Phong Lưu Chân Tiên
Chương 171 : Đoạt xá
Lão Chưởng môn nhìn về phía con đường:
- Ngươi đi theo con đường này sẽ đến được chỗ của Từ sư thúc.
- Ngươi không cùng đi sao?
Lắc đầu, lão Chưởng môn thở dài:
- Kể từ trận đại chiến, Từ sư thúc vẫn luôn bế quan tại đây, không cho bất kỳ người nào đi vào. Kể cả lần đưa đan dược lúc trước cũng là đưa qua con đường này.
Dương Thiên gật đầu:
- Ta đã biết, ngươi có thể trở về.
Chờ hắn bước vào phía trong, lão Chưởng môn lẩm bẩm niệm chú. Ngọc bội từ trong bay ra, cửa vào lập tức khép kín lại. Hắn không tiếp tục ở lại lâu, nhanh chóng trở về đại điện.
Lão Chưởng môn vừa trở về, đám người trưởng lão lập tức vây quanh hắn:
- Chưởng môn, tại sao ngươi không cho chúng ta động thủ. Bọn ta nhiều người như vậy, toàn bộ đều là Kim Đan trung kỳ trở lên, dù hắn là Nguyên Anh kỳ đại tu sĩ thì cũng phải cúi đầu xưng thần. Ngươi xem Tả trưởng lão, chỉ vì một câu nói liền bị hắn đánh trọng thương.
- Đúng vậy, Chưởng môn, ta đề nghị cho hắn một bài học.
…
Nhiều tiếng nghị luận liên tục vang lên, lão Chưởng môn ra hiệu cho mọi người yên lặng:
- Có ý kiến gì, từng người nói là được. Trước tiên ta sẽ giải thích lý do các ngươi không được động đến hắn.
- Thứ nhất, Từ sư thúc đã có lệnh đưa hắn đến gặp người. Trước đó, không được làm hao tổn một cọng tóc của hắn.
- Thứ hai, qua chuyện vừa nãy, các ngươi vẫn chưa hiểu được sự chênh lệch giữa Nguyên Anh và Kim Đan sao? Ta đoán hắn còn chưa sử dụng đến 3 thành thực lực. Tuy nói tất cả chúng ta hợp lực có thể áp chế hắn, nhưng đến lúc đó, số Kim Đan kỳ trưởng lão ngã xuống chắc chắn không dưới 50 người. Cái giá lớn như vậy, các ngươi có dám bỏ ra hay không?
- Thứ ba, chúng ta đang cần sức mạnh của hắn để chống lại Ma môn cùng Huyết ma. Đều là người một nhà, không nên vì những hiểu lầm nhất thời mà làm ảnh hưởng đến hòa khí. Nếu để Huyết ma đột phá thành công, tất cả chúng ta đều không có kết cục tốt.
Mọi người nhất thời lâm vào yên lặng, Chưởng môn nói không sai. Vấn đề quan trọng nhất hiện tại chính là làm sao đối phó với Ma môn, không có thời gian cho ân oán cá nhân.
Còn có, bọn hắn chưa bao giờ nghĩ đến Nguyên Anh kỳ đại tu sĩ lại mạnh đến mức đó. Chỉ dùng một chút sức đã dễ dàng khống chế một tên Kim Đan trung kỳ. Dưới sự vây công của hơn một trăm tên Kim Đan vẫn có thể giết hơn 50 người. Đó là thực lực kinh khủng đến mức nào. Nguyên Anh và Kim Đan thực sự chênh lệch nhiều như vậy sao?
Lão Chưởng môn thấy tâm tình mọi người sa sút, cũng không biết phải nói thế nào. Chính bản thân hắn cũng không tránh khỏi ghen ghét. Tu luyện hơn 200 năm đã đạt đến Kim Đan hậu kỳ, có thể dùng hai từ thiên tài để hình dung, đáng tiếc lại bị mắc kẹt tại cảnh giới này hơn 400 năm. Dương Thiên chỉ hơn 20 tuổi đã là Nguyên Anh kỳ đại tu sĩ, nếu không phải tận mắt chứng kiến, đánh chết hắn cũng không tin, đây là sự bất công của ông trời hay sao?
Cùng lúc này, Dương Thiên đang theo con đường đi sâu xuống dưới ngọn núi. Bước ra khỏi thông đạo, hắn cuối cùng cũng hiểu vì sao vị Từ sư thúc kia lại chọn nơi này để bế quan. Hắn muốn dùng hỏa linh lực nồng đậm ở đây để kiềm chế ma khí.
Ngọn núi này vốn là một ngọn núi lửa được dùng thổ hệ pháp thuật phong bế lại. Sâu trong lòng núi là một biển dung nham nóng chảy. Cả không gian nhuộm một màu đỏ rực. Một thanh niên trẻ tuổi đang ngồi trên một tảng đá giữa biển dung nham, từng dòng chảy màu đỏ không ngừng uốn lượn qua thân thể hắn.
Cảm nhận được sự xuất hiện của Dương Thiên, hai mắt thanh niên mở ra. Con ngươi xoẹt qua một tia kinh dị. Hắn không nhìn thấu Dương Thiên. Việc này có hai lý do, một là tu vị Dương Thiên đã sớm siêu việt hắn, lý do này có phần miễn cưỡng. Vậy chỉ có thể là do Dương Thiên tu luyện một loại pháp thuật có tác dụng ẩn giấu khí tức cao siêu.
Hắn vươn người đứng dậy, đi về phía Dương Thiên. Không gian dường như xuất hiện các bậc thang vô hình, thanh niên từng bước đạp lên.
Dương Thiên biết tên này đang muốn khoe khoang thực lực, cũng chẳng để tâm. Ngồi xuống một cái bàn làm bằng một loại gỗ màu đỏ rực:
- Ly Hỏa Thụ, ngươi rất biết hưởng thụ a. Nhiều như vậy, nếu dùng để luyện chế pháp bảo cũng được 3 đến 5 món không tệ.
Ly Hỏa Thụ, hỏa thuộc tính linh thụ, ẩn chứa hỏa hệ linh lực. Luyện chế pháp bảo thêm vào Ly Hỏa Thụ có thể tăng sức mạnh công kích hỏa hệ. Trong thời đại tại nguyên tu luyện ngày càng thiếu thốn, chiếc bàn này là bảo vật vô giá. Đáng tiếc nó lại được thanh niên đem ra làm bàn uống trà. Sự xa hoa của đại tu sĩ thật khiến các tiểu tu sĩ căm phẫn.
Thanh niên bước đến bên cạnh, ngồi xuống nói:
- Ta cô độc vài trăm năm, chỉ có nó làm bạn. Từ khi Ẩn Thế đại lục bị một kiếm của vị đại năng kia chém rơi khỏi Tu Chân giới, nó đã theo ta cho đến bây giờ.
Dương Thiên tỏ vẻ đáng tiếc:
- Nếu ngươi luyện chế nó thành linh bảo, không chừng bây giờ đã xuất hiện khí linh.
Thanh niên lắc đầu:
- Khí linh dễ xuất hiện như vậy sao?
- Chỉ cần biết cách, tạo ra khí linh không khó.
Thanh niên cười ha hả, hắn cho là Dương Thiên đang nói giỡn. Dừng cười, thanh niên vẻ mặt chuyển sang nghiêm nghị:
- Ngươi biết hôm nay ta gọi ngươi đến đây là có việc gì sao?
Dương Thiên trợn mắt, sao đám lão già này đều có thói quen hỏi một câu vô nghĩa như vậy. Bọn hắn muốn gì, hắn làm sao biết được, rõ ràng là phế thoại.
- Có chuyện gì mau nói đi.
- Ta muốn mượn thân xác của ngươi để tiêu diệt tên Huyết ma kia.
Nói đến đây, hai mắt thanh niên lóe lên hận ý sâu đậm. Dường như giữa hai người bọn hắn có thù hằn vô cùng sâu.
- Ngươi nói muốn mượn thân xác ta là có ý gì?
- Chuyện này không phải đã rõ ràng sao?
Dứt lời, trên đỉnh đầu thanh niên xuất hiện một vật nhỏ màu trắng, bề ngoài so với thanh niên giống y như đúc, chính là Nguyên anh của hắn. Anh thể bằng một tốc độ kinh khủng lao nhanh về phía mi tâm Dương Thiên.
Dương Thiên không mấy bận tâm, đưa tay quạt nhẹ một cái, Anh thể lập tức bay ngược trở ra, đập mạnh vào chiếc bàn. Thân hình mờ nhạt đi không ít. Một tay cầm lấy tách trà trên bàn, một tay nắm chặt lấy anh thể đang thoi thóp, Dương Thiên uống một ngụm trà rồi nói:
- Làm trò gì vậy, ngươi không biết Nguyên Anh ly thể sẽ rất nguy hiểm sao. Không có thân thể bảo vệ, sức phòng thủ sẽ đại giảm, chỉ cần một tên Kim Đan kỳ hậu kỳ tu sĩ hơi lợi hại một chút cũng có thể tiêu diệt ngươi.
Anh thể cố gắng dãy giụa nhưng không có tác dụng, gào to:
- Mau thả ta ra, ta làm vậy đều là vì tương lai của thế giới này.
Dương Thiên bật cười, tên này, sắp chết vẫn còn hài hước như vậy:
- Ý của ngươi là đoạt xá ta để cứu lấy thế giới này sao?
- Đúng vậy, ngươi chỉ là Nguyên Anh sơ kỳ chắc chắn không thể thắng được tên Huyết ma kia. Nếu để cho ta đoạt xá, bằng vào Thôn Thiên quyết, chắc chắn ta có thể bước vào Nguyên Anh hậu kỳ. Đến lúc đó, Huyết ma chắc chắn phải chết.
- Ngươi có bằng chứng gì?
Thấy Dương Thiên có vẻ do dự, Anh thể vội nói:
- Không gian giới chỉ đang đeo trên ngón tay của ta, ngươi từ trong đó lấy ra xem sẽ hiểu.
Một chiếc không gian giới chỉ từ trên tay thanh niên bay về phía Dương Thiên. Hắn nhẹ nhàng chụp lấy rồi dễ dàng xóa bỏ ấn ký trong ánh mắt kinh dị của Anh thể. Phải biết ấn ký lưu lại trong không gian giới chỉ là linh hồn ấn ký. Trừ khi có công pháp đặc biệt tu luyện linh hồn, bằng không linh hồn sẽ chỉ theo cảnh giới tăng trưởng mà lớn mạnh.
Dương Thiên dễ dàng xóa bỏ ấn ký của hắn như vậy, nói rõ cường độ linh hồn đã siêu việt hắn. Rất có thể đã tương đương với Nguyên Anh hậu kỳ. Chỉ là Nguyên Anh sơ kỳ mà linh hồn lại cường đại đến mức này, dù là công pháp cao cấp cũng không làm được. Chắc chắn còn hao tổn rất nhiều tài nguyên đổ vào. Thế lực sau lưng Dương Thiên rốt cuộc lớn đến mức nào?
Hắn bắt đầu hoài nghi tin tức do Dương Thiên truyền ra lúc trước. Một thế lực lớn mạnh đến mức này chỉ còn lại một mình Dương Thiên sao? Nói vậy, chỉ có thể là do Dương Thiên cố ý đánh lạc hướng mọi ngươi. Vậy chuyện hắn thờ ơ không để ý đến Huyết ma cũng đã có lời giải đáp, hắn ngay từ đầu đã không để Huyết ma trong lòng.
Truyện khác cùng thể loại
240 chương
5 chương
76 chương
1019 chương
41 chương
539 chương
103 chương
120 chương
66 chương