Phong Lưu Chân Tiên
Chương 207 : Thiếu niên lạ mặt
Ý tứ của lão gia chủ rất rõ ràng, ai có ý định thay đổi tộc trưởng sẽ có kết cục tương tự Tần Tiêu. Dưới sự uy hiếp trắng trợn của lão, kết quả rất nhanh đã có. Hơn 90% số tộc nhân lựa chọn phản đối, còn lại 10% lựa chọn trung lập. Không ít người thuộc phe Tần Tiêu thái độ xoay chuyển 180 độ, lựa chọn phản đối.
Đối với kết quả này, Dương Thiên không cảm thấy có gì ngoài ý muốn. Chờ hội nghị kết thúc, Dương Thiên vốn định cùng Tần Tuyết trở về thì bị lão gia chủ cản lại:
- Dương Thiên, nếu ngươi có việc thì hãy đi trước. Tần Tuyết còn phải ở lại Tần gia vài ngày.
Dương Thiên cau mày:
- Ngươi lại muốn làm khó dễ ta, chuyện hôn sự khi nãy ta đã định bỏ qua cho ngươi. Hiện tại liền đem ra tính luôn một lượt đi.
Lão gia chủ cười khổ, đánh mắt qua Tần Tuyết, tỏ ý xin sự giúp đỡ. Tần Tuyết vội nói:
- Ta quả thực có chuyện quan trọng cần phải ở lại, ngươi về Thanh Lâm quận trước đi. Vài ngày sau gặp lại.
- Tuyết nhi, ngươi nỡ nhẫn tâm để lại ta bơ vơ…
Tần Tuyết trợn mắt:
- Đừng đóng kịch nữa, ngươi bỏ đi mấy ngày trước không nói với ta tiếng nào, ta còn chưa tính sổ với ngươi…
- A, Tuyết nhi, ta chợt nhớ ra có hẹn gặp một người bạn. Gặp lại sau.
Nữ nhân hỏi tội là một sự tình rất đau đầu, Dương Thiên tất nhiên sẽ tìm cách bỏ trốn. Tần Tuyết nhìn Dương Thiên rời đi, trong lòng dâng lên tư vị khó hiểu. Nàng có một chuyện rất muốn hỏi hắn, nhưng lời nói cứ lên đến miệng lại bị nuốt xuống, không cách nào thốt ra được.
…
Dương Thiên rời khỏi Tần gia, hai mắt nhìn quanh tìm kiếm Tần Chiến. Hắn định cùng tên kia thảo luận vấn đề nhân sinh. Đáng tiếc, tên kia nghe thấy danh tiếng của Dương Thiên, sợ đắc tội hắn nên đã sớm bỏ trốn. Dương Thiên thở dài một hơi, sống trên đời, gặp được người cùng lý tưởng, cùng hắn đàm đạo là chuyện rất vui vẻ a.
Trở về Thanh Lâm quận, Dương Thiên chưa kịp mở cửa vào nhà thì một cái lưỡi liềm từ đằng sau đã phóng thẳng về phía cổ hắn. Không cần quay người lại, Dương Thiên một tay nắm lấy lưỡi liềm, một tay tra chìa khóa vào cửa để mở. Xong xuôi, hắn bước vào nhà, để lại một câu nói:
- Vào trong đi.
Dương Thiên đi vào trong nhà, theo sau hắn là một thiếu niên. Người này còn rất trẻ, nhìn qua chỉ khoảng 16, 17, gương mặt lạnh lùng, không nhìn ra được bất kỳ một tia cảm xúc nào từ đó. Dương Thiên nhíu mày:
- Vô Tình Đạo?
Thiếu niên đáp lại bằng giọng nói bình thản:
- Đúng vậy.
- Dám bước trên con đường này, nghị lực rất lớn a. Nói đi, ngươi đến tìm ta có việc gì?
- Ta chính là gia chủ của gia tộc Roll.
Dương Thiên hơi khựng lại:
- Là ngươi. Đến đây tạ lỗi mà lại tấn công ta?
Thiếu niên lắc đầu:
- Ta chỉ cúi đầu trước người mạnh hơn mình. Nếu ngươi yếu hơn ta, không có tư cách để ta xin lỗi.
Dương Thiên gật đầu:
- Nói không sai. Trả lại cho ngươi.
Dương Thiên vung tay, lưỡi liềm hóa thành một tia sáng bay về phía thiếu niên. Hắn lập ném ra bảy tấm hộ thuẫn màu vàng nhạt ngăn trở trước mặt, chống đỡ công kích. Dương Thiên nhếch môi, tấm thuẫn này tuy là một loại pháp bảo phòng ngự không tệ, nhưng có thể đỡ được công kích của hắn sao?
Đừng nói đến việc lười liềm kia cũng là pháp bảo, dù chỉ là một hòn đá Dương Thiên cũng ném chết được hắn.
Lười liềm nhẹ nhàng cắt đứt bảy miếng hộ thuẫn, bay đến trước mặt thiếu niên. Gương mặt hắn vẫn không lộ ra chút sự sợ hãi nào, đưa tay lên đón đỡ. Lười liềm lách qua, để lại một vệt máu dài trên ngực thiếu niên rồi cắm xuống đất. Đây là do Dương Thiên đã nương tay, nếu ban đầu lười liềm tên kia ẩn chứa sát khí, dù chỉ là một chút thì bây giờ hắn đã là một xác chết không đầu.
Thiếu niên lấy ra một lọ thuốc bột rắc lên ngực, máu tươi đang chảy thành dòng nhanh chóng đông cứng lại. Hắn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì vết thương lại nứt toạc ra, xung quanh vết chém kéo ra từng đường chằn chịt như lưới nhện. Dương Thiên cười nói:
- Thế nào, Bách Kiếm lực rất lợi hại phải không?
Thiếu niên chắp tay.
- Quả nhiên lợi hại, đã thụ giáo qua.
- Được rồi, ngươi lại đây ngồi xuống nói chuyện đi. Vết thương đó hiện tại không thể cầm máu, đến sáng mai sẽ ổn. Dù sao cũng là Kim Đan trung kỳ, chảy máu một đêm sẽ không chết được.
Thiếu niên gương mặt tái nhợt, miễn cưỡng ngồi xuống. Mọi chuyện đâu có đơn giản như Dương Thiên nói, Bách Kiếm lực không ngừng tàn phá trong cơ thể hắn, đau đớn đến muốn ngất đi.
Chờ thiếu niên ngồi xuống, Dương Thiên nói tiếp:
- Chào hỏi đã xong, nói đến chính sự đi. Tên kia là do ta giết, không có vấn đề gì chứ?
- Hắn tài nghệ không bằng người, bị giết cũng đáng.
Dương Thiên lắc đầu, kẻ tu luyện Vô Tình đạo đều như vậy, không còn xót lại chút cảm xúc nào. Vì vậy hắn trước giờ chưa từng có thiện cảm với đám người này.
- Chuyện này coi như xong. Lần trước ngươi phái người đến làm hại nữ nhân của ta, phải tính toán thế nào đây?
- Việc đó là do lão quản gia tự mình chủ trương. Ta chỉ sai hắn đến đây tìm ngươi. Nếu cần, ta có thể thay ngươi giết chết hắn.
Nhịn xuống cảm giác muốn đập chết tên khốn trước mặt, Dương Thiên gằn giọng:
- Hắn vì người làm việc, bây giờ ngươi lại muốn tự tay giết hắn?
- Hi sinh tính mạng một người để bảo hộ gia tộc, hắn có chết 100 lần cũng đáng.
Thiếu niên vừa nói hết câu liền hét lên một tiếng, vết nứt lại càng lan rộng, máu chảy lênh láng khắp nơi. Hắn vội lấy ra từ trong người mấy loại thuốc, lần lượt uống vào. Nhắm mắt, vận chuyển linh lực wLM9anC để hóa giải Bách Kiếm lực.
Dương Thiên ngồi yên bên cạnh không nói gì. Vừa rồi hắn có hơi xúc động khiến tia kiếm khi trong cơ thể thiếu niên bạo động. Suýt chút nữa đã giết chết tên này. May mắn, người tu luyện Vô Tình Đạo so với tu sĩ cùng cấp thì cường đại hơn, bằng không trước mặt hắn hiện giờ đã là một xác chết. Dương Thiên vẫn cần tên này làm cho hắn vài việc, tạm thời tha cho hắn một mạng đi. Lén búng ra vài tia sáng màu trắng giúp thiếu niên áp chế Bách Kiếm lực xong, Dương Thiên đi pha một bình trà ngồi đợi.
Gần nửa tiếng sau, thiếu niên mở mắt ra, Bách Kiếm lực tạm thời đã bị hắn áp chế. Dương Thiên đưa ly trà lên miệng uống hết rồi nói:
- Những chuyện kia không nói đến nữa. Ta cần ngươi trợ giúp vài chuyện, xong việc chúng ta coi như xí xóa, ta sẽ không tiếp tục làm phiền gia tộc Roll của ngươi nữa.
- Nói đi, nếu có thể làm được, ta sẽ không từ chối.
Thiếu niên vẫn có chút cảnh giác, việc mà một người mạnh như Dương Thiên còn không làm được, hắn có thể giúp được gì?
- Tốt lắm. Ta nghĩ chắc ngươi cũng đã đoán ra được thân phận thực sự của ta nên không cần giới thiệu lại nữa.
Người tu luyện Vô Tình Đạo, vứt bỏ thất tình lục dục. Đầu óc thành tỉnh, tốc độ tu luyện cùng sự nhạy bén đạt đến mức tối đa. Chính một tay hắn gây dựng lên gia tộc Roll hùng mạnh, trở thành đệ nhất gia tộc. Trí tuệ của hắn là điều không cần bàn cãi. Một người tài giỏi như vậy mà đến lúc này vẫn chưa nhận ra thân phận của Dương Thiên thì nên tìm một miếng đậu hủ đập đầu vào mà chết đi.
Trên thực tế, hắn đã lờ mờ đoán ra thân phận của Dương Thiên từ khi lão quản gia trở về báo cáo lại. Sau khi nhận một trảm của Dương Thiên, hắn đã đoán chắc được người trước mặt là ai. Bằng không, người có địa vị cao như hắn sao lại có thể dễ dàng khuất phục.
Dương Thiên tiếp:
- Ừm, gần đây ta cảm thấy rất nhàm chán, vừa hay lại biết đến một tổ chức gọi là Khai Quang. Nghe đồn quy mô của bọn hắn rất lớn, chắc chắn sẽ có nhiều thứ thú vị. Ngươi hãy dẫn ta đến tổng bộ của bọn hắn chơi đùa một lát. Không có vấn đề gì chứ?
Dương Thiên nói theo kiểu một lời đề nghị, trên thực tế lại chính là ra lệnh. Thiếu niên gật đầu:
- Tổ chức này ta đã từng nghe qua, bên trong gia tộc Roll cũng có không ít trưởng lão tham dự, nắm giữ vị trí trọng yếu. Ta sẽ ra lệnh cho bọn hắn đến đây đưa ngươi đi. Đã được rồi chứ?
Thiếu niên có câu trả lời nhanh như vậy khiến Dương Thiên hơi bất ngờ. Lấy ra một viên thuốc màu trắng đưa cho thiếu niên:
- Cầm lấy đưa cho lão quản gia. Hắn đã hoàn thành nhiệm vụ, ta đương nhiên sẽ không nuốt lời. Còn có, tia kiếm khí kia ngươi chỉ có thể tạm thời áp chế, trong vòng nửa tháng phải đến đây gặp ta. Nếu không thì tự nhận lấy hậu quả.
Thiếu niên gật đầu, cầm lấy đan dược, bước ra đến cửa rồi nhún người bay đi, biến mất trong màn đêm.
Truyện khác cùng thể loại
240 chương
5 chương
76 chương
1019 chương
41 chương
539 chương
103 chương
120 chương
66 chương