Phong Lưu Chân Tiên

Chương 202 : Ngụy linh căn

Sáng sớm hôm sau, bốn người cùng ngồi ăn sáng. Tiêu Chính Long tỏ ra hiểu ý, cố gắng ăn thật nhanh rồi lôi kéo Sở Từ rời đi. Chờ hai người đi xa, Hoa Thi Âm mới nói: - Dương Thiên, ta có một chuyện muốn nhờ ngươi giúp đỡ. - Giữa hai chúng ta cần gì phải nói lời khách sáo như vậy, cần gì cứ nói a. - Ta muốn tu luyện. Dương Thiên hơi khựng lại: - Tu luyện? - Đúng vậy, ta muốn có thực lực để tự bảo vệ lấy mình, không nên suốt ngày dựa dẫm vào ngươi. Ta đã nghe Sở Từ nói qua, Tu Chân giả cần có tư chất phù hợp mới có thể tu luyện. Ngươi giúp ta kiểm tra một chút, nếu không được ta sẽ luyện võ giống như Tiêu Chính Long. Dương Thiên đánh giá Hoa Thi Âm rồi lắc đầu: - Ngươi không có tư chất tu chân. Nghe Dương Thiên trả lời, Hoa Thi Âm tỏ ra thất vọng. Tuy nói không thể tu chân vẫn có thể tu võ, nhưng nhìn sự chênh lệch giữa Sở Từ và Tiêu Chính Long, ai cũng dễ dàng thấy được Tu Chân cường đại hơn vô số lần. Sở Từ cũng đã từng kể cho nàng nghe về các đại thế lực trên thế giới này, Tu Chân giả mới chân chính là chưởng khống giả, nắm giữ mọi thứ trong tay mình. Lúc đó Hoa Thi Âm cảm thấy mình thật là nhỏ bé. Nàng dùng mọi thủ đoạn khống chế Ngự Long bang mà không biết rằng đối với những Tu Chân giả ngoài kia, Ngự Long bang chỉ là một thế lực tép riu. Tiện tay là có thể phá hủy được. Biết về Tu Chân giả, tầm mắt của Hoa Thi Âm nâng cao hơn rất nhiều. Nàng muốn nắm trong tay một thế lực của Tu Chân giả, sánh vai cùng các thế lực cực mạnh trên thế giới. Đây là suy nghĩ mà Hoa Thất đã nhồi nhét vào trong đầu của nàng từ khi còn nhỏ, phải luôn đứng trên tất cả mọi người. Nhưng hi vọng của Hoa Thi Âm nhanh chóng tan vỡ sau một câu nói của Dương Thiên. Bản thân nàng không thể trở thành Tu Chân giả, có thể tạo dựng một thế lực tu chân hay sao? Nhìn thấy vẻ mặt thất vọng của Hoa Thi Âm, Dương Thiên thở dài một hơi. Hắn hiểu tính cách của nàng, là một nữ cường nhân, luôn coi thực lực là trên hết. Tuy Dương Thiên không thích nữ nhân của mình tranh giành quyền thế, nhưng nếu nàng đã muốn, hắn đương nhiên sẽ giúp đỡ nàng. Dương Thiên lấy từ trong người ra một thứ có hình rễ cây: - Đây là Ngụy Căn, chuyên dùng để tạo ra Ngụy linh căn cho phàm nhân. Chỉ cần ngươi uống nó vào thì có thể tu SD1x2f8 luyện. Bất quá tốc độ so với tu sĩ bình thường sẽ chậm hơn rất nhiều. Chuyện này cũng không phải vấn đề lớn, ta sẽ dùng đan dược để bù đắp thiếu sót này. Ngụy linh căn chỉ là phương pháp tạm thời, Dương Thiên vẫn còn Linh Điển lấy được từ tay Diệp Vấn Thiên. Bất quá hiện tại hắn chưa có thời gian đến Tu Chân giới để lựa chọn những loại linh căn phù hợp. Trước mắt để Hoa Thi Âm sử dụng thứ này là được rồi. Nhận lấy Ngụy Căn từ tay Dương Thiên, Hoa Thi Âm vui mừng nói: - Ngươi mau chỉ tay cách nào để sử dụng thứ này đi. Dương Thiên gật đầu, đi lại bên cạnh Hoa Thi Âm: - Trước tiên ngươi hãy bỏ nó vào trong miệng, sau đó nhắm mắt lại và làm theo sự chỉ dẫn của ta. - Tốt. Hoa Thi Âm đem Ngụy Căn bỏ vào trong miệng, Ngụy Căn lập tức biến thành một dòng nước ấm chảy xuống cổ họng của nàng. Dương Thiên đặt một tay lên trán Hoa Thi Âm, dùng linh lực điều khiển lộ tuyến di chuyển của Ngụy Căn. Dưới sự trợ giúp của Dương Thiên, Ngụy Căn nhanh chóng được luyện hóa xong. Hắn truyền vào đầu Hoa Thi Âm một môn công pháp rồi thu tay trở về. Trong đầu Hoa Thi Âm xuất hiện một quỹ tích vận chuyển kỳ lạ khiến nàng không tự chủ mà làm theo. Từng dòng linh lực theo hóa thành dòng chảy tiến nhập vào trong người nàng. Thấy Hoa Thi Âm chìm đắm trong tu luyện, Dương Thiên cũng không ở lại làm phiền nàng. Hắn để lại vài lọ đan dược và một mảnh giấy rồi đi ra ngoài. Vừa bước ra cửa, Dương Thiên đã gặp Sở Từ và Tiêu Chính Long đang đứng đợi sẵn, hắn liền hiểu ra: - Là các ngươi bảo nàng đến tìm ta? Tiêu Chính Long trả lời: - Dựa vào tính cách của Hoa Thi Âm, nguy hiểm mà nàng phải đối mặt trong tương lai rất nhiều. Ta sắp phải trở về Bắc Giang thành, Sở Từ cũng không thể theo bên cạnh nàng cả đời. Nếu nàng tu luyện, có được thực lực tự bảo vệ lấy mình thì tốt hơn. Dương Thiên câm nín. Người ta nói ngu ngốc cộng với nhiệt tình bằng phá hoại quả không sai. Có vòng tay của hắn, trên thế giới này có người nào có thể làm tổn thương Hoa Thi Âm. Bất quá bọn hắn xuất phát từ ý tốt, Dương Thiên cũng không có lý do để trách phạt, chỉ đành nói sang chuyện khác: - Ngươi đang định trở về Bắc Giang thành sao, vậy thì cùng đi đi. Dương Thiên vốn định đi thăm Bạch Khiết một lát, chợt nhớ đến cô gái nhỏ kia đang trong một kỳ thi nên đành chờ lần sau vậy. Từ kinh thành đến Bắc Giang thành chỉ tiêu tốn vài giây, không phải vấn đề lớn a. Tiêu Chính Long hơi chần chờ: - Thiếu gia, việc này… Sở Từ ngăn hắn lại, bước lên nói: - Thiếu gia, ngươi ở nơi này còn có chuyện cần giải quyết. Dương Thiên cau mày: - Là chuyện khống chế Ngự Long bang sao, chẳng lẽ bọn hắn tìm đến được Kim Đan kỳ cao thủ trợ giúp? Nói xong câu này, chính Dương Thiên cũng cảm thấy là mình đang nói nhảm. Ngoại trừ tứ đại thế lực, Kim Đan kỳ cao thủ của thập đại gia tộc đứng đầu cũng chỉ có 1, 2 vị. Ai lại rỗi hơi chạy đến nơi này tham dự vào chuyện tranh giành của một thế lực nhỏ bé. Sở Từ vội phủ nhận: - Không phải là chuyện của Ngự Long bang. Hôm qua ta vừa nhận được tin tức, Tần gia xảy ra nội chiến. - Là Tần gia sao, ngươi nói rõ một chút đi. - Là thế này. Tối hôm qua ta nhận được tin tình báo, nội bộ Tần gia xảy ra lục đục. Có một dòng thứ thực lực lớn mạnh muốn phế bỏ tộc trưởng hiện tại, giành quyền khống chế Tần gia. - Dòng thứ? Sở Từ thấy Dương Thiên vẫn chưa biết về cấu trúc của Tần gia, liền giảng giải một hồi: - Tần gia là một gia tộc Tu Chân, vốn dĩ vị trí tộc trưởng sẽ được truyền đời qua các tộc nhân thuộc dòng chính. Nhưng theo sự phát triển và ảnh hưởng của xã hội hiện đại, quy định về tộc trưởng kế nhiệm đã thay đổi. Vào mỗi năm, Tần gia sẽ tổ chức một lần họp kín dành riêng cho những người có địa vị cao trong tộc, tập hợp lại để bàn luận các vấn đề quan trọng. - Trong cuộc họp này, nếu ai có điểm nào bất mãn với tộc trưởng, muốn phế hắn cũng có quyền nói ra. Gia tộc sẽ dựa theo số lượng người ủng hộ mà đưa ra quyết định. Dương Thiên tán thưởng: - Rất dân chủ, tiến bộ. - Không đơn giản như vậy. Luật này được đặt ra đã lâu nhưng vẫn chưa có một lần nào thành công phế bỏ tộc trưởng. Dù sao tộc trưởng là người được rất nhiều người ủng hộ, không thể nói bỏ là bỏ được. Chỉ là lần này có chút khác biệt, số lượng người đứng về phe đối lập ngang bằng nhau. Vì vậy Tần gia phải đem chuyện này ra để toàn thể tộc nhân cùng cho ý kiến… - Khoan, dừng ở đây. Những chuyện ngươi vừa nói ta đều hiểu, có điều chuyện này có liên quan gì đến ta. Đây là chuyện riêng của bọn họ a. Sở Từ hơi khựng lại: - Không phải ngươi đã từng hứa với Tần lão gia chủ sẽ giúp đỡ Tần gia sao? - Ta chỉ hứa giúp hắn phát triển Tần gia, chống lại các thế lực khác. Chuyện nội bộ lục đục không liên quan đến ta. - Ta nghe nói biến cố lần này là do Lý gia âm thầm tác động. - Ngươi nghe được thông tin này từ đâu? Sở Từ lấy từ trong người ra vài tờ giấy nhỏ đưa cho Dương Thiên: - Đây là tin tức bọn ta thu thập được, xác nhận trong thời gian gần đây đám người muốn phế bỏ tộc trưởng có qua lại rất nhiều với người của Lý gia. Nếu không phải có Lý gia lén động tay, làm sao lại có nhiều người ủng hộ như vậy. Xem qua những thông tin tình báo, Dương Thiên suy nghĩ một lát rồi lắc đầu: - Đây cũng chỉ là suy đoán, chưa có bằng chứng xác thực. Hơn nữa, dù thực sự là do Lý gia tác động, đây vẫn là chuyện riêng của Tần gia. Quản lý không tốt tộc nhân của mình, mọi hậu quả hắn phải tự gánh chịu. Sở Từ biết đây là Dương Thiên muốn mượn cớ thoái thác. Nguyên nhân chính là do hắn lười quản loại chuyện này. Nếu chuyện chỉ có như vậy, Sở Từ cũng sẽ không nói với Dương Thiên. Bất quá, còn có một điểm, Sở Từ tin chắc Dương Thiên sẽ động tâm: - Ta nghe nói, Tần Tuyết tiểu thư cũng sẽ đến kinh thành trong ngày hôm nay.