Phong Lưu Chân Tiên

Chương 395 : Diệt Cực Linh Môn

Trung niên nhân hoảng hốt, đang muốn tấn công thì phát hiện cơ thể của mình bị tê cứng trong giây lát. Đến khi cơ thể hắn trở lại bình thường, một cảm giác đau thấu xương từ cánh tay phát ra khiến hắn hét to. Đáng tiếc, Trọng Ngục của Cực Linh Môn là nơi chuyên dùng để giam giữ và tra tấn phạm nhân, đã sớm bố trí trận pháp cách âm. Cho dù hắn có la lớn hơn người bên ngoài cũng không nghe thấy được. Trung niên nhân lùi lại phía sau vài bước, lúc này Chu Hân Dao mới nhìn thấy cánh tay phải của hắn chỉ còn là xương trắng, máu tươi không ngừng nhỏ xuống mặt đất. Vẻ mặt Dương Thiên vẫn lạnh lùng: - Ta rất muốn thử, đáng tiếc, ngươi còn chưa đủ tư cách. Vì vậy, chi bằng chính ngươi tự mình trải nghiệm đi. Trung niên nhân không đáp, tay trái của hắn ném ra một đống linh phù rồi xoay người chạy thật nhanh. Tên Dương Thiên này quá đáng sợ, có thể yên lặng đến gần mà hắn không phát hiện ra được. Còn có loại pháp thuật khiến hắn bị tê cứng trong khoảnh khắc kia. Phải biết, tu sĩ cao cấp quyết đấu, chỉ cần 1 giây phút mất tập trung cũng đủ khiến ngươi bỏ mạng. Vừa nãy, Dương Thiên có thể giết chết hắn, nhưng lại chỉ lột da cắt thịt ở một cánh tay, rõ ràng là đang muốn chơi đùa với hắn. Đối thủ này, hắn không nắm chắc phần thắng nên liền chọn cách bỏ trốn. Chỉ cần rời khỏi đây, bên ngoài có rất đông tu sĩ của Cực Linh Môn, đến khi đó không cần phải lo sợ Dương Thiên nữa. Nhưng Dương Thiên có thể để hắn được như ý sao? Tra tấn Chu Hân Dao, khiến nàng bị thương năng như vậy, kết quả chỉ có một, Chết. Hơn nữa, còn là chết một cách đau đớn. Phá Thiên biến đổi hình dạng, Pháp Diệt vung nhẹ một cái. Những tấm linh phù kia chưa kịp kích hoạt lập tức mất đi linh quang, rơi xuống mặt đất như giấy vụn. Phá Thiên trở lại dạng súng, một cột lửa cực lớn từ nòng súng bắn ra, đem Trọng Ngục xuyên thủng. Tiếng nổ cùng cột lửa lập tức khiến những người bên ngoài chú ý. Bọn hắn đang tìm kiếm kẻ phá hủy trận pháp, nhìn thấy một màn này liền tập trung về phía Trọng Ngục. Xuất hiện trước mặt bọn họ là hình ảnh một vị thái thượng trưởng lão cao cao tại thương đang bị một thanh niên lạ mặt túm cổ nhấc lên. Một đồng tử đang ngồi trên cây sáo ngọc, từ sâu bên trong Cực Linh Môn bay ra, nhìn chằm chằm vào trung niên nhân rồi quay sang Dương Thiên, giọng nói ẩn chứa sát khí: - Ngươi là ai, dám đến Cực Linh Môn gây rối, có biết đã phạm phải trọng tội gì không? Dương Thiên không trả lời hắn mà quay lại nhìn Chu Hân Dao mỉm cười: - Ngươi đợi một lát, san bằng Cực Linh Môn xong ta sẽ giúp ngươi gỡ bỏ thứ kia. Chu Hân Dao lập tức lắc đầu: - Không cần lo lắng cho ta. Dương Thiên, ngươi mau chạy đi. Cực Linh Môn người đông thế mạnh, tên Tiêu Hàn kia cũng có mắt ở đây. Nếu để bọn họ hợp sức dựng lên Cực Linh Trảm Thiên Trận, ngươi chắc chắn… Dương Thiên lắc đầu: - Không cần lo lắng, Tiêu Hàn đã bị ta giết chết. Cái thứ gọi là Cực Linh Trảm Thiên Trận kia cũng không có gì đặc biệt, một chiêu liền phá được, thật nhàm chán a. Hai mắt Chu Hân Dao mở to, suýt chút nữa cho rằng mình đã nghe nhầm. Cực Linh Trảm Thiên Trận được mệnh danh là trận pháp công kích mạnh nhất của Nhân Tộc, trong trận đại chiến năm xưa cũng có tiếng tăm lừng lẫy, khiến Yêu Tộc kinh sợ. Vậy mà hắn… Dương Thiên đã sớm đoán được biểu cảm này của nàng, hắn quay mặt về phía trung niên nhân: - Tiếp theo đây, ta sẽ cho ngươi nếm thử tư vị lột da róc xương, trừu hồn luyện phách. Dương Thiên giữ nguyên tư thế, không hề làm bất kỳ động tác gì, từng lớp da cùng thịt trên cánh tay của trung niên nhân liên tục rơi xuống khiến hắn kêu gào thảm thiết. Một tu sĩ của Cực Linh Môn nhịn không nổi nữa liền hét to: - Mau dừng tay. Đáp lại tiếng hét là một cột lửa phóng ra, đem tên kia đốt thành hư vô. Dương Thiên vẻ mặt vẫn lạnh lùng, tiếp tục công việc của mình. Vị Nguyên Anh kỳ còn lại của Cực Linh Môn gương mặt lúc xanh lúc trắng nhưng không dám có hành động lỗ mãng. Chấn động phá hủy Cực Linh Thành, Tiêu Hàn sư huynh cùng những người khác vẫn chưa trở về, biển lửa kinh người kia rất có thể là do người trước mặt gây nên. Vừa nãy Chu Hân Dao có gọi hắn là Dương Thiên, lẽ nào chính là tên Dương Thiên mà bọn hắn đang truy bắt? Thảm cảnh diễn ra trước mặt, đồng tử rốt cuộc cũng không chịu được nữa, mở miệng giản hòa: - Đạo hữu, Cực Linh Môn chính là một trong tam đại môn phái, ngươi làm như vậy chẳng lẽ không sợ trở thành công địch của Nhân Tộc? Dương Thiên cười lạnh: - Tam đại môn phái? Sau ngày hôm nay chỉ còn là nhị đại môn phái mà thôi. Đồng tử giật mình, không tự chủ được lùi về phía sau một đoạn: - Ngươi muốn làm gì? - Tốt nhất các ngươi nên yên lặng đứng đó, nơi không chừng lát nữa ta sẽ để lại một vài kẻ sống sót. Còn nếu các ngươi muốn chiến đấu vì cái danh dự môn phái gì đó thì có thể thử. Đồ án trên mình Phá Thiên phát ra ánh sáng màu đen, một cổ khí tức khủng bố bao trùm lên Cực Linh Môn. Những đệ tử tu vị thấp kém gần như không thở được, ngã trên mặt đất. Đồng tử nhìn qua trung niên nhân, khóe mắt hiện lên vẻ quyết liệt, khống nói lời nào, lập tức xoay người bỏ chạy. Hắn chưa đi được bao xa thì đã nghe tiếng của Dương Thiên vang vọng bên tai: - Đây là lựa chọn của ngươi? Cũng tốt, để ta tiễn ngươi đi trước. Đồng tử cảm thấy lồng ngực đau nhói, hắn gian nan nhìn xuống thì phát hiện ra một thanh kiếm màu đen hình dạng kỳ lạ đang cắm trên ngực mình: - Ngươi… - Được chết dưới Nhân Diệt, cho dù chỉ là mô phỏng lại, ngươi cũng có thể tự hào rồi. Đồng tử há to miệng, muốn nói gì đó mà không thốt nên lời. Từ chỗ vết thương, một lực lượng kỳ dị bắt đầu ăn mòn cơ thể hắn. Trong nháy mắt, đồng tử đã hoàn toàn biến mất, chỉ để lại cây sáo ngọc rơi trên mặt đất. Dương Thiên lướt qua một lượt những đệ tử còn lại của Cực Linh Môn: - Còn có kẻ nào dám bỏ trốn? Hàng ngàn đệ tử Cực Linh Môn đồng loạt quỳ xuống đất dập đầu: - Tiền bối, xin tha mạng. - Tha? Dương Thiên tay cầm kiếm đưa cao, ngay lúc hắn chuẩn bị chém xuống thì nghe được tiếng kêu của Chu Hân Dao: - Dương Thiên, mau dừng tay. Bọn họ chỉ là những đệ tử bình thường, không cần đuổi tận giết tuyệt. Dương Thiên ngẩn đầu nhìn nàng: - Bọn hắn khiến ngươi ra nông nổi này, ngươi còn cầu xin giúp bọn hắn? Chu Hân Dao lắc đầu: - Kẻ gây ra mọi chuyện là cao tầng của Cực Linh Môn, hoàn toàn không liên quan đến những đệ tử kia. Dương Thiên hơi khựng lại, trong khoảnh khắc thấy Chu Hân Dao bị tra tấn, hắn đã trở lại thành Sát Thần Dương Thiên của trước kia. Lạnh lùng, tàn nhẫn, giết người không chớp mắt. Từ sau khi đột phá Chân Tiên, trở về trái đất, Dương Thiên đã sớm quên mất bộ mặt này, không ngờ nó vẫn luôn tồn tại, ẩn sâu trong con người hắn. - Không đúng, Chân Tiên trùng sinh, tâm tính trở lại như trước kia, Sát Thần Dương Thiên vốn không còn tồn tại nữa. - Khoan đã, Nhược Hy đã nói, Thập Đại Chân Tiên sinh ra cùng với thế giới này. Từ trước đến nay chưa từng có ai đột phá Chân Tiên, vậy truyền thuyết trùng sinh là do đâu mà có? - Con đường ta đã đi là do chính ta dựng nên, vậy mục đích của ta lúc đó là gì? Tại sao khi khôi phục tu vị ta vẫn không thể nhớ lại những chuyện trước kia. - Sư phụ cùng Nhược Hy đã từng nói, ta là người gần với cảnh giới Sáng Thế Thần nhất, vậy ta của trước kia đã ngộ ra được điều gì mà lại sắp đặt con đường này? Dương Thiên đứng ngẩn ngơ một hồi lâu, hắn mơ hồ cảm nhận được điều gì đó, nhưng mỗi khi muốn bắt lấy nó thì lại bị vuột khỏi tay. Dương Thiên đứng yên, những người bên dưới cũng không dám có hành động gì, một mực quỳ ở đó. Mãi cho đến khi nghe được tiếng truyền âm của Chu Hân Dao, Dương Thiên mới tỉnh lại: - Dương Thiên, ngươi làm sao vậy? Có phải bị thương ở chỗ nào hay không? Dương Thiên mỉm cười nhìn nàng: - Không có chuyện gì. Cảm ơn ngươi. Chu Hân Dao còn chưa hiểu vì sao Dương Thiên cảm ơn mình thì đã nghe hắn nói to: - Cực Linh Môn từ nay về sau không còn nữa, các ngươi cũng không còn là đệ tử của Cực Linh Môn. Trong vòng 1 giờ, nếu ta còn thấy bất kỳ người nào ở đây, giết không tha. - Cảm ơn 8xxv81G tiền bối đã tha mạng. Chúng tu sĩ đồng thanh hô lên rồi vội vả quay trở về thu dọn hành lý. Dương Thiên bay đến trước mặt trung niên nhân đang bị cấm chế khóa chặt, nằm trên mặt đất: - Đến lượt ngươi.