Phong Lưu Chân Tiên

Chương 59 : Khó xử

Đám người Sở Vũ nghe được tiếng gọi vội chạy đến, thấy Dương Thiên vẫn bình an liền thở phào nhẹ nhõm. Tiêu Chính Long cũng nữ quản lý không biết nhận được thông tin từ đâu cũng chạy đến. Nữ quản lý trực tiếp bỏ qua Dương Thiên mà tìm đến Lăng Nhã Kỳ, thấp giọng hỏi nàng: - Ngươi không sao chứ? Hắn có làm gì ngươi không? Lăng Nhã Kỳ lắc đầu, ánh mắt nhìn Dương Thiên căm hận, cắn răng: - Ta không sao. Nữ quản lý ngẩn ra, nàng là lần đầu tiên thấy Lăng Nhã Kỳ tức giận như vậy, xem ra giữa 2 người quả thực có việc không thể nói ra. Một nam một nữ ở cùng nhau trong rừng cả đêm, nói không có việc gì thì ai mà tin. Tiêu Chính Long thì không có chút nào lo lắng, vẻ mặt giả vờ đau khổ nhìn Dương Thiên: - Dương thiếu, đây là nữ nhi của bạn thân ta, ngươi cùng nàng vừa gặp đã “qua đêm” với nhau. Ngươi nói ta phải giải thích với hắn như thế nào? Dương Thiên mặt méo xệch, Tiêu Chính Long dùng từ “qua đêm” hoàn toàn không sai, nhưng ý nghĩa lại sai lệch rất nhiều. Hắn cùng lắm chỉ ăn một ít đậu hủ của nàng, ngoài ra cũng chẳng sơ múi được gì nhiều. Những chuyện như thế này thực không tiện để giải thích, thậm chí càng nói càng rối. Dương Thiên giả vờ không nghe thấy, nói to với mọi người: - Cảm ơn các ngươi đã vất vẻ tìm kiếm ta, hiện tại ta đã không có việc gì, các ngươi cũng có thể trở về. Sau này ta sẽ đãi các ngươi một bữa tiệc để hậu tạ. Đám người nghe được cũng khách sáo nói vài câu rồi lên xe quay về. Bọn hắn tìm kiếm suốt đêm cũng đã thấm mệt, muốn về nhà nghĩ ngơi. Sở Vũ tiến tới, ánh mắt thâm thúy nhìn qua Lăng Nhã Kỳ, vỗ vai Dương Thiên cười cười rồi quay đầu đi. Dương Thiên ngẩn ra: - Chẳng lẽ hắn nhận ra nàng? Đợi mọi người rời đi, nữ quản lý tiến đến trước mặt Dương Thiên: - Dương Thiên, không phải ngươi đã hứa sẽ bảo vệ nàng an toàn sao? Việc lần này là như thế nào? Dương Thiên lắc đầu: - Sự cố ngoài ý muốn, ta sao có thể biết trước được. Hơn nữa, nàng không phải là không bị trầy xước bất kì chỗ nào sao. Nữ quản lý cũng không có gì để nói, nàng rất hiếu kì, vì sao rơi từ trên cao như vậy xuống mà cả xe lẫn người đều không có một vết xước nào. Việc này Dương Thiên tất nhiên sẽ không nói cho nàng biết. Lăng Nhã Kỳ trừng mắt nhìn Dương Thiên một cái rồi kéo tay quản lý ra về. Nàng còn có một buổi biểu diễn, không thể chậm trễ. Dương Thiên vuốt mũi: - Không phải trong tiểu thuyết, các nhân vật khi qua đêm cùng nhau đều nảy sinh tình cảm sao. Tại sao nàng có vẻ rất căm ghét ta như vậy? Tiêu Chính Long ở bên cạnh bật cười: - Dương thiếu, việc này chỉ có thể trách ở ngươi. Có thể ngươi không “thỏa mãn” được nàng khiến cho nàng tức giận. Dương Thiên so với đậu nga còn oan hơn: - Ta và nàng thực sự không có phát sinh chuyện gì a. Cùng lắm ta chỉ ôm nàng ngủ một đêm thôi. Nhưng việc ta bị ngã xuống núi, ngươi hình như không lo lắng chút nào. Tiêu Chính Long lắc đầu: - Dù là ta thì trước khi xe rơi xuống cũng có thể lao ra kịp, bằng vào ngươi chắc chắn không có vấn đề. Nếu ngươi đã không muốn lao ra, vậy chắc hẳn ngươi đã nắm chắc. Dương Thiên gật đầu, xem ra Tiêu Chính Long cũng là một người có đầu óc. - Tốt lắm, bây giờ chúng ta cũng nên trở về. Hai người lên xe trở về nhà, đến trước cửa, Dương Thiên đưa chìa khóa xe cho Tiêu Chính Long: - Ngươi mang nó trở về, khi nào có việc cần thiết thì lấy ra dùng. Chiếc xe này quá phiền phức, ta không thích. Tiêu Chính Long giật mình, chỉ một câu không thích liền vứt bỏ một chiếc siêu xe như thế này sao? Dương Thiên nói tiếp: - Cũng không phải cho ngươi, khi nào cần ta sẽ gọi cho ngươi. Trở về đi. Nói xong, Dương Thiên đi vào nhà, hôm qua có việc đột xuất không online được, không biết tình hình chiến sự thế nào. Lấy điện thoại ra định gọi cho Diệp Linh, Dương Thiên liền phát hiện có mấy cuộc gọi nhỡ, là của Mộc Vũ Hàm và Vương lão. Trước tiên gọi lại cho Mộc Vũ Hàm: - Vũ Hàm, ngươi tìm ta có việc gì? - Không có gì, ta chỉ muốn hỏi cuối tuần này ngươi có rảnh hay không? Dương Thiên vui mừng, đây là mỹ nữ muốn ước hẹn với hắn hay sao, dù có việc thì cũng sẽ biến thành không có. - Không có, cuối tuần này ta rất rãnh. - Vậy được, gia gia của ta muốn gặp ngươi, nếu được cuối tuần hãy đến nhà ta môt chuyến. - Gia gia của ngươi? Mộc Vũ Hàm có gia gia, việc này hình như trong tài liệu của Lý Bàn không có nhắc đến, rốt cuộc là từ đâu đi ra. - Phải, ngươi gặp rồi sẽ biết. - Được, ta chắc chắn sẽ đến. - Tốt. Mộc Vũ Hàm tắt điện thoại, đưa tay vuốt ngực, đây là lần đầu tiên nàng mời nam nhân đến nhà nên cũng rất bối rối. Dương Thiên tiếp tục gọi cho wVER7qR Vương lão, đợi một lúc mới có người bắt máy: - Dương Thiên, ngươi tối qua xảy ra chuyện gì, vì sao ta gọi không được? - Không có, ngươi gọi cho ta có chuyện gì sao? Vương lão ngừng lại một lúc rồi nói: - Vận nhi nói muốn gặp ngươi, hẹn ngươi hôm nay đến nhà ta. Dương Thiên mặt lại méo xệch, hắn biết chuyện này sớm muộn cũng sẽ đến, nhưng bất ngờ như vậy khiến hắn không kịp chuẩn bị a, cắn răng: - Ta đã biết, ta hiện tại sẽ đến ngay. - Tốt, ta đợi ngươi. Dương Thiên tắt máy đi ra ngoài, xem ra việc công thành chỉ có thể đợi đến buổi tối, nhưng cũng không biết tối nay hắn có thể trở về hay không. Dương Thiên tâm trạng bây giờ rất giống một tên tử tội chuẩn bị bước lên đoạn đầu đài. Khó trách cổ nhân có câu: - Trăm nghìn gươm giáo ta không sợ, một giọt lệ của mỹ nhân cũng có thể khiến ta gục ngã. Mỹ nữ thực sự rất đáng yêu nhưng cũng rất đáng sợ. Ngươi không thể mạnh tay với nàng như địch nhân, cũng không thể quá nuông chiều nàng. Rắc rối a. Tán gái chi đạo muôn vàn chỗ khó, ai có thể hiểu hết. Cảm thán một hồi, Dương Thiên cố gắng bước đi thật chậm, nhưng dù hắn chậm đến mấy thì cũng phải đến nơi. Vừa gõ cửa liền thấy Vương lão ra mở: - Dương Thiên, ngươi vào phòng đi, Vận nhi hiện đang đợi ngươi trong đó. Dương Thiên nhìn vào căn phòng, vẻ mặt e ngại: - Vương lão, ngươi nói cho ta biết, Vương Vận tâm trạng hiện tại như thế nào? Vương lão bật cười, không ngờ một người như Dương Thiên cũng có lúc biết sợ: - Ta cũng không rõ, ngươi cứ vào trong không phải sẽ biết sao. - Được, nàng cũng không thể ăn thịt ta a. Dương Thiên cắn răng đi vào, Vương Vận đang bận một bộ váy màu trắng ngồi trên ghế, gương mặt nhìn về phía một chậu hoa, hai tay vuốt ve từng cánh hoa. Cảnh đẹp, mỹ nữ, đáng tiếc Dương Thiên không có tâm trạng thưởng thức, hắn ngồi vào một cái ghế đối diện nàng, im lặng không nói tiếng nào. Vương Vận vẫn ngắm hoa, dường như không biết hắn đã bước vào. Dương Thiên vẫn giữ im lặng, trong binh pháp gọi là địch bất động thì ta cũng bất động, phải chờ kẻ địch có động tĩnh mới có biện pháp đối phó. Tuy rát bị động nhưng Dương Thiên hiện đang ở thế yếu nên phải chấp nhận. Vương Vận một hồi lâu sau mới rời tay khỏi chậu hoa, ngẩn đầu lên nhìn Dương Thiên: - Ngươi biết ta hôm nay mời ngươi đến đây là có việc gì sao? Dương Thiên lắc đầu, việc này có chết hắn cũng sẽ không thừa nhận: - Có phải ngươi tu luyện Cửu Chuyển Hàn Băng quyết gặp vấn đề. Có thể hỏi ta, ta sẽ giảng giải cho ngươi. Vương Vận lắc đầu: - Không có, ta tu luyện rất thuận lợi, hơn nữa đã thành công vượt qua đệ nhất chuyển. Việc này Dương Thiên cũng không ngạc nhiên, hàn khí tích tụ hơn 20 năm, nếu nàng có công pháp từ sớm thì có thể đã đạt đến đệ nhị chuyển. Vương Vận hai mắt nhìn chằm chằm Dương Thiên khiến hắn chịu không nói, quay mặt qua một bên: - Ta biết mình rất soái, nhưng ngươi cứ nhìn ta như vậy thực sự rất khó chịu a. Phải rồi, ta chợt nhớ ra còn có việc gấp, ngươi nếu không có chuyện gì thì ta đi trước một bước. Dương Thiên dứt lời liền đứng dậy muốn đi ra ngoài. Cánh cửa tưởng rất gần mà mỗi bước đều rất gian nan, lúc Dương Thiên đưa tay muốn mở cửa thì bị Vương Vận gọi lại: - Khoan đã, đường đường là một Tu Chân giả, nghịch thiên tu luyện mà lại không dám đối mặt với ta sao?