Phong Lưu Chân Tiên

Chương 548 : Vực Ngoại Ma Thụ

Không Gian Phong Bạo so với ban đầu đã yếu đi rất nhiều, tuy vậy vẫn khá nguy hiểm. Khoảng khắc Dương Thiên thoát ra khỏi nó, vòng sáng hộ vệ trên người hắn liền tan vỡ. Cuối cùng cũng tránh được một kiếp, Dương Thiên mở ra thần thức dò đường rồi phóng đi theo một hướng khác. Ở trong Không Gian Phong Bạo gần ba tháng, Dương Thiên xem như chính thức mù đường. Hắn thực sự không biết mình đang ở nơi nào. Do khoảng cách quá xa, liên kết giữa hắn và Phá Thiên tạm thời đứt đoạn, Dương Thiên có muốn cũng vô pháp quay trở về Long Giới. Chuyện đã đến nước này, có nghĩ nhiều cũng vô ích. Trước tiên phải tìm một vị diện thu thập thông tin, sau đó tự nhiên sẽ có cách trở về Linh Giới. Tốn gần 2 ngày thời gian, Dương Thiên rốt cuộc cũng tìm ra một cái trung cấp vị diện. Hắn không hề suy nghĩ, trực tiếp mở ra một vết nứt hư không đi vào bên trong. Khi Dương Thiên một lần nữa xuất hiện, trước mặt hắn là một màu đen kịt. Mặt đất giống như bị thứ gì đó ảnh hưởng, mang lại một cảm giác ma quái khó chịu. - Ma Hóa Thiên Địa? Xem ra vị diện này đang bị Vực Ngoại Thiên Ma tấn công. Vực Ngoại Thiên Ma mỗi khi đánh chiếm vị diện nào sẽ sử dụng Ma Hóa Thiên Địa để đồng hóa nơi đó, biến nó thành môi trường phù hợp với bọn chúng. Tại những nơi đã bị ma hóa, trừ Vực Ngoại Thiên Ma, tu sĩ của bất kỳ chủng tộc nào cũng sẽ bị Vực Ngoại Lực làm cho suy yếu, cho dù không chết cũng sẽ trở thành tay sai của bọn chúng. Cho nên Dương Thiên chỉ cần nhìn thấy Ma Hóa Thiên Địa liền biết vị diện này đang bị Vực Ngoại Thiên Ma tấn công. Mục tiêu chính của Vực Ngoại Thiên Ma là Linh Giới. Tuy nhiên, bọn hắn vẫn nhắm vào những vì diện nhỏ hơn. Thịt muỗi cũng là thịt, hơn nữa còn có thể lợi dụng những vị diện này làm bàn đạp, mở đường tấn công Linh Giới. Nhưng chuyện như thế này đã tiếp diễn từ xa xưa. Mỗi lần như vậy, đại năng từ các vị diện khác sẽ tìm cách đến giúp đỡ, đem đám ngoại vực kia đẩy lùi, không để bọn chúng được như ý nguyện. Lần này Dương Thiên gặp phải Không Gian Phong Bạo bị lạc đến đây, có thể xem như hữu duyên, hắn cũng không ngại cứu vớt vị diện này một lần. Dương Thiên đã từng chém giết vô số Vực Ngoại Thiên Ma cứu với Linh Giới, cứu thêm một cái tiểu vị diện cũng không tính là việc gì quá khó khăn. Dương Thiên vung tay ném ra một quả cầu màu đen. Quả cầu bay lên cao, lực hút khủng bố từ bên trong tỏa ra, đem tất cả Vực Ngoại Khí quanh đó hút vào bên trong. Không đến mười phút, toàn bộ Vực Ngoại Khí đều bị hút sạch vào quả cầu kia, mặt đất trở lại màu sắc vốn có của nó. Cảm nhận được có người đang cố ý phá hoại chuyện tốt của mình, một bóng đen từ đằng xa lao đến chỗ Dương Thiên. Nơi hắn đi qua, thiên địa một lần nữa bị Vực Ngoại Khí màu đen bao trùm. Bất quá, Vực Ngoại Khí hung hãn kia vừa lại gần lập tức bị quả cầu của Dương Thiên hấp thu sạch khiến cho tên kia sợ hãi, vội vàng lùi về, giữ một khoảng cách rất xa đối với Dương Thiên. Đây là một thanh niên nước da ngăm đen, cả người tỏa mà Vực Ngoại Khí cuồn cuộn. Hắn có chút hoảng hốt nhìn quả cầu đang lơ lửng trên không rồi hướng ánh mắt về phía Dương Thiên: - Chuyện này là do ngươi giở trò? Dương Thiên thản nhiên: - Là ta thì sao? Thanh niên gằn giọng: - Ngươi là quân cứu viện từ vị diện khác phái đến? Không đúng, bọn ta tổ chức tấn công chưa đến một ngày, tất cả Cách Giới Tuyền Tống Trận đều đã bị hủy. Bọn hắn cho dù có nhận được tin cũng không thể nào đến đây nhanh như vậy được. Dương Thiên gật đầu: - Không sai, ta không phải quân cứu viện. Chẳng qua là đang du hành hư không vô tình bị lạc đến đây mà thôi. Bốn từ “du hành hư không” khiến thanh niên run lên. Muốn du hành hư không tu vị tối thiểu cũng phải đạt đến Độ Kiếp kỳ, trải qua Kiếp Lực tẩy luyện thân thể mới làm được. Nói như vậy, kẻ đang đứng trước mặt hắn thấp nhất cũng là Độ Kiếp Nhất Chuyển. Một tên Đại Thừa sơ kỳ như hắn còn không đủ cho Dương Thiên nhét kẻ răng. Hiện tại bỏ chạy không phải là hành động sáng suốt, thanh niên cố giữ giọng nói của mình được bình tĩnh: - Nếu ngươi đã vô tình đến đây, vậy thì không nên xen vào chuyện của Vực Ngoại Thiên Ma bọn ta. Dương Thiên cười: - Ngươi rất thông minh. Tuy rằng kết cục vẫn sẽ không khác là mấy, nhưng nếu như ngươi bỏ chạy thì sẽ chết nhanh hơn một chút. Thanh niên gằn giọng: - Tại sao ta phải bỏ chạy. Đại quân Vực Ngoại Thiên Ma đang ở gần đây, chỉ cần ta thông báo, bọn hắn trong chớp mắt sẽ tìm đến đây. Bất quá, ngươi là người ngoài cuộc, ta không muốn phát sinh những xung đột vô ích. - Là như vậy a. Nếu như ta nói, ta thích xen vào chuyện này thì sao? - Ngươi… Thái độ coi thường của Dương Thiên khiến thanh niên rất khó chịu. Nhưng hắn biết nếu ra tay, người bị thiệt sẽ là hắn. Ngay từ khi phán đoán được tu vị của Dương Thiên, thanh niên đã âm thầm báo tin cho Thống Lĩnh biết. Hiện tại việc hắn cần làm là cố gắng câu giờ đợi Thống Lĩnh đến nơi mà thôi. Dương Thiên sao có thể không đoán ra ý đồ của tên này. Người xưa có câu, đánh rắn phải đánh dập đầu. Dương Thiên đã có ý đánh đuổi Vực Ngoại Thiên Ma ra khỏi vị diện này, tất nhiên phải đem kẻ mạnh nhất của bọn hắn tiêu diệt. Vì vậy, bề ngoài cả hai đang đôi co với nhau, thực chất là đang cùng chờ đợi một người đến. Không để Dương Thiên phải đợi quá lâu. Từ phương xa, Vực Ngoại Khí thét gào, phô thiên cái địa lao đến. Mặt đất vốn đã trở lại bình thường nay lại bắt đầu chuyển dần sang màu đen. Kẻ mới đến cả người được bao phủ bên trong Vực Ngoại Khí, hoàn toàn không nhìn rõ hình dạng như thế nào. - Là ngươi phá hoại chuyện tốt của Vực Ngoại Thiên Ma bọn ta? Theo câu nói của hắn, Vực Ngoại Khí sôi trào, giống như muốn đem Dương Thiên nuốt chửng. Chỉ là Vực Ngoại Khí tưởng chừng hung hãn không gì cản được kia còn chưa kịp lại gần Dương Thiên đã bị hút sạch vào quả cầu kia. Thanh niên vội lên tiếng: - Thống Lĩnh đại nhân, quả cầu kia rất kỳ lạ, Vực Ngoại Khí tiếp xúc với nó đều bị hút sạch, có phần tương tự với Thôn Phệ Lực trong truyền thuyết. Dương Thiên bật cười: - Cái gì mà có phần tương tự, đây chính là Thôn Phệ Lực. - Ngươi vừa nói gì? Cả Thống Lĩnh lẫn thanh niên kia đồng thời thốt lên. Thứ trước mặt này lẽ nào chính là Thôn Phệ Lực trong truyền thuyết đã từng giết chết không biết bao nhiêu Vực Ngoại Thiên Ma. Nhưng không phải chỉ có Thôn Thiên Thú mới có thể sử dụng Thôn Phệ Lực hay sao? Vẻ mặt Thống Lĩnh âm trầm: - Ngươi thuộc Thôn Thiên Thú nhất tộc? Dương Thiên lắc đầu: - Đương nhiên không phải. Ai nói với ngươi chỉ có Thôn Thiên Thú mới có thể sử dụng được Thôn Phệ Lực? Thống Lĩnh im lặng vài giây rồi nói: - Đã từng nghe danh Thôn Phệ Lực đã lâu. Hôm nay ta muốn đích thân thể nghiệm một chút, thứ lực lượng trong truyền thuyết kia rốt cuộc có bao nhiêu đáng sợ. Hắn vừa nói vừa vung tay ném ra một thứ màu đen, nhìn kỹ sẽ phát hiện đây là một hạt giống hình thù kỳ dị, được bao bọc bởi Vực Ngoại Khí. Hạt giống vừa chạm đất lập tức chui vào sâu bên trong. Sau đó một mầm cây bắt đầu mọc lên. Chỉ trong khoảnh khắc, một cây đại thụ khổng lồ đã hiện ra, bên trên là những trái cây màu đen. Dương Thiên có thể cảm nhận được lượng Vực Ngoại Khí khổng lồ ẩn chứa ở bên trong. Thanh niên lo lắng nói: - Thống Lĩnh, thứ này là dùng để… Thống Lĩnh lớn tiếng ngắt lời: - Ta tự có dự liệu, không cần ngươi xen vào. Thanh niên lập tức yên lặng. Hắn tuy là Đại Thừa kỳ, nhưng trước mặt Độ Kiếp kỳ vẫn chưa đủ tư cách nói chuyện. Dương Thiên cười cười: - Đây chính là Vực Ngoại Ma Thụ lừng danh, tương truyền rằng có thể ma hóa cả một vị diện sao. Thứ tốt như vậy lại đem ra để đối đầu với ta, xem ra ngươi rất coi trọng Thôn Phệ Lực. Thống Lĩnh trầm giọng: - Thôn Phệ Lực là khắc tinh của Vực Ngoại Thiên Ma. Mặc kệ thứ ngươi đang sử dụng có phải là Thôn Phệ Lực hay không, nó đối với ta vẫn có uy hiếp nhất định. Con người ta đã không làm thì thôi, đã làm thì phải chắc chắn thành công. Dương Thiên gật đầu: - Không tệ. Đến đây đi, để ta xem thử Vực Ngoại Ma Thụ trong truyền thuyết có gì đáng sợ.