Phong Lưu Chân Tiên

Chương 20 : Anh hùng biểu diễn

Cảm giác được Diệp Linh hai tay đang bám chặt lấy cổ mình, Dương Thiên thầm nghĩ: - Cô nàng này không phải định bóp chết ta chứ? Mở cửa khoan chứa xong Dương Thiên dùng thần thức quét qua toàn bộ vong quay, dừng lại một chút xác định lộ tuyến, xong xuôi liền bắt đầu leo xuống. Từng bước từng bước chậm chạp, lập tức có người phát hiện hô to: - Mọi người mau nhìn xem có người đang leo từ vòng quay xuống. Rất nhiều ánh mắt vội vã hướng lên, nhìn về phía hai người. - Đúng vậy a, hơn nữa còn cõng theo người leo xuống. - Không phải chỉ là bị hỏng tạm thời thôi sao? Cần gì phải liều lình như vậy. - Ta biết hắn a, hắn là vừa nãy giành chiến thắng cuộc thi leo tường, chẳng lẽ lại định thể hiện lần nữa. Đủ các loại âm thanh vang lên, đám người vừa rồi theo thông báo tránh xa vòng quay lại một lần nữa tập trung lại. Dương Thiên từng bước từng bước rất chậm chạp, không phải hắn không muốn nhanh chóng xuống dưới kia, chỉ là có nhiều người chú ý như vậy, hắn cũng không muốn thể hiện quá nhiều. Dù gì vòng quay độ cao so với bức tường vừa rồi còn hơn mấy lần. Dương Thiên mang Diệp Linh bắt đầu leo xuống khoảng 5 phút thì cảnh sát liền tới nơi. Thấy nhiều người tập trung liền lấy loa phóng thanh gào to: - Mọi người lập tức tránh xa vòng quay, có cảnh báo khủng bố đặt bom rất nguy hiểm. Nghe tiếng loa phóng thanh, mọi người lập tức nhìn lại, trông thấy rất nhiều cảnh sát mang theo các vật dụng trông rất giống các dụng cụ gỡ bom trong phim. Đám đông ai nấy nhìn nhau, không nói một câu liền chạy xa ra. Cảnh sát liền lập một cái rào chắn để cách ly một người một khoản cách an toàn, lúc này mới nhìn lên vòng quay. Thấy được Dương Thiên đang leo xuống cũng liền ngẩn người, bọn hắn vừa rồi chỉ lo sơ tán mọi người, cũng không quá để ý, dù sao vòng quay rất cao, Dương Thiên hai người chỉ như một chấm nhỏ. Không nhìn kĩ không thể nào biết được. Bước lại gần hỏi một người bên kia đường: - Hắn tại sao lại leo xuống như vậy? Chẳng lẽ hắn không biết là rất nguy hiểm sao? - Ta cũng không biết a. Bất đắc dĩ nhìn lên trên cao, hắn cũng chỉ mong Dương Thiên không bị rơi xuống cho đến khi đội cứu hộ đến kịp. Lúc này ở đằng xa, hai tên đi theo Diệp Linh đang hết sức lo lắng: - Chuyện này làm sao bây giờ? - Ngươi hỏi ta, ta biết hỏi ai. Chúng ta chỉ là Luyện Khí kỳ tu sĩ, cũng không thể phi hành a. Hơn nữa nơi này đông người như vậy. - Nhưng nếu hắn không chịu được rơi xuống thì Diệp Linh tiểu thư sẽ gặp nguy hiểm. - Đúng rồi, lần này lãnh đạo cũng cùng Diệp Linh tiểu thư đến. Ta lập tức gọi cho hắn. Nói xong, liền rút điện thoại ra bấm một dãy số. Bên kia có người bắt máy: - Có chuyện gì? - Lãnh đạo. Diệp Linh tiểu thư gặp chuyện không may. - Cái gì. Không phải ta bảo ngươi một khắc cũng không được rời nàng sao. Nàng rốt cuộc thế nào? - Lãnh đạo, chuyện này cũng không thể trách ta. Thuật lại một cách ngắn gọn, đầu dây bên kia liền lên tiếng: - Ta lập tức đến ngay, mặc kệ chuyện gì xảy ra, cũng không được để Diệp Linh xảy ra tổn thương. Nếu không các ngươi tự chịu lấy hậu quả. Bên kia tắt điện thoại, hai người cười khổ nhìn nhau. Bọn ta có thể làm được gì a. Cao như vậy, trừ khi là tu sĩ Trúc Cơ mới bay đến được. Lúc này bọn hắn chỉ thầm cầu nguyện Dương Thiên không rơi xuống. Dương Thiên lúc này cũng không biết những chuyện đó. Hắn theo lộ tuyến định sẵn bắt đầu leo nhanh hơn. Dựa theo tính toán chỉ khoảng 10 phút liền xuống đến nơi. Leo được nửa đường, bỗng bên tai vang lên tiếng nói: - Tiểu tử, giao Diệp Linh cho ta. Dương Thiên quay mặt ra liền nhìn thấy một tên Kim Đan sơ kỳ cao thủ đang thi triển Ẩn Thân thuật xuất hiện ngay bên cảnh hắn. Hắn chưa kịp nói gì, Diệp Linh liền kêu to: - Cha, ta biết ngươi sẽ tới mà, mau đưa ta cùng Dương Thiên xuống đi. Cười nhìn Diệp Linh: - Ta sớm biết để ngươi đi ra ngoài liền gây họa mà. Dương Thiên? Nam tử lập tức ngẩn ra, cái tên này hắn rất quen thuộc. Cao Nam lần trước trở về liền lập tức đề xuất với hắn để Dương Thiên tham gia Ám tổ. Lần này hắn đến Thanh Lâm huyện mục đích chủ yếu cũng là đến gặp người được gọi là thiên tài trong miệng Cao Nam. Dùng thần thức quan sát Dương Thiên, Diệp phụ hoàn toàn không cảm nhận được chút linh khí nào. Chẳng lẽ là nhận nhầm người? Không đúng, gương mặt rất giống trong hình, tuổi tác cùng danh tự đều tương tự. Xem ra hắn tu luyện một môn Liễm Khí thuật rất lợi hại. Diệp phụ cũng không biết, đạt đến cảnh giới nhất định, chỉ cần ngươi không cố ý thả uy áp ra, người có cảnh giới thấp hơn căn bản không thể nào nhìn rõ tu vị của ngươi. Thấy Diệp phụ gọi tên hắn rồi ngẩn ra, Dương Thiên có chút bất ngờ: - Ngươi biết ta? - Việc đó để sau hẳn nói. Tu Chân giả vốn không được để mọi người biết. Ta đây liền đi trước. Có ngươi ở đây ta hiện tại cũng yên tâm. Nói xong lập tức phi hành ra xa, Dương Thiên liền cảm thấy kỳ quái: “Hắn làm sao lại nhận biết ta a, ta cùng nữ nhi của hắn cũng là lần đầu gặp gỡ”. Dù sao cũng sẽ còn gặp lại, Dương Thiên cũng liền mặc kệ, tiếp tục leo xuống. Diệp Linh vẻ mặt nghi ngờ hỏi Dương Thiên: - Ngươi cũng là Tu Chân giả? - Ngươi cũng biết Tu Chân giả? Diệp Linh vẻ mặt chán nản: - Tất nhiên, ta trước kia vốn cũng có thể tu luyện đấy. Chỉ là… Dương Thiên có chút khó hiểu: - Hình như người đối với chuyện ta là Tu Chân giả không có gì bất ngờ a? - Ta từ nhỏ đã tiếp xúc với rất nhiều Tu Chân giả. Hơn nữa cha ta đã tin tưởng giao ta cho ngươi. Ta có gì phải lo lắng. Nói xong bốn từ “Giao ta cho ngươi” Diệp Linh liền nhận ra có chút không phù hợp vội xua tay: - Không phải vậy. Ý của ta là… Buông hai 8Ooe1ex tay ra, Diệp Linh cả người liền ngã về phía sau. Dương Thiên lập tức tung ra một đạo pháp thuật giữ nàng lại, đã nàng biết hắn cũng không cần phải giấu giiếm. - Ngươi cũng không cần kích động như vậy. Ta cũng biết là ngươi nói nhầm. Nhưng ngươi để ta hiểu nhầm một chút cũng không được sao? Diệp Linh hai má đỏ bừng: - Ta không có. Ta… Dương Thiên vội nói: - Được rồi, ta đây chỉ đùa với ngươi thôi. Hiện tại chúng ta vẫn ở trên cao đây. Có gì lát nữa hẳn nói. Diệp Linh cảm thấy có chút mất mát: “Ta đây là bị làm sao vậy. Làm sao lại có thể nói lung tung như vậy” Dương Thiên tập trung leo nhanh. Gần đến được mặt đất đám đông ở dưới liền hô to: - Cố lên, chỉ còn một chút nữa thôi. - Tiểu huynh đệ. Bọn ta tin tưởng ngươi có thể làm được. - Chỉ cần ngươi có thể xuống tới. Từ nay ngươi sẽ là thần tượng của ta. Dương Thiên cũng không nghĩ hắn được hoan nghênh như vậy. Không chừng ngày mai thật sự có thể lên báo. Phiền phức a. Vậy chẳng phải những kẻ đang tìm kiếm hắn sẽ dễ dàng hơn sao. Nghĩ qua một hồi Dương Thiên cuối cùng cũng xuống được mặt đất. Đội trưởng đội cảnh sát đưa tay vuốt mồ hôi ở trán. Cũng may cuối cùng hắn cũng thành công. Sẽ chở dụng cụ bị kẹt xe. Không thể đến sớm được, hắn thật sự sợ Dương Thiên ngã xuống. Bước lại nhìn Dương Thiên vẻ mặt tức giận: - Ngươi sao có thể liều lĩnh như vậy. Ngươi có biết… Dương Thiên lập tức cắt ngang: - Ta nghĩ ngươi nên nghĩ biện pháp cứu những người trên kia thì hay hơn. Ta đoán cũng sắp đến giờ rồi. Dương Thiên không nói rõ cái gì, tên đội trưởng đội cảnh sát sắc mặt lập tức đại biến. Hắn nãy giờ chỉ lo Dương Thiên rơi xuống, cũng lỡ quên chuyện quả bom trên kia cũng chưa gỡ. Dương Thiên nói xong liền dắt tay Diệp Linh hướng về chỗ ít người chạy nhanh. Hắn nhìn thấy rất đông phóng viên đang đứng ngoài kia. Dương Thiên cũng không muốn thật sự lên báo a. Còn về quả bom thì hắn cũng không lo lắng. Khi nãy Diệp phụ đã “tiện tay” mang đi rồi. Diệp Linh lúc này tim đập thình thịch, thầm nghĩ: - Ta đây là bị làm sao? Hai lần trước hắn kéo tay ta cũng không có cảm thấy như thế này a.