Phong Lưu Chân Tiên
Chương 542 : Lẻn vào Long Mộ
Hai mắt tên Hợp Thể hậu kỳ dần mở ra. Hắn đang muốn tấn công thì phát hiện linh lực trong cơ thể đã bị phong bế. Dương Thiên nhàn nhạt nói:
- Không cần cố gắng. Linh lực của ngươi đã bị ta khống chế. Đạo Long Văn kỳ lạ kia cũng đã được ta hóa giải. Ngươi hiện tại ngoại trừ cường độ thân thể khá mạnh, còn lại so với người bình thường cũng không khác biệt là mấy.
Có kinh nghiệm từ tên Đại Thừa kỳ kia, Dương Thiên đã chuẩn bị khá đầy đủ. Biết mình rơi vào đường cùng, tên Hợp Thể kỳ kia cắn răng:
- Muốn chém muốn giết tùy ý ngươi, ta dù chết cũng sẽ không khai một câu.
Dương Thiên thản nhiên:
- Ngươi cho rằng ta không dám giết ngươi? Lẽ nào người muốn thử tư vị Trừu Hồn Luyện Phách?
Tên Hợp Thể kỳ tỏ vẻ khinh thường:
- Trừu Hồn Luyện Phách thì sao, chỉ là chút trò vặt vãnh đem đi hù dọa trẻ con của Nhân Tộc mà thôi. Long Tộc chúng ta linh hồn có Long Khí bảo vệ, cho dù có sử dụng Trừu Hồn Luyện Phách cũng sẽ không thu được bao nhiêu thông tin. Ngươi thân là Long Tộc tại sao lại đi luyện loại pháp thuật hạ đẳng này?
Dương Thiên không phản đối, bởi vì những gì tên Hợp Thể hậu kỳ này nói đều không sai. Long Khí còn có một công dụng đặc biệt là bảo vệ linh hồn, Trừu Hồn Luyện Phách cũng sẽ không thu được thông tin như hắn mong muốn. Bất quá, Dương Thiên vẫn không tỏ thái độ gì:
- Ngươi nói không sai, nhưng nếu dùng nó để tra tấn thì rất hiệu quả a. Ta có một thứ tương tự như Trừu Hồn Luyện Phách, có thể cho ngươi tận hưởng một chút. Yên tâm đi, ta sẽ tận lực khống chế, không để cho ngươi chết dễ dàng như vậy.
Dương Thiên vừa dứt lời, một ngọn lửa nhỏ màu đen từ trên tay hắn bay thẳng vào người tên Hợp Thể hậu kỳ kia. Trong khoảnh khắc, gương mặt tên kia lập tức co rúm lại, trên tay nổi lên từng lằn gân xanh, Long Lân cũng bị kích hoạt mà dần hiện ra. Hai mắt của hắn hiện đầy tơ máu, tròng mắt trợn trắng nhìn qua rất kinh khủng.
Dương Thiên bước lại ngồi lên giường, đưa tay rót một tách trà, cười nói:
- Để xem là Long Khí của ngươi mạnh hay là U Hỏa Luyện Hồn của ta mạnh.
Tên Hợp Thể hậu kỳ kia không kêu lên một tiếng nào. Không phải hắn không muốn, mà là nổi đau này vượt xa tất cả những gì hắn từng chịu đựng từ trước đến nay. Nỗi đau đớn đến tự tận sâu bên trong linh hồn khiến hắn không còn sức để kêu la nữa. Hắn tiếp tục kiên trì được thêm vài phút thì bất tỉnh. Dương Thiên xòe bàn tay ra, ngọn lửa màu đen từ trong người tên Hợp Thể hậu kỳ kia bay ngược trở lại tay của hắn. Dương Thiên đã khống chế rất cẩn thận, linh hồn tên kia tuy có điểm tổn thương nhưng sẽ không chết được. Hắn lắc đầu:
- Khi nãy còn mạnh mồm, không ngờ sức chịu đựng lại kém như vậy.
Dương Thiên tiện tay đánh ra một đạo Thanh Tâm Chú. Tên Hợp Thể hậu kỳ kia rên to một tiếng, hai mắt dần mở ra, hoảng sợ nhìn Dương Thiên:
- Vừa rồi ngươi đã làm gì ta?
Dương Thiên nhún vai:
- Cho ngươi nếm thử tư vị Trừu Hồn Luyện Phách. Thế nào, có muốn nếm thử một lần nữa hay không?
Tên Hợp Thể hậu kỳ này gần như hét lên:
- Giết ta đi, cho ta được chết một cách thống khoái.
Bị phong bế linh lực, hắn có muốn tự bạo cũng vô pháp làm được nên chỉ còn cách cầu xin Dương Thiên cho mình được chết. Đáng tiếc, đáp lại hắn chỉ là cái lắc đầu lạnh lùng:
- Nào có dễ dàng như vậy, ta còn có những thông tin muốn biết từ chỗ ngươi. Chết hay sống không phải do ngươi quyết định.
Ngọn lửa màu đen từ tay Dương Thiên lại bắt đầu chuyển động, chậm rãi bay đến trước mặt tên Hợp Thể hậu kỳ. Cả người hắn run lên liên tục, vội vả nói:
- Ta nói, ta nói. Chỉ cầu ngươi cho ta được chết thật nhẹ nhàng.
Ngọn lửa bay ngược trở về tay Dương Thiên:
- Chỉ cần những gì ngươi trả lời xong câu hỏi của ta, ta liền thành toàn cho ngươi.
- Ngươi có thể hỏi.
Dương Thiên dùng Khống Vật Thuật nhấc cái ghế bằng đá do hắn tạo ra đến sau lưng, ngồi xuống ngay trước mặt tên Hợp Thể hậu kỳ kia, bắt đầu tra hỏi. Mọi chuyện tiếp theo diễn ra rất đơn giản, tên Hợp Thể hậu kỳ kia ngoan ngoãn phối hợp, trả lời cặn kẽ những câu hỏi của Dương Thiên.
Tu vị của tên này cũng thuộc về cao tầng của Long Tộc, trừ một vài bí mật trọng yếu, còn lại hắn đều nói ra không sót một chữ. Sau khi tra hỏi xong, Dương Thiên còn bắt hắn dùng thần thức khắc lại bản đồ vào ngọc giản rồi mới ra tay. Đúng như những gì đã hứa, tên Hợp Thể hậu kỳ kia ra đi rất thanh thản, không một chút đau đớn.
Dùng một ngọn lửa đem thân xác tên Hợp Thể hậu kỳ kia thiêu rụi, Dương Thiên thu hồi đồ đạc của mình rồi lập tức lên đường. Theo những thông tin Dương Thiên thu được, thời gian diễn ra nghi thức triệu hồi đã đến rất gần. Nếu phân hồn Thái Hư Cổ Long thực sự hàng lâm, Dương Thiên cũng chỉ còn cách đánh bài chuồn. Cho dù chỉ là phân hồn thì bản thể nó vẫn là Thần Thú, sở hữu pháp thuật thần thông vượt xa tu sĩ bình thường. Dương Thiên còn chưa đến mức ngu ngốc đi đối đầu với nó.
Bất quá, vấn đề Dương Thiên quan tâm không phải là Thái Hư Cổ Long có thể hàng lâm hay không mà là hắn có thể cướp được một lượng lớn Long Cốt trước đó hay không. Nếu tên kia hàng lâm, việc này sẽ trở nên rất khó khăn. Tốt nhất là cướp lấy một lượng lớn Long Cốt sau đó rời khỏi Tàn Long Sơn Mạch, chuyện ở đây cứ để mặc cho ngũ tộc cùng đám Long Tộc ở đây tự giải quyết với nhau.
Do biến cố vừa rồi, khung xương của Thái Hư Cổ Long đã được đưa đến một nơi bí mật. Chỉ có vài người biết được nơi này. Dương Thiên cũng chẳng mấy bận tâm, thứ hắn nhắm đến không phải khung xương kia mà là Long Mộ, nơi chôn cất Long Cốt của các vị tổ tiên Long Tộc. Vốn dĩ ban đầu, mỗi chủng tộc đều xó Long Mộ riêng, nhưng qua một thời gian thương lượng, cuối cùng đã gom về thành một cái Long Mộ duy nhất. Dương Thiên thông qua tên Hợp Thể hậu kỳ kia đã biết được vị trí của Long Mộ cùng sơ bộ về lực lượng canh gác, việc hắn cần làm tiếp theo chính là đến đó cướp đoạt mà thôi.
Long Mộ là nơi thờ phụng, chôn cất Long Cốt của tổ tiên Long Tộc. Vì vậy nó được xây dựng ở nơi cao nhất Tàn Long Sơn Mạch. Đây là một ngọn núi khổng lồ được đại năng Long Tộc dùng thần thông cắt ngang, sau đó xây dựng một tòa đại điện rất lớn ở bên trên.
Vị trí của nơi này không phải bí mật gì, thậm chí còn được bố trí trận pháp Cấm Không, xây dựng cầu thang để tộc nhân hàng năm đến đây cúng bái. Vào thời gian này, số lượng tộc nhân đến cúng bái khá đông, Dương Thiên thay đổi dung mạo một chút, dễ dàng lẻn vào đoàn người đi vào bên trong.
Trên đường đi, hắn dùng cấm chế che dấu đống Linh Lực Pháo kia, sau đó ném ở nhiều vị trí khác nhau. Khi Dương Thiên đi hết tất cả các bậc thang, số lượng Linh Lực Pháo trên người hắn cũng chỉ còn lại hơn mười quả. Dương Thiên chọn một nơi đông người đặt mười quả Linh Lực Pháo xuống, sau đó ngẩn đầu lên nhìn những linh vị được bày biện trên bục cao. Trên mỗi linh vị có ghi lại tên cùng chủng tộc của những bộ Long Cốt được lưu giữ tại đây. Có một vài linh vị chỉ có chủng tộc cùng thời gian tìm thấy.
Dương Thiên cẩn thận dò xét xung quanh một hồi liền khẳng định được suy đoán của hắn. Đây chỉ là nơi để thờ tự, Long Cốt thực sự được đặt ở phía sau chính điện. Xung quanh có rất nhiều hộ vệ canh gác, không cho phép bất kỳ kẻ nào đi vào bên trong.
Dương Thiên tìm một góc khuất người, sử dụng Liễm Khí Thuật cùng Ẩn Thân Thuật liền dễ dàng vượt qua được đám hộ vệ kia. Bất quá hắn biết đây chỉ là cửa ải đầu tiên. Dựa vào tầm quan trọng của Long Mộ, không có Đại Thừa, thậm chí Độ Kiếp kỳ canh gác mới là chuyện lạ.
Đoạn đường tiếp theo hoàn toàn trống trải. Dương Thiên cũng không vì vậy mà khinh xuất. Hắn chậm rãi bước từng đoạn ngắn, né tránh trận pháp cùng cấm chế. Đoạn đường này không quá dài, thế nhưng số lượng trận pháp cùng cấm chế lại rất nhiều. Chỉ riêng số cấm chế Dương Thiên né được đã lên đến con số hàng ngàn.
Thuận lợi vượt qua được, đối diện với Dương Thiên là một cánh cửa đá khổng lồ. Bên trong tỏa ra khí tức uy nghiêm của Long Tộc, hương vị tan thương của năm tháng cùng uy áp kinh người. Vẻ mặt Dương Thiên trở nên nghiêm túc:
- Chính là nơi này.
Truyện khác cùng thể loại
119 chương
1449 chương
185 chương
111 chương
64 chương