Phong Lưu Chân Tiên
Chương 25 : Tình địch
Theo Tần Chính vào nhà, Dương Thiên nhìn thấy Tần Tuyết đang ngồi đối diện với Lý Tưởng. Tên này đang luôn mồm ba hoa, Tần Tuyết vẻ mặt cố chịu đựng, thấy Dương Thiên bước vào liền vui mừng:
- Dương Thiên, ngươi đã đến rồi.
Dương Thiên gật đầu cười, sau đó bước vào ngồi cạnh Tần Tuyết. Tần Tuyết giật mình, chỗ này là chỗ ngồi của phụ thân nàng, hắn trước giờ rất ghét người khác ngồi vào chỗ của hắn. Nhìn qua Tần Chính, thấy hắn vẻ mặt vẫn cười tươi, không chút nào để ý ngồi xuống phía ghế đối diện. Tần Tuyết liền thở phào nhẹ nhõm.
Tần Tuyết là người thông minh, thoáng chút liền cảm thấy không đúng. Phụ thân nàng tự mình ra tiếp đón Dương Thiên, hơn nữa bị hắn chiếm chỗ vẫn tươi cười. Dù Lý Tưởng là thiếu gia của Lý gia cũng không có loại đãi ngộ này. Nói như vậy Dương Thiên địa vị cực kì cao. Ít nhất chắc hẳn không kém Lý gia. Phải biết, Lý gia là một trong tam đại gia tộc lớn nhất cả nước, so với Tần gia còn mạnh hơn một ít.
Nhìn qua Dương Thiên tỏ vẻ nghi vấn, Dương Thiên không biết nàng nghĩ gì, liền vui vẻ nói:
- Tuyết nhi, ta hôm nay đến thăm ngươi là muốn tặng ngươi một món quà.
Tần Tuyết vẻ mặt vui mừng:
- Ai là Tuyết nhi của ngươi? Ngươi có quà gì định tặng ta?
Không đợi Dương Thiên đáp lại, Lý Tưởng bên kia liền nói theo:
- Tuyết nhi, ta cũng có một món quà muốn tặng ngươi.
Tần Tuyết vẻ mặt chán ghét:
- Lý thiếu gia, xin ngươi gọi ta là Tần Tuyết, ta không phải Tuyết nhi của ngươi.
Nàng rất chán ghét người này. Hắn đến nhà nàng cũng đã được vài lần, lần nào cũng ở trước mặt nàng khoe khoang về gia tộc giàu có. Trong mắt Tần Tuyết hắn cơ bản chỉ là một tên phú nhị đại.
Lý Tưởng vẻ mặt thay đổi, Dương Thiên gọi thì không sao, hắn vừa gọi liền bị nàng mắng, đây là có chuyện gì. Hắn thế nhưng là vị hôn phu của nàng:
- Tuyết nhi, ta là vị hôn phu của ngươi. Ngươi cũng không thể trước mặt người ngoài làm ta mất mặt.
Tần Chính vẻ mặt bình tĩnh, hắn quyết định để Dương Thiên giải quyết chuyện này. Dù sao bằng vào thế lực của Dương Thiên, chuyện này chỉ là việc nhỏ. Tần Tuyết vẻ mặt tức giận:
- Ai là vị hôn thê của ngươi. Hôn sự định ra ta vốn không đồng ý. Hơn nữa cha ta cũng đã từ hôn rồi.
Nói xong nhìn qua Dương Thiên, sợ hắn tức giận. Dương Thiên vẫn không nói gì. Hắn đang chọn thời điểm thích hợp, cho tên kia một đòn “tất sát”. Hắn cũng không muốn tên kia tiếp tục tới làm phiền Tần Tuyết.
Lý Tưởng vẻ mặt đã rất khó chịu, nhìn qua Tần Chính:
- Tần bá phụ, hôm nay ta đến đây cũng là vì chuyện này. Các ngươi từ hôn là sự thực?
Tần Chính vẻ mặt điềm đạm:
- Đúng vậy, chuyện này ta cùng gia tộc cũng đã thông báo với các ngươi rồi. Ta cũng sẽ không giải thích nữa.
Lý Tưởng lúc này thật sự đã không nhịn được nữa, hắn và Tần Tuyết hôn sự định đoạt đã lâu, hắn cũng thực sự rất thích nàng, trầm giọng nhìn Dương Thiên:
- Là vì hắn?
Tần Chính không trả lời, nhìn Dương Thiên. Dương Thiên cảm thấy thời cơ đến, cũng mở miệng nói:
- Đúng vậy, Tuyết nhi là của ta. Mặc kệ ngươi hay Lý gia cũng nên từ bỏ ý định với nàng. Nếu không sau này cũng đừng trách ra độc ác.
Tần Tuyết vẻ mặt đỏ bừng thầm nói: “Phi, ai là Tuyết nhi của ngươi”. Bất quá biết Dương Thiên đang giúp đỡ mình nên nàng cũng không phản đối. Hơn nữa thầm nghĩ gia tộc từ bỏ hôn sự này có phải hay không là bởi vì Dương Thiên?
Lý Tưởng lớn giọng:
- Tiểu tử, ta cho ngươi cơ hội rút lại lời này, hơn nữa hướng ta cuối đầu xin lỗi, ta có thể nể mặt Tuyết nhi mà bỏ qua cho ngươi. Ngươi vốn không biết Lý gia lợi hại đến thế nào.
Dương Thiên cười khẩy:
- Ta tuy không biết Lý gia lợi hại thế nào, nhưng ta biết ngươi là một phế vật không thể tu luyện. Thậm chí hai tên hộ vệ cũng chỉ là Nhân cấp võ giả. Xem ra địa vị của ngươi trong gia tộc không được tốt lắm.
Lý Tưởng nắm chặt hai tay, Dương Thiên chạm trúng vào chỗ khó chịu nhất của hắn, có một đại ca là thiên tài, hắn lại không tu luyện được. Tuy rằng cũng là dòng chính nhưng địa vị cũng không cao. Liền dùng hắn cùng Tần gia lập mối quan hệ thông gia. Nếu hôn sự bị hủy bỏ, địa vị của hắn sẽ càng xuống dốc, rất có thể bị đẩy ra ngoài gia tộc để làm kinh doanh vụ sự.
- Vậy để ta cho ngươi biết về sự một chút lợi hại của Lý gia.
Nói xong một quyền hướng thẳng vào mặt Dương Thiên, hắn tuy không thể tu chân, nhưng vẫn luyện tập võ thuật từ nhỏ, tu vị đã đạt đến Nhân cấp trung kì. Tần Tuyết thấy Lý Tưởng bất ngờ động thủ liền hô to:
- Dương Thiên, cẩn thận.
Dương Thiên vẻ mặt bình tỉnh, ngón tay bắn ra một tia linh khí bay thẳng đến ngực Lý Tưởng. Lý Tưởng lập tức cảm thấy ngực đau nhói, ôm ngực ngã ra đất. Hai tên hộ vệ ở xa thấy vậy liền vội chạy đến, hoảng sợ nói:
- Ngươi đã làm gì thiếu gia nhà ta?
Dương Thiên liền phất tay:
- Mang hắn về, nói với Lý gia nếu muốn cứu hắn thì lập tức đến gặp ta nhận lỗi.
Hai tên hộ vệ vẻ mặt hoảng sợ, bọn hắn tu vị cùng Lý Tưởng không khác biệt lắm, cũng không dám manh động. Lập tức mang Lý Tưởng đi ra. Dương Thiên quay lại nhìn Tần Tuyết:
- Không có việc gì. Bằng vào hắn vốn không làm gì được ta. Ngươi lo lắng cho ta sao?
Tần Tuyết “hừ” nhẹ một tiếng:
- Ai thèm lo lắng cho ngươi.
Dương Thiên cười cười, ngồi xuống, lấy ra một cái vòng ngọc nhìn có vẻ rất đơn giản đưa cho Tần Tuyết:
- Đây là món quà ta tặng ngươi, dù không đáng là bao nhưng cũng là tấm lòng của ta. Ngươi cũng nên trân trọng nó a.
Tần Tuyết cầm lấy vòng tay vẻ mặt mừng rỡ:
- Yên tâm, ta sẽ giữ nó thật kĩ.
Tần Chính lúc này liền nói:
- Tuyết nhi, khi nãy mẹ ngươi có việc tìm người, người vào trong gặp nàng đi.
Tần Tuyết cũng hiểu là phụ thân cố ý kêu nàng rời đi để nói chuyện riêng với Dương Thiên. Không nói thêm lời nào nữa, một nữ giúp việc lại gần đỡ nàng lên xe lăn đi vào trong.
Chờ Tần Tuyết đi vào, Tần Chính nhìn Dương Thiên:
- Cái vòng đó hẳn là Linh bảo a?
Dương Thiên ngạc nhiên, tuy chiếc vòng vừa rồi so với Linh bảo cao cấp hơn nhiều, nhưng Tần Chính có thể nhìn ra chỗ khác thường cũng không tệ. Phải biết, hắn cũng chỉ là người bình thường a.
- Không ngờ ngươi cũng có thể nhận biết.
- Ta tuy không thể tu luyện, nhưng đối với giám định đồ vật vẫn có chút tâm đắc. Chiếc vòng vừa rồi tuy vẻ ngoài tầm thường nhưng khiến ta cảm thấy rất khác biệt.
Tần Chính cố giữ bình tĩnh nhưng trong lòng dậy sóng, hắn chỉ là đón mò mà thôi. Linh bảo cả Tần gia cũng chỉ có một, hai món. Dương Thiên tiện tay liền tặng Tần Tuyết một món, đây là cỡ nào giàu có a.
Dương Thiên nói:
- Ngươi muốn nói với ta không phải là chỉ có chuyện này a?
- Chuyện vừa rồi…
Dương Thiên khoát tay:
- Ta là cố ý để Lý gia nhắm vào ta, dù sao việc này do ta gây ra. Ta cũng không định để Tần gia các ngươi chịu tội.
Tần Chính vẻ mặt vui mừng, xem ra Dương Thiên làm người vẫn rất được. Liền nói tiếp:
- Đã tìm được hung thủ hãm hại Tuyết nhi.
Dương Thiên vẻ mặt trầm xuống:
- Hơn một tháng mới phát hiện, tốc độ làm việc của Tần gia có chút chậm a. Nói đi, là ai dám hãm hại Tuyết Nhi.
- Là một trong tam đại gia tộc, Hoàng gia. Ta đoán bọn hắn muốn ngăn cản mối quan hệ thông gia giữa Tần gia và Lý gia.
- Tam đại gia tộc?
Tần Chính không ngờ Dương Thiên không biết đến tam đại gia tộc. Bất quá nghĩ đến thế lực sau lưng hắn, quả thật không cần để ý đến tam đại gia tộc. Mở miệng giải thích:
- Đây là ba gia tộc lớn nhất cả nước, bao gồm: Tần gia, Hoàng gia, Lý gia. Lý gia mạnh nhất, Tần gia chúng ta yếu nhất. Ba đại gia tộc thế lực chỉ kém chính phủ, nắm giữ thế lực về kinh tế cũng như vũ lực đều rất mạnh.
Dương Thiên trầm giọng:
- Mặc kệ bọn hắn là ai, dám hạ độc Tuyết nhi đều sẽ phải trả giá.
Dương Thiên cũng không định diệt sạch Hoàng gia, oan có đầu, nợ có chủ, hắn cũng không định làm hại người vô tội. Còn rjpOTwN về lí luận: “Diệt sạch để trừ hậu hoạn” Dương Thiên vốn không quan tâm, hắn cần phải lo sợ bọn người kia trả thù sao. Ma môn, Thiên Sơn Thánh phong so với Lý gia hay Hoàng gia đều mạnh hơn nhiều lần.
Gác chuyện đó qua một bên, nhìn Tần Chính:
- Việc này các ngươi hãy tìm đầy đủ tin tức về kẻ chu mưu. Ta sẽ giải quyết bọn họ. Hôm nay, ta đến đây còn có một việc quan trọng hơn.
Truyện khác cùng thể loại
240 chương
5 chương
76 chương
1019 chương
41 chương
539 chương
103 chương
120 chương
66 chương