Phong Lưu Chân Tiên
Chương 615 : Chết vì rượu
Nghe được toàn bộ kế hoạch của Dương Thiên, trong lòng Thái Hư Cổ Long không ngừng thầm mắng tên này vô sỉ. Rõ ràng cướp đi chí bảo của Long Tộc, vậy mà còn giả làm người hùng đã đánh bại hắn để giải cứu đám Độ Kiếp kỳ kia. Bất quá, nghĩ là nghĩ vậy, Thái Hư Cổ Long đương nhiên không dám biểu lộ ra ngoài. Hắn không ngừng tán dương sự sáng suốt của Dương Thiên, công phu nịnh bợ có thể xem là nhất đẳng.
Đối với những lời vô nghĩa của Thái Hư Cổ Long, Dương Thiên cũng lười nghe. Hắn ra hiệu cho tên này yên lặng rồi bắt đầu thực hiện kế hoạch. Dưới sức mạnh của Khốn Long Tiên và sự hỗ trợ của Dương Thiên, Thái Hư Cổ Long chỉ tốn chút thời gian liền khiến cả 9 tên Độ Kiếp kỳ suy yếu, rơi vào hôn mê. Dương Thiên cũng chớp lấy cơ hội này thay đổi ký ức của bọn hắn.
Mọi việc diễn ra vô cùng thuận lợi. Chín tên Độ Kiếp kỳ kia cũng ý thức được bản thân đã là cá nằm trên thớt nên không hề chống cự, tùy ý để Dương Thiên sửa đổi theo ý muốn của hắn. Xong chuyện, Dương Thiên nhìn qua Thái Hư Cổ Long:
- Đưa cho ta Khốn Long Tiên, ngọc ấn cùng một ít tinh huyết của ngươi. Mọi ân oán giữa chúng ta xem như xóa bỏ.
Thái Hư Cổ Long không dám nói hai lời, ngoan ngoãn dâng ra Khốn Long Tiên cùng ngọc ấn, sau đó rút từ trong người ra một tia tinh huyết đưa cho Dương Thiên. Nhận lấy cả ba, Dương Thiên gật gù tỏ vẻ đã hiểu. Ngọc ấn tộc trưởng và Khốn Long Tiên quả thực có quan hệ. Thái Hư Cổ Long sử dụng một ít tinh huyết của hắn làm vật dẫn, dùng ngọc ấn kích phát sức mạnh tiềm tàng của Khốn Long Tiên, dễ dàng khống chế được 9 kẻ tu vị không dưới mình.
Nhìn những thứ mình hao tốn rất nhiều công sức mới có được bị Dương Thiên dễ dàng đoạt đi, Thái Hư Cổ Long lòng đau như cắt, cố gắng nở nụ cười khó coi. Nhìn vẻ mặt của hắn, Dương Thiên khẽ lắc đầu. Hắn không có thói quen nợ người khác. Hắn và Thái Hư Cổ Long không tính là ân oán gì sâu nặng, tên này lại giúp hắn đoạt được món bảo vật này, về tình về lý đều nên thưởng cho Thái Hư Cổ Long một chút gì đó.
Dương Thiên lấy ra một cái ngọc giản, khắc lên đó một bộ bí pháp. Bản thể Thái Hư Cổ Long tại Tiên Giới tối thiểu cũng là Hoàn Vũ kỳ, bằng không nhất định không thể phái phân thân xuống hạ giới. Cho nên, một bộ bí pháp thông thường trong mắt nó chính là phế thải. Dương Thiên cũng tính là kẻ có thân phận, tất nhiên sẽ không làm loại chuyện mất mặt này. Hắn chép lại chính là một trong Tam Thiên Bí Pháp, Huyễn Linh Giới.
Huyễn Linh Giới không phải là vị diện gì quá mức hùng mạnh trong số 3000 cái trung cấp vị diện. Thế nhưng rất ít kẻ muốn đến nơi này. Chỉ riêng cái tên đã nói lên tất cả, Huyễn Linh Giới tập trung những loại thực vật, yêu thú sỡ hữu huyễn thuật cực mạnh. Tu Chân Giả chiến đấu, chán ghét nhất chính là gặp phải đối thủ sử dụng huyễn thuật, loại đối thủ này thực sự rất phiền phức. Hơn nữa, tài nguyên tại Huyễn Linh Giới rất thưa thớt, nồng độ thiên địa linh khí không cao, hầu như không ai có ý đồ với nó.
Vì vậy, Dương Thiên gần như chắc chắn, bí pháp mà hắn đưa cho Thái Hư Cổ Long là Tam Thiên Bí Pháp chân chính chứ không phải Ngụy Pháp. Trình độ trân quý của Tam Thiên Bí Pháp tại Tiên Giới rất lớn, cho dù là Bán Tiên cũng chỉ sở hữu một, hai môn là cùng. Cho nên, phần đáp lễ này của Dương Thiên xem như đủ nặng rồi.
Quả nhiên, Thái Hư Cổ Long nhận lấy ngọc giản từ tay Dương Thiên, thần thức vừa lướt qua đã tỏ ra mừng rỡ như điên, liên tục cảm tạ Dương Thiên. Không đạt được bảo vật nhưng lại có một môn trong Tam Thiên Bí Pháp, chuyến đi này xem như thu hoạch không tệ. Mang theo tâm trạng thỏa mãn rời đi, Thái Hư Cổ Long còn ngỏ lời mời Dương Thiên khi nào rảnh rỗi nhất định phải đến chỗ hắn làm khách một chuyến. Dương Thiên chỉ gật đầu qua loa. Tương lai không nói trước được, nếu sau này vì một nguyên nhân gì đó, nói không chừng hắn sẽ đến đó.
Thái Hư Cổ Long rời đi rồi, Dương Thiên mở ra một vết nứt không gian đến trung tâm Long Giới, đem đám Độ Kiếp kỳ kia ném trở lại đó. Mọi việc hoàn tất, Dương Thiên liền xác định sơ qua phương hướng rồi tiến đến Linh Giới. Mọi thứ cần thiết đã tới tay, Dương Thiên cũng không vội vả. Chỉ cần tìm một nơi yên tĩnh phá bỏ phong ấn sau đó luyện hóa, bảo tháp kia sẽ trở thành vật sở hữu của hắn.
Về đến Linh Giới, Dương Thiên chợt nhận ra mình không có nơi nào để đi. Ngàn năm trước trở thành Sát Thần, Dương Thiên đã không còn bằng hữu. Nói đến cùng, vẫn chỉ có Vạn Sự Thông miễn cưỡng có thể gọi hai tiếng “bằng hữu”. Thôi thì tiện đường ghé qua chỗ tên kia một chuyến, uống rượu đàm đạo cũng xem như không tệ.
Khi Dương Thiên đến nơi, lần này Vạn Sự Thông đang ngồi trước cửa nhà nhàn nhã tắm nắng, bộ dạng hưởng thụ. Vừa trông thấy Dương Thiên, tên kia giống như gặp phải đại địch, cảnh giác nói:
- Ngươi đến đây làm gì?
Dương Thiên nhịn cười:
- Đến chơi mà thôi, không được sao?
Vạn Sự Thông bĩu môi khinh thường:
- Quỷ mới tin ngươi. Mỗi lần ngươi đến đây đều mang đến cho ta không ít phiền phức. Lần gần nhất…
Nói đến đây, vẻ mặt Vạn Sự Thông lại trầm xuống. Nhớ đến những bình linh tửu quý hiếm hắn cất trữ bao nhiêu năm bị Dương Thiên khoắn sạch, trong lòng Vạn Sự Thông không khỏi nhói lên một cái. Hắn yêu thích nhất chính là thưởng thức mỹ tửu, vậy mà…
Nhìn bộ dạng đau lòng của Vạn Sự Thông, Dương Thiên tỏ ra khinh thường. Tốt xấu gì cũng là tu sĩ Đại Thừa kỳ, tu sĩ cấp cao của Linh Giới, lại vì vài bình linh tửu mà làm ra bộ dạng này, thật sự quá mất mặt.
Dương Thiên thản nhiên bước đến ngồi vào chiếc ghế bên cạnh Vạn Sự Thông, tiện tay lấy ra vài bình rượu hắn vừa “khoắn” được từ trong bảo khố của Liệt Thiên Đế Viêm Long Tộc, cười nói:
- Đừng làm bộ mặt đưa đám đó nữa. Ta mang đến cho ngươi vài loại linh tửu đặc biệt quý hiếm, tin rằng ngươi chưa từng được thử bao giờ.
Nghe nhắc đến linh tửu, hai mắt Vạn Sự Thông sáng lên, nhìn vào binh rượu trên tay Dương Thiên:
- Mau, mua đưa ta thử một chút. Từ ngày ngươi uống gần hết đống linh tửu mà ta cất trữ bấy lâu nay, chỉ để lại vài bình. Ta sống rất khổ sở, nhẫn nhịn chắt chiu, mỗi ngày chỉ dám uống không quá ba ly nhỏ. Đến hôm nay, bình cuối cùng cũng sắp cạn kiệt…
Nhìn bộ dạng hạ mình van xin của Vạn Sự Thông, Dương Thiên triệt để câm nín. Tên này có thể có một chút tiết tháo được hay không? Lẽ nào vì một bình rượu mà đến danh dự cũng không cần. Hắn thở ra một hơi, khó khăn nói:
- Được rồi, thứ này ta vốn là mang đến cho ngươi. Đây là rượu quý của Long Tộc, chuyên dùng Long Giác cùng Long Huyết pha trộn tạo thành. Đảm bảo đủ mạnh, ngươi cứ chậm rãi thưởng thức.
Dương Thiên vừa đưa ra, Vạn Sự Thông đã vội vàng chụp tới, đưa lên miệng một hơi uống xuống. Vài giây sau, mặt Vạn Sự Thông đỏ lên, cả người phát ra nhiệt lượng rất lớn. Bình rượu trên tay hắn rơi xuống đất vỡ tan thành từng mảnh, số rượu còn sót lại bắn ra tung tóe khắp nơi.
Cả người chuyển sang màu đỏ, Vạn Sự Thông trực tiếp bất tỉnh nhân sự. Dương Thiên trợn mắt, hắn đã sớm nói loại rượu này rất mạnh, tên kia lại như bị bỏ đói nhiều năm, một hơi muốn uống cạn. Hiện tại thì tốt rồi, bên trong bình rượu này có pha với Long Giác cùng Long Huyết, ẩn chứa một lượng lớn linh lực. Nếu không giúp Vạn Sự Thông bài trừ hết, nói không chừng hắn thật sự bạo thể mà chết.
Dương Thiên không biết nói gì cho đúng. Tu sĩ Đại Thừa kỳ vì uống cạn một bình linh tửu mà chết. Chuyện này nếu đồn ra ngoài sẽ trở thành trò cười hàng vạn năm cho toàn thể Linh Giới. Đó là chưa kể đến danh tiếng của Vạn Sự Thông tại Linh Giới cũng rất lớn.
Đặt tay lên đầu Vạn Sự Thông, Dương Thiên bắt đầu dùng linh lực hóa giải lượng linh tửu đang tích lũy trong cơ thể Vạn Sự Thông mà tên kia không cách nào hấp thu được. Từng luồn khí màu đỏ nhạt từ trong người Vạn Sự Thông bay ra. Số lượng ngày một nhiều khiến cả người hắn giống như đang ở trong một phòng xông hơi. Phải mất gần 15p sau, Dương Thiên mới thu tay lại, nhìn Vạn Sự Thông vẻ mặt đang méo xệch:
- Ngươi thực sự muốn dùng cái chết của mình để lưu danh thiên cổ sao? Chỉ là cách chết này hình như không được hay cho lắm.
Truyện khác cùng thể loại
240 chương
5 chương
76 chương
1019 chương
41 chương
539 chương
103 chương
120 chương
66 chương