Phong Lưu Chân Tiên
Chương 514 : Nội tình Long Tộc
Hai người đưa Dương Thiên đến một căn phòng rất sang trọng. Bên trong bài trí khá giống với cung điện của những tên hoàng đế trong những bộ phim cổ trang Dương Thiên từng xem. Chính giữa căn phòng còn có một hồ nước nóng rất lớn, xung quanh là bốn cái đầu rồng đang phun nước vào bên trong. Có hai mỹ nữ đang đứng ven hồ, không ngừng ném xuống những loại linh thảo khác nhau khiến cho hồ nước tràn ngập linh lực.
Hai tên hộ vệ đưa cho Dương Thiên một cái ngọc giản, bên trong có ghi lại bản đồ của nơi này. Bọn hắn cẩn thận dặn dò Dương Thiên nhất định không được đi vào nhưng nơi có đánh dấu bên trên bản đồ. Đó là những khu vực cấm, bất cứ ai không được phép mà ngang nhiên đi vào sẽ phải chịu hình phạt rất nặng.
Dặn dò mọi chuyện xong, hai tên hộ vệ nói vài câu khách sáo rồi bỏ đi. Dương Thiên chậm rãi bước vào. Vừa trong thấy hắn, hai mỹ nữ kia liền đứng dậy:
- Nước đã chuẩn bị xong, ngươi có thể tự nhiên. Bọn ta ra ngoài trước.
Dương Thiên trêu chọc:
- Vội như vậy? Các ngươi có thể ở lại đây thêm chút nữa, chúng ta cùng…
- Hừ.
Vẻ mặt hai nàng có chút khó coi, hừ lạnh một tiếng rồi xoay người bước ra ngoài. Dương Thiên đưa tay xoa mũi, tỏ vẻ bất đắc dĩ. Hắn cũng chỉ tùy tiện nói đùa vài câu mà thôi. Hai nàng tuy có chút nhan sắc nhưng còn xa mới đủ lọt vào pháp nhãn của hắn. Long Tộc kiêu ngạo, cho dù là tì nữ cũng có ngạo khí của riêng mình, không thể đùa giỡn quá đáng. Việc này Dương Thiên lại vô ý quên mất, thật sự là lỗi của hắn a.
Khởi động trận pháp được thiết lập sẵn trong phòng, Dương Thiên cởi bỏ y phục ngâm mình xuống hồ. Mặc kệ thế giới này thế nào, những lúc thế này lại không nhân cơ hội tận hưởng thì thật ngu ngốc. Dù sao Long Ngạo Thiên vẫn còn có việc phải giải quyết, tạm thời sẽ không có thời gian quản hắn. Dương Thiên ngâm mình trong nước, cảm nhận linh lực chảy vào cơ thể, thoải mái nói:
- Đám đế vương xưa kia hàng ngày tận hưởng hậu cung 3000 mỹ nữ, cơm no, rượu say, tiêu dao khoái lạc. Chẳng trách bọn hắn lại đắm chìm trong đó để rồi mất nước. Đáng tiếc, cho dù địa vị của ta cao hơn bọn hắn rất nhiều cũng không có cơ hội tận hưởng cuộc sống kia…
…
Trong lúc Dương Thiên còn đang cảm thán, Long Ngạo Thiên đang ngồi trên một cái bàn gỗ màu đỏ. Phía dưới hắn là một đám người đang thay phiên nhau báo lên những chuyện gấp cần xử lý. Vẻ mặt Long Ngạo Thiên ngày một khó coi, bộ dạng già nua lúc này còn có thêm chút dữ tợn:
- Ta chỉ vừa bỏ đi một thời gian ngắn, các ngươi đã đem Thiên Long Tộc đẩy đến tình cảnh này. Nếu cứ tiếp tục như thế này, không qua trăm năm nữa, Long Chiến Thiên sẽ đem Thiên Long Tộc thôn tính. Đến lúc đó, chúng ta sẽ trở thành tội nhân thiên cổ, đâu còn mặt mũi để gặp Thủy Tổ.
Lời của Long Ngạo Thiên tuy có hơi quá nhưng đều là sự thật. Trong năm nhánh lớn của Long Tộc hiện này, Thiên Long Tộc và Liệt Thiên Đế Viêm Long Tộc là mạnh nhất. Long Ngạo Thiên vẫn mạnh hơn Long Chiến Thiên một chút. Thế nhưng Long Chiến Thiên lại có Khốn Long Tiên, vì vậy trong trận chiến tranh đoạt chức vị tộc trưởng Long Tộc lần trước hắn đã thua cuộc.
Nói cho đúng, cả Long Ngạo Thiên và Long Chiến Thiên đều giống nhau, muốn thôn tính toàn bộ quyền lực vào tay mình. Bất quá, lần này Long Chiến Thiên đã cao tay hơn một bậc, không biết bằng cách nào có được Khốn Long Tiên.
Như vậy, cho dù Dương Thiên có thành công phá hủy Khốn Long Tiên, giúp Long Ngạo Thiên giết chết Long Chiến Thiên, chẳng qua là khiến Long Tộc đổi chủ mà thôi, chuyện bọn hắn tấn công Linh Giới vẫn sẽ không thay đổi.
Khác với Thiên Long Tộc và Liệt Thiên Đế Viêm Long Tộc, ba nhành còn lại khá thầm lặng. Vì vậy mục tiêu đầu tiên của Long Chiến Thiên tất nhiên là Thiên Long Tộc. Chỉ cần khiến Thiên Long Tộc quy hàng, ba nhành còn lại sẽ đơn giản hơn rất nhiều.
Long Chiến Thiên lợi dụng quyền tộc trưởng, không ngừng vơ vét tài nguyên tu luyện, khiến cho thực lực tổng thể của Liệt Thiên Đế Viêm Long Tộc ngày càng tăng mạnh. Một nơi có thêm tài nguyên, những nơi khác tất nhiên phải chịu thua thiệt. Trong chuyện này, Thiên Long Tộc là người chịu hậu quả nặng nề nhất.
Chỉ tình trong thời gian Long Ngạo Thiên rời đi tìm người được chọn, lãnh thổ của Thiên Long Tộc đã thu hẹp đi một phần năm. Đáng nói hơn, đây đều là những nơi có lượng tài nguyên vô cùng phong phú. Ban đầu Long Ngạo Thiên nói với Dương Thiên bọn hắn còn 500 năm, thực tế chính là thời gian mà hắn tính toán trước khi Long Chiến Thiên hoàn toàn thâu tóm tất cả bốn nhánh còn lại. Nhưng hiện tại, xem ra tối đa cũng chỉ còn được hơn 300 năm mà thôi.
Long Ngạo Thiên tức giận, không ai dám cãi lại. Mãi một lúc sau, một người mới bước lên nói:
- Tộc trưởng, kẻ mà ngươi vừa dẫn về lẽ nào chính là người được chọn?
Long Ngạo Thiên lắc đầu:
- Không phải.
- Vậy tại sao ngươi lại dẫn hắn về đây. Nơi này là Long Giới, không chấp nhận…
Tên kia còn chưa nói hết câu, Long Ngạo Thiên đã hừ lạnh:
- Từ khi nào ta làm việc phải xin phép của các ngươi?
Biết mình lỡ lời, tên kia vội vàng cúi đầu:
- Tộc trưởng tha tội, là do ta quá nóng nảy nên đã lỡ lời.
Long Ngạo Thiên cũng không có ý trách phạt, hắn trầm giọng nói:
- Hắn mặc dù không phải người được chọn nhưng trong tay lại nắm giữ một bảo vật vô cùng lợi hại. Ta có thể cảm nhận được uy lực hủy thiên diệt địa của thứ đó. Kẻ tạo ra nó tu vị chắc chắn không yếu hơn tổ tiên của chúng ta. Vì vậy, ta chắc rằng nó đủ sức phá hủy Khốn Long Tiên.
Tất cả những người có mặt ở đây đều trợn mắt há mồm. Tu vị của tổ tiên đã cao đến một trình độ khó tin, cho dù đặt tại Tiên Giới cũng là cường giả đỉnh cấp. Có thể so sánh với hắn hẳn là không có mấy người. Trong tay Dương Thiên nắm giữ một bảo vật kinh khủng như vậy khiến bọn họ rất kinh ngạc, nhưng nhiều hơn lại là sự lo lắng:
- Tộc trưởng, thứ kia đáng sự như vậy, lỡ như tên Nhân Tộc đó có ý đồ xấu, vậy Thiên Long Tộc chúng ta, thậm chí những tộc khác có thể sẽ phải chịu tổn thất rất lớn. Quan trọng hơn, mục đích ban đầu của chúng ta là dựa vào người được chọn đoạt lấy Khốn Long Tiên từ tay Long Chiến Thiên. Nếu như phá hủy nó, Long Tộc sẽ lại một lần nữa phân chia. Ba tộc kia cho dù không sánh được với Thiên Long Tộc cùng Liệt Thiên Đế Viêm Long Tộc nhưng cũng không phải đèn dầu đã cạn, muốn bọn họ quy phục vô cùng khó khăn.
Những chuyện tên này vừa nói Long Ngạo Thiên đương nhiên hiểu. Hắn rõ hơn ai hết tầm quan trọng của Khốn Long Tiên trong việc khống chế toàn bộ Long Tộc. Thế nhưng lúc này người nắm giữ pháp bảo kia lại là Long Chiến Thiên. Muốn đoạt lấy nó từ tay tên kia so với lên trời còn khó khăn hơn rất nhiều.
Nhưng cho dù không muốn thì Long Ngạo Thiên vẫn không còn lựa chọn nào khác. Thời gian chỉ còn lại hơn 300 năm, cho dù tìm ra người được chọn, lúc đó Long Chiến Thiên đã sớm thống nhất Long Tộc, nắm trong tay mọi quyền lực. Người được chọn kia có xuất hiện cũng chỉ là để cản trợ việc chinh phục Linh Giới của Long Tộc mà thôi. Thứ mà Long Ngạo Thiên nhắm đến chính là khống chế toàn bộ Long Tộc, đem lực lượng khổng lồ kia đi đánh chiếm ba ngàn vị diện, sát nhập lại thành một thể.
Ước mơ cao xa cần phải có tài năng cùng sự chuẩn bị chu đáo. Long Ngạo Thiên tự nhận hắn tài trí vô song, đáng tiếc thời gian quá ngắn ngủi. Dương Thiên lúc này giống như con bài tẩy của Long Ngạo Thiên. Chưa đến thời khắc quan trọng nhất, hắn tuyệt đối không muốn Dương Thiên đem Khốn Long Tiên phá hủy. Đây mới chính là lý do Long Ngạo Thiên cung cấp tài nguyên cho Dương Thiên tu luyện. Bề ngoài là để hắn nâng cao tu vị, tăng khả năng thành công. Thực chất là tranh thủ thời gian để tìm ra biện pháp khác. Trừ khi không còn cách nào mới phải sử dụng đến hạ sách này.
Nếu Dương Thiên biết được toàn bộ kế hoạch của Long Ngạo Thiên, biết đối phương chỉ xem mình là con cờ hắn chắc chắn sẽ cười to. Trong bàn cờ vua, quân tốt khi tiến đến ô cuối cùng có thể phong hậu. Dương Thiên cũng như vậy, chỉ cần cho hắn có đủ thời gian và tài nguyên, ai là con cờ trong tay ai còn chưa biết được.
“Nếu nhân sinh là một bàn cờ, vậy thì ta chính là kỳ thủ giỏi nhất”.
Truyện khác cùng thể loại
119 chương
1449 chương
185 chương
111 chương
64 chương