Phong Lưu Chân Tiên

Chương 140 : Lý Tưởng Chết

Lý Tưởng mở cửa bước vào, bên trong là một đống đổ nát, đất đá văng khắp nơi, lộ ra những bức tường làm bằng kim loại. Đây mới là hình dạng thực sự của căn cứ này. Không nhìn thấy bóng dáng của Dương Thiên, Lý Tưởng bắt đầu cười như điên: - Ha ha, không phải đám Tu Chân giả các ngươi vẫn luôn cao cao tại thượng, xem bọn ta như giun dế hay sao. Không phải đến cuối cùng vẫn chết trong tay ta sao. Ngươi cũng nên cảm ơn ta đã cho ngươi được chết chung với nữ nhân của mình. Còn Tần Tuyết ta sẽ thay ngươi chăm sóc. Nàng không nghe lời, ta sẽ từ từ dạy dỗ. Nhìn Lý Tưởng cười điên cuồng như vậy, đám lính xung quanh chỉ biết lắc đầu. Đúng lúc nay, từ phía trên vang lên một âm thanh: - Ta nghĩ như vậy không ổn, một kẻ sắp chết như ngươi không hợp với nàng đâu. Hơn nữa, ngươi lấy tư cách gì mà dạy dỗ nàng. Thanh âm bình thản, nghe khá vui vẻ nhưng đến tai Lý Tưởng lại không khác gì tiếng ác quỷ gọi hồn. - Dương Thiên? - Là ta. Đám lính lập tức phản ứng lại, bao vây lấy Lý Tưởng vào giữa, giơ cao súng cảnh giác. Dương Thiên từ trên không đáp xuống, mỉm cười: - Rất ngạc nhiên sao? - Ngươi không chết? Dương Thiên vẫy tay một cái, từ trong người hắn rơi ra một khẩu súng lớn được thiết kế với hình dạng kỳ lạ. Khi nãy hắn thấy loại súng này nhìn khá lạ mắt nên tiện tay lấy một khẩu để chơi. Cầm khẩu súng ngó qua ngó lại, Dương Thiên nhìn Lý Tưởng: - Ngươi muốn nói thứ đồ chơi này có thể giết được ta sao. Không tệ, uy lực có thể làm tổn thương Trúc Cơ hậu kỳ Tu Chân giả. Với ta lại hoàn toàn vô dụng. Lý Tưởng gần như phát điên: - Không thể nào. Trúc Cơ kỳ không phải là tối cao rồi sao, bằng cách nào ngươi vẫn có thể sống sót. Khẩu súng trên tay Dương Thiên hóa thành chất lỏng chảy xuống đất. Hắn từng bước đi lại: - Chỉ bằng vào mười mấy khẩu súng này cùng vài loại bom vớ vẫn nào đó mà ngươi muốn giết ta sao. Thật là quá xem thường ta rồi. Hơn nữa, ai nói với ngươi Trúc Cơ kỳ đã là tối cao, xem ra địa vị của ngươi ở Lý gia còn thấp hơn ta nghĩ. Dương Thiên một lần nữa chạm vào nỗi đau của Lý Tưởng. Hắn không có tư chất, không thể tu luyện. Dù nhờ vào địa vị của cha mình để được ở trong nội tộc nhưng vẫn luôn bị những kẻ kia xem thường. Từ lúc gặp Dương Thiên, hắn bị trục xuất ra ngoại tộc, địa vị của hắn lại càng tuột dốc thê thảm. Lý Tưởng gào to: - Các ngươi còn nhìn cái gì, mau giết hắn cho ta. Đám linh vẫn đứng yên tại chỗ, không có bất kỳ hành động nào. Lý Tưởng càng gấp hơn: - Mau tấn công, giết chết hắn đi. Các ngươi không nghe thấy ta nói gì sao. Dương Thiên lúc này đã bước đến trước mặt Lý Tưởng, vỗ vai hắn: - Không cần la to như vậy, bọn hắn sẽ không nghe thấy ngươi nói gì. Vì bọn hắn không thể nghe được nữa. Dứt lời, cả đám lính lần lượt ngã xuống. Dương Thiên cũng không còn tức giận như lúc đầu nên cũng không tiếp tục dùng thủ đoạn huyết tinh kia. Có điều, hành động xem như nhẹ nhành này lại càng làm Lý Tưởng lâm vào khủng hoảng. Cái gì mà thù oán, cái gì mà trả thù, khôi phục địa vị, Lý Tưởng đã sớm vứt hết qua một bên. Hai chân quỳ xuống đất, Lý Tưởng ôm chặt lấy chân Dương Thiên: - Dương Thiên, tha mạng cho ta. Ta sẽ lên máy bay ra nước ngoài ngay bây giờ. Từ nay về sau ngươi sẽ không bao giờ nhìn thấy ta nữa. Dương Thiên đẩy hắn ra, lắc đầu: - Từ lúc ngươi mời ta tham dự buổi dã ngoại này, đã định sẵn ngươi chắc chắn sẽ chết. Kế hoạch của ngươi ngay từ đầu ra đã đoán ra. Ngươi có biết vì sao ta vẫn để ngươi thực hiện không? Lý Tưởng biết Dương Thiên chắc chắn sẽ không tha cho mình, cũng không tiếp tục cầu xin. Hắn cũng muốn chết một cách minh bạch: - Vì sao? - Để ta hỏi ngươi một câu. Nếu có một con kiến đang nhảy múa trong lòng bàn tay của ngươi, ngươi sẽ làm gì? Cơn giận trong người Lý Tưởng lại bộc phát: - Ngay từ đầu, ngươi đã xem ta như một con kiến đúng không? - Trả lời câu hỏi của ta. Giọng nói của Dương Thiên vẫn bình thường nhưng Lý Tưởng lại cảm thấy thân thể bị đè nặng. Hắn nằm gục xuống đất, gian nan nói: - Ta, ta sẽ giết chết nó. Dương Thiên lắc đầu: - Sai rồi. Ngươi phải để nó nhảy xong rồi mới giết chết nó. Dù sao nó cũng đã cố gắng biểu diễn mua vui cho ngươi. Nghe Dương Thiên nói, trong lòng Lý Tưởng nỗi lên tư vị khó hiểu. Mọi việc hắn làm, mọi cố gắng của hắn trong mắt Dương Thiên chỉ là trò tiêu khiển thôi sao. Hắn không can tâm, hắn hận ông trời bất công, cũng là con người như nhau, tại sao địa vị lại đối lập như vậy. - Ta không cam lòng, ta cố gắng hơn bất kỳ ai. Tại sao lại có kết cục như vậy. - Công bằng, ngươi đòi hỏi công bằng sao. Trên thế giới này vốn không có công bằng. Tất cả đều là do kẻ mạnh quyết định, hắn nói đó là công bằng thì đó chính là công bằng. Sao ngươi không nhìn lại những kẻ đã từng bị ngươi dùng thế lực của Lý gia ức hiếp. Lúc đó ai cho họ công bằng? Lý Tưởng im lặng, Dương Thiên nói không sai. Hắn đã không ít lần sử dụng thế lực của Lý gia để đạt được điều hắn muốn. Những người kia chắc chắn cũng giống hắn bây giờ, than trách ông trời. Vẻ đau khổ trên khuôn mặt Lý Tưởng biến mất, thay vào đó là một sự dửng dưng: - Giết ta đi. - Vì những chuyện ngươi đã làm. Ta sẽ cho ngươi biết cảm giác U Hỏa Luyện Hồn. Từ trên tay Dương Thiên, một ngọn lửa màu xám bốc lên. Dù đã chuẩn bị tư tưởng, Lý Tưởng cũng không nhịn được mà bỏ chạy. Dương Thiên phất tay một cái, ngọn lửa lập tức đuổi theo. Làm xong, Dương Thiên quay mặt bỏ đi, để lại Lý Tưởng kêu gào thảm thiết. Bước ra khỏi căn cứ, Dương Thiên phóng ra vài đạo kiếm khí tiêu diệt nốt những kẻ còn sót lại. Sau đó thi triển một loại Thổ thuật. Đất đá bắt đầu dựng thẳng lên che kín lối vào căn cứ. Bên trong căn cứ, xác của Lý Tưởng cùng những người còn lại cũng dần bị đất đá lấp kín. Hoàn thành mọi việc, Dương Thiên trở về lều trại. Lúc này mọi người đang thu dọn đồ đạc để ra về. Sự kiện kia được cho là động đất, không có ai dám tiếp tục ở lại. Lý Bàn đã hoàn thành tốt nhiệm vụ, hắn đưa Mộc Vũ Hàm trở về trại như chưa từng biến mất. Sau đó nói là phát hiện Triệu Vũ Hinh lão sư bị ngất đi ở gần đó. Lý do này tuy có hơi gượng ép nhưng cũng không ai hỏi thêm điều gì, Triệu Vũ Hinh vẫn an toàn là tốt rồi. Triệu Vũ Hinh đã tỉnh dậy, nắm yên nghĩ ngơi trong trại. Dương Thiên liền đến hỏi thăm nàng: - Triệu Vũ Hinh lão sư, ngươi không sao chứ. Thấy Dương Thiên đến hỏi thăm, Triệu Vũ Hinh tỏ ra vui mừng: - Ta không sao, nhưng nghe nói Lý Tưởng vẫn còn mất tích. Dương Thiên giả vờ bất ngờ: - Không phải ngươi đi cũng hắn sao? Triệu Vũ Hinh lắc đầu: - Lúc đi vào căn hầm ma quái, đầu óc ta đột nhiên choáng ván, bất tỉnh cho tới bây giờ. Cũng không biết Lý Tưởng đã đi đâu. - Ngươi không sao là tốt rồi, sẽ có người đi tìm Lý Tưởng. Bây giờ đang có động đất nên rất nguy hiểm, chúng ta nên trở về trước. - Đúng vậy. Triệu Vũ Hinh định đứng lên đi về phía xe chở, do tác dụng của thuốc mê chưa tan hết nên nàng lảo đảo muốn ngã. Dương Thiên nhanh chóng tiến lại đỡ lấy nàng. - Triệu lão sư, ta thấy ngươi vẫn còn hơi mệt mỏi. Để ta đỡ ngươi. - Cảm ơn. Đỡ Triệu Vũ Hinh lên xe xong, Dương Thiên cũng ngồi xuống bên cạnh. Triệu Vũ Hinh ngạc nhiên: - Đây là xe dành riêng cho lão sư a. Sao ngươi lại ngồi ở đây? - Ta sợ ngươi không khỏe, có mặt ta ở đây sẽ an toàn hơn. - Không được, đây là xe dành riêng cho các vị lão sư, ngươi sẽ bị đuổi xuống. Dương Thiên tỏ vẻ không quan tâm: - Bọn hắn không dám đuổi ta. Ngươi cứ yên tâm. Triệu Vũ Hinh cũng đã nghe chuyện về EN0IjmN Dương Thiên, khi đó nàng chỉ nghĩ là do sự đồn thổi quá mức mà thôi. Xem ra gia thế của Dương Thiên thật sự không đơn giản. Bất quá nàng vẫn phải từ chối ý tốt của hắn. - Nếu ngươi ở đây, vậy còn bạn gái của ngươi thì sao?