Phong Lưu Đấu Oan Gia
Chương 8
Edit: PT a.k.a Ring.
“A — tiện phôi, đê tiện, khốn nạn……”
Khi ánh nắng ban mai chiếu vào nhà trọ, làm tỉnh giấc một nam một nữ bên trong, một trận đuổi giết đã diễn ra……
“Súc sinh, cầm thú…… Ông không phải người, dám đè tôi……” Thân thể quấn chặt trong chăn, Đỗ Lan hổn hển, hung thần ác sát mãnh liệt đá người nào đó.
Bị đá văng từ trên giường xuống, cơ thể sáng bóng của Thiệu Doãn Cương vừa né tránh vừa chạy trối chết. “Nam nhân bà, bà bình tĩnh một chút……” Vội vàng trấn an, liếc mắt nghiêng đầu né một quyển sách bay đến, hắn thầm kêu nguy hiểm thật.
“Bình tĩnh! Bình tĩnh cái búa! Ông đè tôi, còn dám kêu tôi bình tĩnh……” Tiếp tục tìm sách ném người.
Thân hình nhanh nhẹn né tránh từng đợt phi sách tấn công, Thiệu Doãn
Cương cũng phát hỏa, trực tiếp bay đến, đem cô đè xuống giường.
“Đừng có quá đáng! Chuyện này bà cũng có trách nhiệm.” Trán đỡ trán, mũi đối mũi, gương mặt đẹp trai áp sát vào cô.
“Tôi làm gì có trách nhiệm……”
“Bà sao lại không có? Tối hôm qua là ai không cam lòng yếu thế cũng sờ toàn thân của tôi?” Trong mắt tối lại, nghĩ đến tình cảnh đêm qua, hắn lại bắt đầu hưng phấn.
“Ông sờ tôi được, chẳng lẽ tôi không thể? Nhưng mà tôi thật sự không muốn ông đem tôi ăn sạch luôn.” Đỗ Lan phẫn hận bất bình, nếu không phải bị hắn ép tới không thể động đậy, cô chắc chắn sẽ lại ra tay đánh người.
“Nam nhân bà, chẳng lẽ bà không biết là đàn ông không thể chịu kích thích sao?” Một chút cũng không thấy có lỗi, ngược lại còn trách cô không hiểu tính cách đàn ông. “Bà nếu đã đốt lửa, phải phụ trách dập lửa.” A…… Đêm qua đúng là lửa cháy mãnh liệt thật.
Nhớ lại ‘thảm án’ vừa phát sinh, Đỗ Lan không thể không thừa nhận mình quả thật không nên! Cô sớm đã biết tiện bại hoại nửa người trên không thể quản nổi nửa người dưới, vậy mà lại đánh mất lí trí ngay thời khắc nguy cấp, cùng hắn đốt lửa, khó trách sao mình bị “làm bẩn”. Nhưng không tính lần đầu tiên là bị trừng phạt đúng tội, lần thứ hai cô vô tội nha.
“Được! Lần đầu tiên lửa đốt rơm tôi không truy cứu, nhưng là vì sao lúc tôi mệt chết khiếp, không có khí lực phản kháng, ông lại bộc phát thú tính ôm tôi vào phòng, thực cầm thú phạm tội lần hai!” Mẹ nó! Lần thứ hai này hắn là tội không thể tha!
“Ơ……À…… Ừ……” Ấp úng, y a nửa ngày, Thiệu Doãn Cương vẫn chưa nói chuyện được. Hẳn không thể thành thật nhận tội, nói hương vị của cô thật sự quá tuyệt vời, khiến hắn nhịn không được muốn ăn thêm lần nữa. Chỉ sợ thành thực nói ra lại bị đánh đập dã man một trận.
“Ai nha! Nam nhân bà, dù sao lần thứ hai bà cũng thực hưởng thụ a!” Vô lại cười, cố ý dùng thân hình trần trụi cọ xát cô.
“Tôi, tôi nào có hưởng thụ? Ông nói bậy!” Đỗ Lan nhất thời lắp bắp, mặt đỏ như Quan Công. “Còn, còn có, ông…… ông đừng nhích tới nhích lui!” Thân thể sau khi thừa nhận hoan ái trở nên đặc biệt mẫn cảm, cô ngượng ngùng kêu to.
“Không hưởng thụ? Vậy đêm qua là ai ở dưới thân tôi rên rỉ, muốn tôi yêu?” Khẽ nhướn đuôi mắt, hắn yêu cực kì gương mặt đỏ thẹn thùng của cô, càng thêm cố ý cọ xát.
“Tôi, mới không có! Tôi, tôi là không thể phản kháng……” Vịt chết mạnh miệng, đánh chết cũng không thừa nhận, nhưng thân thể lại làm bại lộ cảm giác trong lòng cô, toàn thân xấu hổ đến phiếm hồng, giống như tôm luộc.
Cô biết mình bị hắn khiêu khích nổi lên phản ứng, nhưng này thật sự không thể trách cô, phụ nữ cũng là có ham muốn. Mà con ngựa đực này lại là thánh thủ tán tỉnh, cô làm sao đấu lại hắn a!
“Bà cái người này, lợi dụng tôi xong rồi không chịu trách nhiệm hả? Uổng công tôi tối qua còn ra sức như vậy, hầu hạ bà đến thoải thoải mái mái.” Chậc! Thật sự là vô lương tâm.
“Cái gì mà thoải thoải mái mái?” Nói đến cái này, Đỗ Lan lại một bụng hỏa. “Uổng cho ông chơi đùa nhiều đàn bà con gái như vậy, kỹ thuật lại tệ quá!”
Kỹ thuật kém cỏi? Đây là đang nói hắn sao? Nam nhân bà có lầm hay không?
“Ê! Nói cho rõ ràng, tôi kém chỗ nào?” Hắn đối với kỹ thuật trên giường của mình vẫn thực tự hào, không thể để người vu oan.
“Ông làm tôi đau muốn chết, còn dám nói không kém?” Bây giờ vẫn còn đau đây này! Tức chết người đi được!
Đau? Thiệu Doãn Cương sững lại, tiếp theo tựa như nhớ tới chuyện gì, xấu hổ cười không ngừng. “Nam nhân bà, con gái lần đầu tiên đều sẽ đau như vậy. Tối qua tôi không biết là lần đầu của bà, cho nên hơi thô lỗ một chút……” Lần đầu là hắn hấp tấp, làm cô khó chịu, nhưng lần thứ hai hắn cũng rất cố gắng bồi thường a!
“Lần đầu tiên thì sao? Đàn ông người ta kỹ thuật tốt cũng sẽ không khiến cho phụ nữ không thoải mái như vậy! Còn có, tôi là lần đầu tiên lại như thế nào? Chưa thấy hai mươi chín tuổi còn zin à? Mồm miệng
ồn ào như vậy, ông khó chịu cái gì?” Đê tiện, cô có phải lần đầu hay không hắn có thể oang oang ra miệng sao?
Cô vẫn luôn giữ mình trong sạch, không gặp được người có cảm giác, tuyệt đối sẽ không tùy tiện lên giường, ai biết đến cuối cùng, đêm đầu tiên quý giá lại bị tên ngựa đực này chiếm được! Đáng giận! Càng nghĩ càng cảm thấy mình bị tổn thất nghiêm trọng!
“Tôi sao lại khó chịu? Ha ha…… Tôi còn thích nữa là!” Thiệu Doãn Cương mị hoặc cười tà, kỳ thật một khắc kia biết được mình là người duy nhất để lại dấu vết trên người cô, hắn là nửa mừng nửa lo, dục vọng chiếm đoạt mãnh liệt trời sinh của giống đực được thỏa mãn.
Hắn tự nhận chính mình phong lưu hoa tâm, tất nhiên sẽ không yêu cầu bạn gái là trinh tiết liệt nữ, ngược lại còn cảm thấy phụ nữ có kinh nghiệm mới không nhàm chán.
Nhưng cảm giác với nam nhân bà lại hoàn toàn khác hẳn! Hắn rất vui vẻ vì trong đời cô chưa từng có người nào khác, chỉ có một mình hắn…… Chỉ có hắn……
“Thích? Thích cái đầu ông!” Cười đến ghê tởm, thực là làm người ta chán ghét! Đỗ Lan cơn tức dâng cao. “Dù sao ông khiến tôi không thoải mái chính là kỹ thuật kém!”
“Vậy…… Tôi đây đem lần đầu tiên không hưởng thụ được bù lại cho bà là được rồi.” Sốt sắng đề nghị, tay chân lại bắt đầu không an phận.
“Tôi mới không cần!” Vội vàng chụp lấy bàn tay hắn đẩy ra. “Này! Ông đứng lên! Rất nặng nha!” Bị ép tới chịu không nổi, cô nhíu mày thúc giục.
“Để tôi ôm chút nữa thôi!” Thoải mái ghé lên người cô, ngửi thấy mùi thơm tự nhiên thoang thoảng, Thiệu Doãn Cương luyến tiếc đứng lên.
“Không được! Ông nặng muốn chết!” Hung hăng vỗ lên lưng hắn, chốc lát trên lưng đã nổi lên dấu tay năm ngón.
“Thực ngoan độc……” Kêu thảm thiết một tiếng, hắn ngoan ngoãn xoay người nằm xuống bên cạnh, để cô tự do.
Quấn chặt khăn đứng dậy, Đỗ Lan nhanh chóng bay vào phòng tắm, trước khi đóng cửa còn nhú đầu ra mắng người. “Ông ỷ dáng người tốt, thích trần trụi để người ta nhìn sao? Mau mặc quần áo, đừng làm tổn hại thuần phong mỹ tục!” Vừa mắng xong đã lui vào phòng tắm đóng cửa, toàn bộ quá trình hành động lưu loát.
Liếc nhìn cánh cửa đóng sầm, tầm mắt Thiệu Doãn Cương lại trở về trên người mình, sau đó nở nụ cười……
Vừa rồi có phải hắn vô tình nhìn đến lúc nam nhân bà thấy thân thể ‘trống trơn’ của hắn, đáy mắt chợt lóe một chút ngượng ngùng?
Ha ha…… Kỳ thật nam nhân bà có mấy chỗ vẫn là thật nữ tính đó thôi!
Trong phòng tắm –
Đỗ Lan quấn chăn ngồi trên bồn cầu, lý trí vẫn chưa thể thích ứng chính mình thực sự cùng Thiệu Doãn Cương đã xảy ra quan hệ vượt quá mức bạn bè!
Vì sao? Vì sao tiện bại hoại lại như chuyện gì cũng chưa xảy ra, tựa như hai người từ quan hệ bạn bè tiến đến quan hệ nam nữ là chuyện thực bình thường, có thể tự nhiên như vậy?
Nhưng mà, lạ nhất, khủng bố nhất là, cô vậy mà cũng không thấy mất tự nhiên, còn có thể vào lúc sáng tinh mơ, túm lấy chăn bao quanh mình, tức giận mắng hắn từ đầu đến chân, thậm chí phê bình ‘kỹ thuật’ hắn có vấn đề!
Hai người bọn họ trừ bỏ nhiều hơn một lần quan hệ tình dục, hết thảy đều giống như trước. Cô vẫn độc mồm độc miệng với hắn, mà hắn nói chuyện với cô vẫn không khách khí , thật giống như chưa có gì xảy ra!
Nhưng là, rõ ràng mọi chuyện đều đã thay đổi a! Có thể nào đối với bạn bè quen biết mười mấy năm, sau khi lên giường còn có thể ‘y cũ’ như vậy? Tình huống thật sự là rất quái dị!
“Xong rồi! Tiện bại hoại không bình thường, mình cũng không bình thường, hai đứa đều điên rồi……” Đỗ Lan ôm đầu kêu rên, không hiểu sao mọi chuyện lại đi đến bước này?
Ba tháng sau
“Nam nhân bà, tôi muốn……”
“Muốn cái mông!” Không đợi người ta nói xong, Đỗ Lan đã hung hăn cắt ngang, tiếp tục vùi đầu vào tạp chí, căn bản không nghĩ đá tiện phôi vừa bước vào quán cà phê này.
“Bà nếu đồng ý cho tôi, tôi cũng sẽ miễn cưỡng nhận.” Tuy hắn thỉnh thoảng mới chơi đùa biến thái, bất quá nếu nam nhân bà muốn thử, hắn sẽ phối hợp.
(R: khúc này ý nghĩa rất k trong sáng, ta k đủ trình diễn đạt a *ôm đầu*)
Thiệu Doãn Cương lười biếng mỉm cười, sau đó ngồi xuống, em gái trong quán lập tức phi nhanh lại đưa thực đơn. “Cảm phiền cho tôi một phần đặc biệt.” Nhanh chóng lật xem thực đơn, hắn gọi cơm trưa cho mình, còn không quên hỏi người đối diện. “Nam nhân bà, bà gọi không?”
“Gọi rồi!” Lạnh lùng từ tạp chí ngẩng lên, Đỗ Lan chờ em gái phục vụ rời đi, mới giáo huấn. “Có thể phiền ông ăn nói chuẩn mực một chút được không? Tôi không muốn bị ông liên lụy!” Hừ! Đừng tưởng cô không hiểu hàm ý trong câu nói vừa nãy của hắn! Sao lại có người cả đầu đầy suy nghĩ đồi trụy hợp với phẩm hạnh như thế chứ?
“Ai bảo bà ba tháng này khiến tôi nghẹn muốn bệnh!”
Thiệu Doãn Cương ủy khuất vô cùng, rõ ràng đêm kích tình ba tháng trước, hai người cái gì cũng làm hết rồi, sau đó cô lại cố tình duy trì ‘điều kiện sáu tháng’, thật không biết để làm gì?
“Vậy ông đi tìm em khác a! Tôi cũng không có ép ông.” Lạnh giọng giả cười.
Nghe vậy, Thiệu Doãn Cương chỉ cười không nói. Hắn biết nếu hắn thực sự đi tìm cô khác, vậy hắn cùng nam nhân bà liền xong phim. Mà không chỉ xong mối quan hệ nam nữ, ngay cả bạn bè cũng không làm được!
Tuy cô chưa từng nói qua, cũng chưa từng biểu hiện qua thái độ, nhưng dựa vào hiểu biết của hắn đối với cô, biết rõ nam nhân bà không chỉ thân thể yêu sạch sẽ, trong đầu lại càng kĩ lưỡng hơn.
Nếu hôm nay hai người bọn họ chưa từng vượt qua giới hạn bạn bè, cho dù hắn cùng bao nhiêu phụ nữ phong lưu lăn lộn, cô đều hoàn toàn có thể xem như không thấy. Nhưng hôm nay hai người đã lên giường, đã là một đôi, ánh mắt của cô nhìn hắn sẽ trở nên dị thường khắc nghiệt.
Cho nên một khi hắn cùng cô nào khác, cô khẳng định sẽ thấy hắn bẩn đến không chịu được. Bởi cô sẽ nhớ đến thân thể này đã cùng cô hoan ái, nay lại cùng người khác mây mưa. Cái loại ghê tởm này giống như nội y cô đã mặc lại bị người khác xỏ vào, chuyện đầu tiên làm là sẽ đem bộ nội y đó vứt bỏ, hoàn toàn không muốn thấy lần hai.
Hắn — chính là bộ nội y đó. Một khi có người khác, thì cô cùng hắn phải nói bye bye trước, từ đó về sau không còn quan hệ. Nhưng mà hắn không muốn mất đi cô, cho dù từ nay về sau buông tha cho cả một vườn hoa rộng lớn, chỉ có duy nhất một đóa hoa là cô, hắn cũng đồng ý! Ai bảo hắn muốn ăn người ta chứ? Ha ha…… Hơn nữa một chút cũng không hối hận!
“Này! Sao không nói nữa?” Nói xong không thấy phản bác, Đỗ Lan vươn tay vỗ vỗ mặt hắn, không biết hắn xuất hồn đi đâu rồi.
Chụp tay cô lại, Thiệu Doãn Cương cười. “Nam nhân bà, tuy bà không ép tôi, nhưng tôi muốn dính bà cả đời!”
“Bị ông dính mười năm rồi, tôi còn sợ sao?” Không nhìn ra được một tầng ý tứ khác của hắn, Đỗ Lan rút tay lại, ha ha cười gian.
“Chờ xem!” Biết cô không nghĩ nhiều như vậy, theo trực giác đấu võ mồm, Thiệu Doãn Cương cười to không thôi, tiếp nhận khiêu chiến.
Tiếng cười hùng hậu sang sảng dẫn đến không ít ánh mắt chú ý của mị người, hơn nữa tầm mắt mấy cô dừng trên người hắn là dính vào luôn, hoàn toàn không có ý định dời đi.
Đỗ Lan quắc mắt, cảm nhận được, cũng không biết vì sao, trong lòng lại cảm thấy không thoải mái……
Kỳ quái! Trước kia khi mấy cô khác dùng ánh mắt thèm nhỏ dãi nhìn tiện bại hoại, cô vẫn không thèm để ý! Nhưng hôm nay vì sao lại cảm thấy không thoải mái, thấy chán ghét? Loại cảm xúc kỳ quái này càng lúc càng tăng, càng lúc càng rõ ràng……
“Bất lịch sự!” Bốp một tiếng, Thiệu Doãn Cương cười mắng, một chưởng đánh tỉnh cô đang trầm tư.
“Đáng giận! Lại vỗ trán tôi!” Bị đánh hồi hồn, Đỗ Lan che trán kêu thảm thiết, suy nghĩ trong đầu toàn bộ bay đi, chuẩn bị ra tay báo thù.
“Khoan!” Đưa tay ngăn lại, đôi mắt hắn nhìn ra phía sau cô, đắc ý cười nói. “Đồ ăn đến đây!” Cho nên hết thảy hành vi thô bạo phải dừng lại.
Oán hận thu tay, chậm rãi đợi phục vụ đưa lên một cái lẩu cùng hai phần cơm sườn, Đỗ Lan vui vẻ, đang chuẩn bị càn quét thì Thiệu Doãn
Cương gọi phục vụ lại.
“Tiểu thư, cô đưa nhầm rồi? Tôi gọi là phần đặc biệt, không phải cơm sườn.” Thấy hai phần cơm được đưa lên, hắn theo trực giác nghĩ phục vụ mang nhầm.
“A? Nhưng là……” Phục vụ định giải thích.
“Không có sai!” Cắn miếng sườn, vẫy tay để phục vụ rời đi, Đỗ Lan chậm rãi nói: “Hai phần cơm này là của tôi, món ông gọi còn chưa có mang lên.”
Nghe vậy, Thiệu Doãn Cương đang uống nước thiếu chút nữa bị sặc.
“Nam nhân bà, bà khi nào thì sức ăn khủng bố như vậy?” Một người ăn hai phần, rất khoa trương đi!
Nhún vai, lại gắp từ trong lẩu ra miếng cá cho vào miệng, Đỗ Lan ăn thật sự vui vẻ. “Tôi cũng không biết, gần đây rất dễ đói, giống như ăn hoài cũng không đủ.”
“Coi chừng béo chết bà luôn!” Cứ theo kiểu ăn như thế này, không bao lâu, cô có thể đi tham gia đấu vật được rồi.
“Vô tư! Dù sao người tôi ăn cũng không mập.” Cô chính là có phúc ăn, thì sao?
Thấy cô ăn lấy ăn để, một ngụm rồi một ngụm nuốt vào bụng, Thiệu Doãn Cương khoa trương lắc đầu. Cũng may không bao lâu, phần ăn đặc biệt của hắn cũng được đưa lên, lúc này hắn mới vừa cúng cho bao tử, vừa cười đổi đề tài.
“Nam nhân bà, hôm nay sao tự nhiên có hứng tìm tôi đi ăn trưa vậy?” Cô bình thường vẫn rất ít khi chủ động tìm hắn, hôm nay là có bão gì tới?
“Vừa cùng tổng giám đốc Triệu bàn xong nội dung hợp đồng mới, đúng lúc giữa trưa đói bụng, một người ăn cơm nhàm chán, bèn tìm con ngựa đực ông đến phục vụ tôi a.” Nhún vai, lúc trả lời câu hỏi còn không quên chọc ngoáy hắn một chút.
Cô cùng tên tổng giám đốc Triệu này sao hợp như vậy? Ba tháng này thấy hai người thường liên lạc, tuy nói hết thảy đều là vì công việc, nhưng tên tổng giám đốc Triệu này có ý đồ bất lương với nam nhân bà, bảo hắn làm sao yên tâm được?
Nếu muốn nói trong ba tháng Đỗ Lan bắt hắn ‘tịnh thân’ này, chuyện khiến Thiệu Doãn Cương cảm thấy khó chịu nhất là gì, thì câu trả lời chính là sự tồn tại của tên Triệu Văn Sơn. Vì gã đối Đỗ Lan còn chưa chết tâm, khiến hắn đứng ngồi không yên, cảm thấy như hổ rình mồi.
Đúng là kẻ chướng mắt a……
“Phí phục vụ của tôi cao lắm, bà trả nổi không?” Cho dù trong lòng để ý, hắn cũng thông minh không dám hạn chế nam nhân bà xã giao, nếu không chỉ sợ phản tác dụng.
“Bổn tiểu thư đồng ý gọi ông, ông nên cảm thấy vinh hạnh mà cười trộm, còn dám đòi tôi phí phục vụ?” Đỗ Lan cười nhạo.
“Làm người đừng keo kiệt như vậy, thưởng một chút cũng được a!” Ý đồ quậy cô, không biết xấu hổ chu miệng lên. “Thơm một cái cũng được!”
“Đừng làm mất mặt!” Xấu hổ phát hiện có không ít người nhìn thấy bộ dáng của hắn mà cười trộm, Đỗ Lan thật sự rất muốn làm bộ như không biết tên này, dứt khoát vờ đi WC tránh người. “Tôi đi toilet.” Dứt lời, vội vàng đứng dậy né ánh mắt buồn cười lại tò mò của mọi người.
Không được hôn làm phí phục vụ, Thiệu Doãn Cương giả vờ thở dài, đáy mắt lại đầy ý cười trêu cợt.
Reng…… Reng……
Khi Đỗ Lan đang trong toilet, di động của cô trên bàn vô tình vang lên.
Ai vậy? Tò mò chộp lên xem, trên màn hình lại xuất hiện ba chữ Triệu
Văn Sơn…… Vừa gặp giờ đã điện thoại tìm nam nhân bà, tên này muốn gì đây?
Không chút nghĩ ngợi, Thiệu Doãn Cương ti bỉ ấn nút nhận. “A lô! Tìm ai…… Đỗ Lan a! Cô ấy không có đây…… Tôi là cái gì của Đỗ Lan? Ha ha…… Tôi là người đàn ông của cổ a! Có chuyện gì nói thẳng, tôi có thể chuyển lời…… Không có việc gì? Không có gì cũng đừng gọi lại, tạm biệt!” Ha ha…… Cuối cùng cũng xử lý xong kẻ chướng mắt!
Vui vẻ ngắt điện thoại, Thiệu Doãn Cương tâm tình tốt vô cùng, một bên vô cùng cao hứng dùng cơm, một bên chờ Đỗ Lan trở về……
Sau giữa trưa –
“Doãn Cương, tâm tình của em tốt lắm a!” Thiệu Doãn
Thiên khó được một chuyến đến công ty, vào văn phòng phó tổng tài lại nghe tiếng cười không dứt, nhịn không được cười khẽ trêu chọc em trai đang xử lí công việc trên bàn.
“Anh cả?” Ngẩng đầu vừa thấy là hắn, Thiệu Doãn Cương cười nói. “Sao anh đến đây?” Buổi sáng mới nghe anh nói muốn đi bệnh viện mà, lúc này sao lại xuất hiện ở công ty?
“Lúc trước bỏ qua hai lần hẹn của bác sĩ Vương, sáng nay đi tái khám, bị hắn niệm đến da đầu run lên, ngay cả ở lại bệnh viện cũng sợ hãi, đành phải nhanh chóng rời đi.” Bất đắc dĩ cười khổ, thật sự không hiểu sao một ông già mà còn lải nhải dông dài như vậy?
“Bị niệm là đúng rồi, ngay cả em cũng muốn nói anh!” Một chút cũng không đồng tình, Thiệu Doãn Cương và bác sĩ Vương cùng chung chí hướng, cũng rất muốn lải nhải một chập.
Phát hiện nguy hiểm, Thiệu Doãn Thiên cũng không muốn nghe nữa, nhanh chóng ngăn chặn hắn. “Đủ! Sáng giờ anh nghe nhiều lắm rồi, em đừng lăng xăng chạy lại điểm danh nữa……” Dừng một chút, lảng sang chuyện khác. “Có chuyện gì? Sao hôm nay tâm tình tốt vậy?” Không phải là có con mồi mới chứ?
Biết rõ mánh khóe của anh trai, Thiệu Doãn Cương liếc mắt một cái, sau đó mới chuyển chủ đề theo. “Tâm tình tốt? Ha ha…… Quả thật không tệ!” Nghĩ đến cuộc điện thoại lúc ăn cơm trưa, hắn liền mặt mày hớn hở.
“Nói nghe thử xem?” Nhẹ cười, người sáng sớm đã bị lải nhải như hắn thì có quyền yêu cầu người khác chia sẻ niềm vui.
“Ha ha……” Cười gian hai tiếng, Thiệu Doãn Cương lập tức nói ra đại khái chuyện cùng Đỗ Lan gần đây, đồng thời cũng đem cuộc điện thoại giữa trưa nói luôn.
“Thì ra em thật sự xuống tay với Đỗ Lan!” Thiệu Dõan Thiên bật cười, hai đứa oan gia này gần đây đảm bảo vô cùng thú vị.
“Anh lúc trước không phải còn cổ vũ em ra tay à? Sao giờ lại cười giả tạo vậy?” Thiệu Doãn Cương nhíu mày, vẻ mặt khó chịu.
“Không có gì!” Cười xảo quyệt, Thiệu Doãn Thiên ngữ điệu nhẹ nhàng chậm chạp, lại tràn ngập âm mưu khả nghi. “Bất quá em cảm thấy qua điện thoại nói em là người đàn ông của Đỗ Lan có thể khiến người ta bỏ cuộc sao? Xin chú ý, Đỗ Lan là độc thân, có câu
‘yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu’, em cũng không phải cái gì của Đỗ
Lan, chỉ cần người kia không ngại, hắn vẫn có quyền lợi theo đuổi, em không có tư cách ngăn cản người ta.”
“Ai nói không tư cách? Em là người đàn ông duy nhất của cô ấy a!” Nghe vậy, Thiệu Doãn Cương giống bị giẫm trúng chân, thở phì phì kêu to.
“Thì sao? Đỗ Lan thừa nhận em là người đàn ông của cô ấy sao? Các em cũng không có quan hệ pháp định.” Cười nhạt bác bỏ.
Á…… Quả đúng như anh cả nói! Cho dù hắn tự nhận là người đàn ông của cô, cô từ đầu đến cuối vẫn không thừa nhận, hai người lại không có danh phận gì, xác thực không có tư cách đứng ra ngăn cản không cho người khác theo đuổi cô.
Ý thức được điều này, Thiệu Doãn Cương nhất thời buồn bã.
Nhìn vẻ mặt buồn thảm của hắn, Thiệu Doãn Thiên lại thực vui vẻ, hứng thú cười khẽ……
Hôm sau, đại sảnh tổng công ty Đông Hạo, một cô gái thanh mảnh mặc áo phông, quần jean, khuôn mặt đẹp trung tính đang trừng mắt, tức sùi bọt mép đứng ở quầy tiếp tân.
“Tiểu thư, xin hỏi tìm ai?” Nhân viên tiếp tân lịch sự không để ý đến vẻ mặt sát khí bừng bừng của cô, tươi cười chuyện nghiệp hỏi.
“Tôi tìm Thiệu Doãn Cương!” Không muốn liên lụy đến người vô tội, Đỗ Lan cố nén lửa giận nghiến răng nói.
Tìm phó tổng tài? Không phải là bạn gái cũ nào lại đến dây dưa nữa chứ? Bất quá cô gái này hình như rất khác mấy cô lúc trước nga! Không lẽ thưởng thức của phó tổng tài thay đổi? Nhân viên tiếp tân thầm nghĩ, thật sự có kinh nghiệm từ chối khéo nhiều lắm rồi, lập tức sắc mặt không thay đổi mỉm cười.
“Tiểu thư, xin hỏi cô có hẹn trước không?”
“Không có!”
“Tiểu thư, vậy thực xin lỗi! Thiệu tiên sinh đang họp, cô lại không có hẹn trước với ngài ấy, cho nên không thể cho cô đi lên, mời cô về hẹn rồi đến sau, được không?” Giọng điệu vô cùng khách sáo, tiếp tân nói lưu loát.
Đỗ Lan không phải ngu ngốc, sao không biết người ta đang từ chối. Cho dù lửa giận trong lòng đang cháy phừng phừng, cô cũng còn rất tinh ý, biết người ta là viên chức nhỏ tới tháng lĩnh lương, có chức trách công việc riêng, nên cũng không làm khó. Cô miễn cưỡng gật đầu, trực tiếp lấy điện thoại di động ra, ấn một dãy số.
“Ê, con mẹ nó tiện bại hoại, bổn tiểu thư hiện tại ở đại sảnh lầu 1 công ty nhà ông, cho ông một phút xuống tiếp giá, nếu không tội càng thêm tội, ghi sổ tính luôn!” Một hơi nói xong, cô ngắt điện thoại, gương mặt hung thần ác sát lại quay sang khách khí cười. “Ngại quá, tiểu thư, làm ơn để tôi ở đây chờ người một chút.”
“Được…… Không có gì!” Cô tiếp tân mở to mắt, ngạc nhiên nhìn Đỗ Lan. Ông trời ơi! Người này là vừa gọi điện cho phó tổng tài sao? Nếu vậy, cô ấy sao dám dùng giọng điệu đó mắng chửi người?
Không đến 1 phút, Thiệu Doãn Cương quả nhiên sải bước từ thang máy chuyên dụng đi ra, liếc mắt một cái liền thấy Đỗ Lan đang đứng ở quầy tiếp tân cùng nhân viên mắt to trừng mắt nhỏ.
“Nam nhân bà, thật hiếm thấy bà tìm đến tôi a!” Phải nói là cô chưa bao giờ đến công ty đi tìm hắn. Thiệu Doãn Cương vui vẻ dang tay, định cho cô một cái ôm nhiệt tình dào dạt……
Bịch! Trong phút chốc hắn ôm người, Đỗ Lan tức giận cười lạnh, tung ra một đấm vừa nhanh vừa mạnh.
“Ư……” Ăn đau kêu rên, Thiệu Doãn Cương chỉ kém không bị knock out tại chỗ, vì vấn đề mặt mũi, hắn túm lấy Đỗ Lan. Người ngoài nhìn vào còn tưởng hai người đang thân thiết ôm nhau. “Nam nhân bà…… Tôi đắc tội bà chỗ nào…… Phi…… Sao có thể trước mặt bàn dân thiên hạ hạ độc thủ……” Miệng đưa đến sát tai cô, đau đến mức nói chuyện đứt quãng.
“Ông đắc tội tôi nhiều lắm!” Học hắn nhẹ giọng nói nhỏ, nụ cười trên khóe miệng Đỗ Lan cũng rất khủng bố. “Ông là muốn ở tại đây tính sổ hay lên văn phòng của ông giải quyết?”
“Lên, lên lầu đi!”
“Tốt lắm! Như vậy ông mới không mất mặt trước cấp dưới, đúng không?” Cười lạnh một tiếng, nhìn như thân mật cùng hắn đi đến thang máy.
Mà nhân viên tiếp tân thì vẻ mặt kinh ngạc, nhìn theo hai người vào thang máy, trong đầu nghĩ – sau diễn viên điện ảnh Lâm Tư Nguyệt, phó tổng tài lại có niềm vui mới, hơn nữa hai người còn thân thiết ân ái vô cùng!
“Mẹ nó! Ông dám tung tin đồn nhảm, nói là người đàn ông của tôi, xem tôi đá chết ông……” Vào văn phòng phó tổng tài, Đỗ Lan lập tức toàn thân phi đá.
Cô là thật sự bùng nổ! Sáng nay bởi vì công việc có vấn đề, gọi điện thoại tìm Triệu Văn Sơn, nào biết chuyện công nói xong, lại bị Triệu Văn Sơn hỏi thẳng cô có bạn trai hay không. Sau đó hai người nói một hồi, cô mới biết hôm qua điện thoại vừa bắt đã có người nói vậy. Mà người tung tin đó, dùng đầu gối nghĩ cũng biết, nhất định là tiện phôi này!
Cô cũng không phải sợ Triệu Văn Sơn hiểu lầm, dù sao vốn không có ý tứ với hắn, hiểu lầm cũng chả sao! Nhưng làm cô tức là — tiện bại hoại nói cái gì hắn là người đàn ông của cô? Vậy chuyển sang một nghĩa khác không phải là: Cô là người phụ nữ của hắn sao!
Nói nhảm gì vậy? Cô là cá thể hoàn toàn độc lập, không muốn làm người phụ nữ của ai, cũng không muốn ai làm người đàn ông của mình! Tiện bại hoại đừng tưởng rằng hai người phát sinh quan hệ, là có thể tự cho như vậy, hắn tốt nhất nên rõ ràng điểm này!
“Nam nhân bà, một đấm vừa rồi còn chưa đủ sao? Thế nhưng còn……” Cũng may Thiệu Doãn Cương sớm có phòng bị, thân hình nhanh nhẹn tránh ra sau lưng cô, vung tay đem cả người cô ôm vào lòng.
Mắt thấy bị bắt lại, Đỗ Lan tung chân muốn đạp cho hắn một cái, lại bị Thiệu Doãn Cương né được, lấy thân thể áp cô lên thảm.
“Nam nhân bà, có gì từ từ nói, làm gì động tay động chân chứ?” Sau khi ngăn chặn được cô, Thiệu Doãn Cương lại có tâm tình nhàn nhàn lạnh lạnh nói đùa.
Hoàn toàn bị chế trụ trên mặt đất không thể động đậy, chỉ có thể dùng vẻ giận dữ chất vấn. “Tiện bại hoại, ông ngày hôm qua nhận điện thoại của tôi, đúng hay không?”
“Đứng là có chuyện này!” Cười, Thiệu Doãn Cương ở trên người cô ép tới thật thoải mái.
“Vậy ông nói cái gì?”
“Nói cái gì?” Cố ý giả bộ suy nghĩ. “Nói bà không có ở đó, có việc tôi sẽ chuyển lời a!”
“Thúi lắm! Ông chỉ nói nhiêu đó chắc!” Dám giả ngu, được!
“À…… Còn có……” Trầm giọng cười tà, bỗng dưng thổi khí thì thầm bên tai cô. “Còn nói tôi là người đàn ông của bà……”
“Tốt lắm, ông còn nhớ rõ!” Nghe vậy, Đỗ Lan giận đỏ mặt, muốn giãy dụa đứng lên bổ thêm mấy đá, lại bị thân thể hắn đè càng mạnh, cô chỉ có thể căm hận mắng. “Ông khi nào thì là đàn ông của tôi? Đừng phá hư thanh danh tôi!”
“Khi nào?” Vẻ mặt vô lại, hắn nhướn mày cười nói: “Vào một đêm ba tháng trước, bà nếu đã quên, tôi có thể giúp bà nhớ lại.”
“Ông dám!” Hổn hển nói, cô trịnh trọng tuyên cáo. “Cho dù chúng ta không cẩn thận đã xảy ra một đêm tình, vậy cũng không đại biểu ông là người đàn ông của tôi, hoặc tôi là phụ nữ của ông, ông nghe rõ chưa?”
Đỗ Lan thừa nhận em là người đàn ông của cô ấy sao?
Em không có tư cách ngăn cản người khác theo đuổi……
Câu nói của anh trai hôm qua lại hiện lên trong đầu hắn, khiến Thiệu
Doãn Cương nháy mắt trở nên bực bội, nguy hiểm đến cực điểm trầm giọng hỏi: “Nam nhân bà, bà vừa mới nói cái gì? Tôi nghe không rõ……” Hừ! Thức thời thì đừng phun ra lời giống vừa rồi.
Đáng tiếc Đỗ Lan bị xoay người đè xuống không nhìn thấy được bão tố đang nổi lên trong mắt hắn, như trước không biết sống chết rống to. “Cho dù chúng ta không cẩn thận đã xảy ra một đêm tình, vậy cũng không đại biểu ông là người đàn ông của tôi…… Oa — tiện bại hoại, ông muốn làm gì?” Đột nhiên bị khiêng lên, cô sợ tới mức kinh hoảng kêu to, hai tay xuống quít ôm sau lưng hắn.
“Làm gì?” Đi vào một gian phòng nhỏ chuyên để hắn nghỉ ngơi, đóng sầm cửa lại, Thiệu Doãn Cương đem cô quăng lên giường lớn. “Chứng minh cho bà tôi có phải đàn ông cua bà hay không!”
“Oa – ông tên sắc phôi này……” Đứng dậy muốn chạy trốn.
“Yên tâm! Tôi sẽ cho bà cùng sắc như rôi……” Cười quái dị một tiếng, phi thân đánh tới.
Chỉ thấy hai thân ảnh giao triền, lại là một hồi chiến tranh bắt đầu……
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
33 chương
85 chương
31 chương
108 chương
157 chương