Phong Lưu Chân Tiên
Chương 544 : Tiểu xảo
Quá trình tụ tập Long Khí cũng không khác gì so với những bộ Long Cốt khác, nhưng thời gian tiêu tốn lại lên đến gần 50 ngày. Đủ để thấy được lượng Long Khí tinh thuần ẩn chứa bên trong bộ Long Cốt này lớn đến mức nào.
Chỉ là khoảnh khắc Long Khí tụ tập lại, Kiếp Lực ẩn chứa bên trong Long Cốt bắt đầu có dấu hiệu bạo loạn. Dương Thiên giống như đã dự liệu được trước tình huống này. Hắn lập tức vung tay điểm ra hàng ngàn tia sáng màu trắng, phân biệt phóng đến từng vị trí khác nhau. Kiếp Lực tuy mạnh nhưng là vật vô chủ, bị những tia sáng kia kiềm chế rất nhanh liền yên tĩnh trở lại.
Dương Thiên cũng biết, một khi hắn đem toàn bộ Long Khí ẩn chứa bên trong bộ Long Cốt này hấp thu, số Kiếp Lực kia lập tức sẽ bùng nổ, đem bộ xương này phá hủy. Đó cũng là lúc hắn nên “chuồn” rồi.
Long Khí bên trong bộ xương này gần như đã cô đặc lại, Dương Thiên liền dùng tay vẽ một vòng tròn nhỏ lên đoạn xướng kia, sau đó đặt một ngón tay vào bên trong. Cảm nhận Long Khí cuồn cuộn chảy vào cơ thể, Dương Thiên lập tức sử dụng Chuyển Hóa Quyết ở mức tối đã để hấp thu.
Lượng Long Khí khổng lồ này cộng thêm mức độ tinh thuần của nó, Dương Thiên tiêu tốn hơn 40 ngày mới hoàn toàn hấp thu xong. Dương Thiên đưa tay ra trước mặt nắm lại, cảm nhận một chút lực lượng trong cơ thể:
- Nửa bước Độ Kiếp! Ai, thật đáng tiếc, nếu có thể hấp thu thêm một bộ Long Cốt Độ Kiếp nữa, đạt đến Độ Kiếp kỳ cũng không phải chuyện gì khó.
Dương Thiên tiếc nuối, bởi vì hắn biết mình không có thời gian. Khoảnh khắc Long Khí bị hút cạn, Kiếp Lực bắt đầu bạo phát, không đến vài giây nữa, bộ xương này sẽ tan vỡ. Dương Thiên cũng không còn cố kỵ gì nữa, dùng tốc độ nhanh nhất phóng ra ngoài.
Ngay khi hắn vượt qua lằn ranh, bộ Long Cốt kia liền nổ tung. Hai luồng thần thức cực mạnh lập tức tập trung vào người Dương Thiên, kéo theo đó là uy áp khủng bố, có phần giống với uy áp của thiên kiếp. Dương Thiên không khỏi cau mày:
- Uy áp có phần tương tự thiên kiếp, tối thiểu cũng là Độ Kiếp Ngũ Chuyển, lại có đến hai tên. Các ngươi đúng là rất xem trọng Long Mộ a.
Độ Kiếp Ngũ Chuyển quả thực rất mạnh, chính là so với Long Chiến Thiên, Long Ngạo Thiên cũng không thua kém bao nhiêu. Nhân vật cấp độ này đã có uy hiếp nhất định với Dương Thiên. Nghĩ vậy, Dương Thiên càng dùng sức tăng tốc. Nhưng khi hắn còn cách cửa ra một đoạn ngắn, không gian phía trước mặt đã bị xé ra một lỗ hổng. Từ bên trong, hai lão giả râu tóc bạc trắng, hai mắt ẩn chứa khí tức tang thương của năm tháng từ bên trong đi ra.
Trong khoảnh khắc, không gian bị bao trùm bởi một uy áp khủng bố. Uy áp này có phần giống với thiên kiếp, nhưng chỉ là hương vị thoáng qua, so với thiên kiếp chân chính thì còn kém nhiều lắm.
Hàng ngàn bộ Long Cốt Hợp Thể, Đại Thừa dưới uy áp này liên tục phát ra vài tiếng răng rắc. Những bộ đã bị Dương Thiên hấp thu hết Long Khí thì trở nên mềm yếu, trực tiếp tan vỡ. Lão giả đứng ở bên trái liếc mắt nhìn qua những bộ Long Cốt vỡ vụn rồi lên tiếng:
- Có thể qua mặt hai người bọn ta hấp thu nhiều Long Cốt như vậy, ngươi thực sự có tài. Bất quá, nếu ngươi chỉ động đến những bộ Long Cốt bên ngoài này, ta cũng có thể mắt nhắm mắt mở bỏ qua. Thế nhưng ngươi tuyệt đối không nên có ý đồ với những thứ bên trong kia. Mỗi một người ở đó đều là chiến hữu, bằng hữu, thậm chí kẻ thù cũ của ta. Tất cả đều cùng ta chiến đấu chống lại ngũ tộc độc tài kia.
- Vì vậy, ngươi phải chết.
Lão giả đang muốn ra tay thì Dương Thiên đã nói:
- Các ngươi chính là những kẻ đã tham gia trận chiến hàng chục vạn năm trước.
- Phải.
Dương Thiên khẽ gật đầu:
- Ta có thể hiểu tâm tình của hai người các ngươi. Nhưng là, muốn giết ta cũng không dễ dàng như vậy.
Dương Thiên nhanh tay ném ra một tấm phù lục hắn đã chuẩn bị sẵn. Lão giả khinh thường:
- Tiểu xảo cấp thấp.
Đang lúc hắn định tấn công, phù lục đã nổ tung, một huyễn cảnh xuất hiện ngay trước mặt hai người. Đây là hình ảnh một nữ nhân ăn mặc hở hang, tư thế khêu gợi đang nằm trên giường. Nàng giống như đang nhìn thẳng về phía hai lão giả, ngón tay ngoắc nhẹ, ý tứ mời gọi rất rõ ràng.
Cho dù là Độ Kiếp kỳ đã sống trên hàng chục vạn năm, ý chí kiên định hơn người, trong nhất thời cũng có chút ngẩn ra. Thứ Dương Thiên cần chính là một khoảnh khắc nhất thời này. Hắn dùng toàn lực phóng đến cánh cửa đá kia. Cửa đá lập tức tự động mở ra để Dương Thiên đi qua, sau đó liền đóng lại. Long Văn trên cánh cửa đã được Dương Thiên sửa đổi, chỉ cho một mình hắn đi qua. Cũng không biết nó có thể giữ chân hai lão giả kia bao lâu, dù sao Dương Thiên cũng không mong đợi gì nhiều.
Đúng như Dương Thiên dự đoán, chưa đến 10 giây, một tiếng nổ khổng lồ phát ra, cánh cửa đá kiên cố kia bị nổ tung thành từng mảnh. Dương Thiên cả người phóng đi, không hề nhìn lại phía sau. Vừa ra đến bên ngoài chính điện, hắn lập tức thu hồi khí tức, âm thầm ném một đám phù lục trong người về nhiều hướng khác nhau, đồng thời kích hoạt Linh Lực Pháo.
Từng tiếng nổ lớn nhỏ không ngừng vang lên, đủ loại huyễn ảnh xuất hiện khắp nơi. Đám đông đang cúng bái nhất thời trở nên hỗn loạn, những tên hộ vệ gần đó cũng bị những huyễn ảnh kỳ quái kia làm giật mình mà ngẩn ra. Dương Thiên bỏ đi Dịch Dung Thuật, đổi lại một thân y phục rồi lẻn vào đám đông, lách người theo hướng lối ra bước đi.
Hai lão giả Độ Kiếp kỳ đuổi đến chỉ nhìn thấy một đám đông đang hỗn loạn. Dương Thiên lúc này đã thay đổi dung mạo, y phục cùng khí tức, bọn hắn trong nhất thời cũng không cách nào tìm được hắn. Một lão giả trực tiếp phát ra uy áp, đem tất cả những người có mặt ở đây quỳ rạp xuống đất. Thần thức hắn tỏa ra tìm kiếm, cuối cùng phát hiện ra một người không chịu ảnh hưởng của uy áp đang đi gần hết bậc thang của Long Mộ.
Khi nãy ở phía trong kia, Dương Thiên cũng không bị uy áp của hai người ảnh hưởng. Vì vậy bọn hắn gần như xác định người kia chính là kẻ đã phá hoại Long Cốt.
Dương Thiên tuy cảm nhận được uy áp nhưng hắn không giống như những người kia quỳ xuống. Đường đường là Chân Tiên, hắn có ngạo khí của riêng mình, cho dù trong bất kỳ trường hợp nào cũng sẽ không khuất phục. Hơn nữa, mọi việc vẫn đang nằm trong tính toàn của Dương Thiên, hắn đã đi đến những bậc thang ở cuối, xem như tranh thủ đủ thời gian bỏ trốn.
Vừa bước khỏi bậc thang cuối, Dương Thiên lóe lên một cái liền biến mất. Hai lão giả bị trận pháp Cấm Không khiến tốc độ di chuyển chậm đi rất nhiều. Mắt thấy Dương Thiên sắp bỏ trốn thành công, bọn hắn tức giận đưa tay về không gian trước mặt kéo mạnh. Một vết nứt khổng lồ hiện ra, trận pháp Cấm Không cũng theo đó tan vỡ. Hai ngươi nhanh chóng đi vào bên trong vết nứt rồi biến mất.
Đây là pháp thuật đặc thù chỉ có tu sĩ Độ Kiếp kỳ đủ mạnh mới sử dụng được, cho phép bọn hắn du hành bên trong hư không, trong thời gian ngắn liền đến được vị trí cần thiết. Tất nhiên, yêu cầu về cường độ thân thể rất cao, bằng không sẽ bị Không Gian Lực nghiền nát thành cặn bã.
Đang trên đường bỏ trốn, Dương Thiên phát hiện không gian trước mặt mình xuất hiện một vết nứt lớn, hắn không khỏi lắc đầu thở dài:
- Nghĩ không ra đám người trông coi Long Mộ lại lợi hại đến như vậy. Lần này xem ra có chút khó khăn a.
Dương Thiên vung tay ném ra một tấm phù lục rồi chuyển sang hướng khác phóng đi. Hai lão giả từ bên trong vết nứt đi ra, còn chưa kịp làm gì đã có một tấm biển màu xanh đập vào mắt bọn hắn. Một người mặc đồ bảo vệ màu xanh da trời, tay cầm một tấm biển đưa lên phía trước. Đằng sau hắn là một đám trẻ con đang mang theo cặp sách, xếp thành một hàng thẳng đi qua đường.
Hai lão giả bị hình ảnh này làm bất ngờ trong vài giây. Một người đưa tay quạt ngang một cái, huyễn ảnh lập tức bị đánh tan. Hắn không khỏi tức giận mắng một câu:
- Khốn kiếp, ngươi cho rằng những tiểu xảo này có thể giúp ngươi thoát thân được hay sao. Để lão tử tóm được ngươi, nhất định sẽ đem người đùa giỡn đến chết.
Mắng xong, hai người lại tiếp tục mở ra vết nứt không gian truy đuổi Dương Thiên. Lúc này, ở một nơi cách đó rất xa, khóe miệng Dương Thiên nở nụ cười bí hiểm:
- Là ai chơi chết ai còn chưa biết được a.
Truyện khác cùng thể loại
119 chương
1449 chương
185 chương
111 chương
64 chương