Phong Lưu Chân Tiên
Chương 534 : Long Cốt Ma Long
Long Vũ Nguyệt mừng rỡ nắm lấy tay hắn, kích động nói:
- Ngươi nói thật?
Dương Thiên lấy từ trong người ra một mảnh vải, bên trên là các nét vẽ lộn xộn, bất quá vẫn có thể nhìn ra được một hai, xác định ra lộ tuyến, hướng rời khỏi Tàn Long Sơn.
Nhìn lại “kiệt tác” của mình, Dương Thiên cũng cảm thấy có chút mất mặt. Đây là do hắn tùy tiện nhặt một mảnh vải, sau đó dựa vào ký ức mấy ngày nay cùng những gì quan sát được khi đứng ở trên cao rồi vẽ lại một cách tương đối. Không thể không nói, năng khiếu hội họa của Dương Thiên gần như bằng không.
May mắn, Long Tích Nguyệt cũng không quá để ý đến chuyện này. Đây là hi vọng duy nhất của bọn họ lúc này, cho dù thế nào nàng cũng phải tin. Cầm lấy bản đồ, Long Tích Nguyệt bắt đầu xác định hướng đi, sau đó hai người lập tức khởi hành. Thể lực của Long Tích Nguyệt ngày càng kém, nếu tiếp tục chậm trễ không chừng sẽ giống như lời Dương Thiên nói ban đầu- bị lạnh mà chết.
Lại tốn thêm một ngày, hai người cuối cùng cũng nhìn thấy được đỉnh của Tàn Long Sơn. Lúc này Long Tích Nguyệt đã rất suy yếu, thể lực cạn kiệt cộng thêm việc nhiệt độ ngày càng hạ thấp khiến nàng bước đi rất khó khăn.
Dương Thiên thở dài, cho dù địa vị của Long Tích Nguyệt có cao cỡ nào cũng là nữ nhân, khi yếu đuối vẫn cần có một nam nhân che chở cho nàng. Dương Thiên đi đến trước mặt Long Tích Nguyệt, cúi người thấp xuống, nhẹ nhàng nói:
- Lên đi.
Long Tích Nguyệt ngẩn ra, không hiểu Dương Thiên muốn làm gì. Nàng là Long Tộc, lại thuộc Vương tộc cao quý, từ khi sinh ra đã có thể bay lượn, đương nhiên không biết những hành động quen thuộc của Nhân Tộc. Dương Thiên giải thích:
- Ngươi leo lên lưng ta, ta sẽ cõng ngươi lên đỉnh núi.
- Cõng ta?
Dương Thiên gật đầu:
- Đúng vậy, thể lực của ngươi sắp cạn kiệt. Nếu cứ tiếp tục, nói không chừng chưa lên đến nơi ngươi đã chịu không nổi.
Long Tích Nguyệt vẫn hơi lo lắng:
- Nhưng ngươi so với ta cũng không khá hơn là mấy. Hiện tại cõng thêm ta…
Dương Thiên bật cười:
- Ta tốt xấu gì cũng là Đại Thừa kỳ, thể lực so với ngươi tốt hơn rất nhiều. Cõng thêm một người cũng không phải là chuyện gì lớn, chỉ cần ngươi không quá nặng.
Câu nói cuối cùng của Dương Thiên khiến mặt Long Tích Nguyệt có hơi đỏ lên. Nàng sẵn giọng nói:
- Ngươi mới nặng.
Nói xong, Long Tích Nguyệt lập tức leo lên lưng Dương Thiên, trong lòng thầm nghĩ:
- Ngươi dám nói ta nặng, ta để cho ngươi mệt chết.
Nhìn điệu bộ của Long Tích Nguyệt, Dương Thiên dễ dàng đoán được nàng đang suy nghĩ gì. Chỉ có những lúc thế này Long Tích Nguyệt mới giống một nữ nhân bình thường. So với bộ dạng cao quý, lạnh lùng kia, Dương Thiên vẫn thích Long Tích Nguyệt hiện tại hơn.
Càng gần đến đỉnh núi, Long Tích Nguyệt càng ôm chặt lấy Dương Thiên, cơ thể nàng run lên từng đợt vì lạnh. Dương Thiên âm thầm dùng linh lực giúp nàng chống đỡ. Hắn cũng không dám làm quá tay, lỡ như nàng phát hiện ra, công sức che dâu mấy ngày nay liền đổ sông đổ biển.
Đứng trên đỉnh Tàn Long Sơn, Dương Thiên liền phát hiện thần thức của hắn có dấu hiệu giải khai. Cảm nhận một chút, xác định mặt bên kìa Tàn Long Sơn không bị Nghịch Long Lực bao phủ, Dương Thiên nhún người một cái liền từ trên đỉnh núi lao thẳng xuống. Long Tích Nguyệt bị hành động của hắn làm hoảng sợ:
- Long Vũ Hạo, ngươi muốn tự sát hay sao?
Dương Thiên không đáp lại mà tiếp tục lao đi. Mặt bên này của Tàn Long Sơn là một vách núi dựng đứng, bên dưới là một cái vực sâu không thấy đáy. Phải mất gần 10 phút hai người mới nhìn thấy đáy vực. Hai mắt Long Tích Nguyệt nhắm chặt, giống như không dám nhìn vào những gì sắp xảy ra.
Một hồi lâu sau, phát hiện mình vẫn còn lành lặn, Long Tích Nguyệt mở mắt ra thì thấy nàng cùng Dương Thiên đang từ phía dưới vực bay lên. Cảm nhận linh lực đang dần được giải khai, Long Tích Nguyệt không nén được xúc động muốn mắng người:
- Long Vũ Hạo, ngươi cố ý đùa giỡn ta. Có phải ngươi đã sớm biết khi nhảy xuống chúng ta sẽ khôi phục lại linh lực hay không?
Dương Thiên nhún vai:
- Chẳng lẽ ngươi thực sự cho rằng ta ngu ngốc đến mức cắm đầu xuống vực tự sát hay sao?
- Ngươi…
Long Tích Nguyệt còn chưa kịp phát tiết, Dương Thiên đã từ trên cao hạ xuống đất, làm thủ thế ra hiệu cho nàng yên lặng. Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Dương Thiên, Long Tích Nguyệt cũng thu hồi tâm tình, im lặng đứng bên cạnh hắn. Mất gần 15 phút sau, Dương Thiên mới lên tiếng:
- Theo trí nhớ của ta, nhiệm vụ ban đầu là thu thập một bộ Long Cốt Ma Long?
Long Tích Nguyệt gật đầu:
- Phải, đây không tính là một nhiệm vụ khó. Thông thường Long Tộc sẽ mang di hài tổ tiên về để an táng. Nếu là của chủng tộc khác thì có thể hấp thu Long Khí ẩn chứa trong xương cốt. Thế nhưng Ma Long là một chủng tộc đã sớm tuyệt tích, một số ít còn sót lại hầu như đều đã chết trong trận chiến kia. Ma Long bị hầu hết các chủng tộc khác của Long Tộc ghét bỏ, di hài của bọn hắn bị xa lánh, không ai muốn đến gần.
- Nếu là những chủng tộc khác, nói không chứng chúng ta phải xâm nhập vào Long Mộ để tìm kiếm. Bất quá Ma Long chỉ cần ở bên ngoài tìm kiếm, tuy hao tốn chút thời gian nhưng nguy hiểm đã được giảm thiểu rất nhiều.
Dương Thiên lắc đầu:
- Ta thấy còn chưa chắc.
Dương Thiên vừa nói xong liền phất tay tạo ra một cấm chế che dấu khí tức của hai người. Hắn chỉ tay về một hướng trên trời, ra hiệu cho Long Tích Nguyệt chậm rãi quan sát. Không đợi hai người đợi quá lâu, hai con rồng rất lớn liền bay ngang qua. Bọn chúng bay song song nhau, trên lưng mang theo một bộ xương rồng màu đen, có thể ẩn ẩn cảm nhận được Ma Long Khí ẩn chứa bên trong từng mảnh xương kia.
Long Tích Nguyệt thốt lên:
- Long Cốt Ma Long!
Dương Thiên bình thản đáp:
- Ngươi nói bọn hắn ghét bỏ Ma Long, tại sao lại mất công đi thu thập di hài của Ma Long.
Long Tích Nguyệt không trả lời, đây là kiến thức do những người trong Vương tộc truyền lại cho nàng, chắc chắn không sai. Chỉ là thực tế lại trái người hoàn toàn, nguyên do là vì sao?
Dương Thiên chỉ tùy tiện hỏi như vậy thôi, hắn biết Long Tích Nguyệt cũng không rõ chuyện gì đang diễn ra. Bất quá, Dương Thiên vẫn ẩn ẩn cảm nhận được đây là một âm mưu. Mà chủ mưu rất có thể là Long Chiến Thiên, kẻ đã đưa ra nhiệm vụ này cho hai người bọn họ.
- Mặc kệ là vì lý do gì, nhiệm vụ này chúng ta nhất định phải hoàn thành. Đây là bước cuối cùng của nghi lễ, làm không tốt chúng ta sẽ gặp không ít phiền toái.
Dương Thiên bật cười:
- Không cần lo lắng, ngươi không nói ta cũng sẽ không từ bỏ. Chuyện trộm cắp cướp đoạt ta làm không phải lần một lần hai. Chỉ là một bộ xương mà thôi, tìm không ra ta liền dẫn ngươi đi trộm, đây cũng không tính là chuyện gì quá khó a.
Long Tích Nguyệt bĩu môi khinh thường:
- Đừng quá tự tin. Nếu như Long Cốt Ma Long có tác dụng gì quan trọng đủ để khiến đám ngoại lai kia động tâm, bọn hắn nhất định sẽ phái cường giả canh gác. Muốn âm thầm cướp đi là chuyện rất khó khăn. Lỡ như bại lộ hành tung, dựa vào mối hận bị nhốt tại Tàn Long Sơn Mạch hàng chục vạn năm nay, ngươi nghĩ bọn hắn sẽ tha cho chúng ta sao?
Dương Thiên vẫn tỏ ra không mấy bận tâm:
- Không tha thì không tha, kẻ nào cản trở ta liền đem hắn tiêu diệt. Đến một tên giết một tên, đến mười tên giết mười tên, cho dù đến một vạn tên thì vẫn như vậy mà thôi.
Long Tích Nguyệt chán nản lắc đầu, việc khôi phục lại linh lực khiến cho sự tự tin của Dương Thiên bạo phát hay sao? Hắn hiện tại có thể gọi là ngông cuồng, tự cao tự đại không xem ai ra gì. Cho dù là cường giả Độ Kiếp kỳ, dưới sự vây công của đám Long Tộc kia cũng chỉ có kết quả bỏ mình, Long Tích Nguyệt không hiểu Dương Thiên dựa vào cái gì để tự tin? Chẳng lẽ là thực lực Đại Thừa kỳ của hắn?
Dương Thiên bất ngờ đặt tay lên vai Long Tích Nguyệt:
- Yên tâm đi, ta chỉ đùa một chút thôi. Mọi chuyện ta đều đã có dự tính, chắc chắn sẽ thành công.
Hai mắt Long Tích Nguyệt sáng lên:
- Lẽ nào ngươi đã nghĩ ra cách?
Dương Thiên gật đầu:
- Hiện tại không cần tốn thời gian đi khắp Tàn Long Sơn Mạch tìm kiếm Long Cốt Ma Long. Khi nãy không phải vừa có một cái Long Cốt Ma Long bay qua sao, cứ trực tiếp trộm nó về là được.
Truyện khác cùng thể loại
119 chương
1449 chương
185 chương
111 chương
64 chương