"Tây Môn Vũ." Long Linh Nhi chợt cất tiếng gọi.
"Mmm?" Long Nhất khẽ đáp lại một tiếng, trong đầu thân ảnh của vài nữ hài từ từ quay quanh, trong đó có Ti Bích, Lãnh U U, Ngu Phượng, Vô Song, Lộ Thiến Á, giọng nói, dáng điệu hiện rõ, những nụ cười đầy vẻ phong tình đa dạng khiến hắn đắm say, ý niệm ham muốn càng thêm mãnh liệt.
Long Linh Nhi thấy bộ dạng không yên trong lòng của Long Nhất, không ngăn nổi nộ khí ào ạt, nắm lấy vùng eo hắn hung dữ xoáy một cái.
PHONG LƯU PHÁP SƯ
Truyện khác cùng thể loại
33 chương
1583 chương
14 chương
157 chương
88 chương
225 chương