Phong Lưu Chân Tiên
Chương 125 : Phiền toái đến từ vu tộc
Lý Tưởng gật đầu:
- Đúng vậy, ta mời ngươi.
- Theo như ta nhớ thì mối quan hệ giữa chúng ta cũng không tốt như vậy a. Không phải, nên nói là kẻ thù thì đúng hơn.
- Không có kẻ thù vĩnh viễn mà chỉ có lợi ích vĩnh viễn. Hôm qua ta và ngươi là kẻ thù không có nghĩa là hôm nay cũng vậy. Hơn nữa, ai nói kẻ thù không thể ngồi chúng một bàn.
- Ngươi nói rất có lý, tốt, ta cùng ngươi uống.
Nếu Dương Thiên không biết Lý Tưởng có mưu đồ với mình thì mới là chuyện lạ. Nhưng với tính cách của Dương Thiên, hắn sẽ không từ chối bất kỳ sự thách thức nào, đặc biệt là từ những kẻ yếu hơn mình.
Hai người cùng ngồi lên xe, Lý Tưởng chở Dương Thiên đến một quán bar mới mở. Nơi này được xây dựng khá sang trọng, các bàn được trải khăn trắng và một bình đựng hoa nhỏ. Chính giữa còn xây dựng một vũ nơi khá rộng để nhảy. Tổng thể mà nói, nơi này trông giống một vũ trường hơn là một quán bar.
Bước vào bên trong, hai người nhanh chóng được phục vụ dẫn đến một bàn tiệc lớn. Món ăn cùng rượu cũng đã được chuẩn bị sẵn. Lý Tưởng ra hiệu cho phục vụ ra ngoài rồi quay sang nói với Dương Thiên:
- Ngươi cảm thấy nơi này thế nào.
- Không tệ, đây là quán bar ngươi mở sao?
- Đúng vậy.
Lý Tưởng cũng không giải thích nhiều, nâng ly rượu lên hường về phía Dương Thiên:
- Thưởng thức một chút đi, đây là loại rượu ta vừa nhập từ nước ngoài về. Hương vị có thể nói là hiếm thấy.
Dương Thiên cũng đưa ly rượu lên miệng uống một hơi. Vị rượu thanh nhưng lại lưu giữ khá lâu trong miệng, không tệ a. Đặt ly rượu xuống bàn, Dương Thiên cười cười:
- Xem ra ngươi cũng không dám hạ độc trong rượu a.
- Ta nào có gan làm như vậy. Nếu ngươi muốn giết ta chẳng phải rất dễ dàng sao.
Dương Thiên cũng không định nói nhảm với hắn:
- Rượu cũng đã uống rồi, ngươi có chuyện gì thì mau nói đi. Ta cũng không có nhiều thời gian rãnh rỗi như vậy.
Đưa tay nâng ly rượu lên, Lý Tưởng một hơi uống hết. Loại rượu này tuy không mạnh nhưng người bình thường không có ai lại một hơi uống hết một ly lớn như vậy.
- Ngươi đây là muốn tiếp thêm dũng khí cho mình sao.
Lý Tưởng mặt đã đỏ bừng lên:
- Đúng vậy. Ta chỉ muốn báo cho ngươi biết, buổi dã ngoại lần này ta dự định sẽ bày tỏ với Vũ Hàm. Hi vọng ngươi cũng sẽ tới chứng kiến và chúc mừng cho bọn ta.
Câu nói của Lý Tưởng khiến Dương Thiên nghệch mặt ra. Tên này có phải đầu óc có vấn đề hay không?
- Lý Tưởng, ngươi có phải bỏ thuốc độc vào nhầm ly hay không. Nể tình ngươi mời ta uống rượu, ta có thể cứu ngươi một mạng.
Lý Tưởng dường như đã say, giọng nói có chút khó nghe:
- Ta hoàn toàn tỉnh táo, ngươi tin cũng được mà không tin cũng được. Chuyện này ta đã quyết định. Bằng không ngươi nghĩ ta thừa tiền tài trợ cho trường của ngươi sao?
Dương Thiên cũng bị Lý Tưởng làm bật cưới, tên này thật sự có đầu óc hài hước.
- Không nói đến việc ngươi có dám bày tỏ hay không. Ngươi nghĩ Vũ Hàm sẽ đồng ý sao?
- Nếu không thử làm sao có thể biết được. Ngươi đang lo sợ phải không?
- Ta sợ sao?
Dứt lời, Dương Thiên đứng dậy đi về phía Lý Tưởng:
- Ngươi nói xem ta sẽ phải sợ ngươi sao? Nếu ta muốn, bây giờ ta có thể giết ngươi ngay tại đây.
Lý Tưởng cố che dấu nội tâm đang khủng hoảng, giữ gương mặt bình tĩnh:
- Ngươi muốn giết ta thì có thể ra tay ngay bây giờ. Điều đó chỉ chứng tỏ ngươi thực sự sợ ta. Vậy cuộc đấu này ta đã thắng rồi. Có thể thắng một nhân vật như ngươi, Lý Tưởng ta chết cũng mãn nguyện.
- Như vậy sao?
Dương Thiên mặt cười bỗng trở nên nghiêm túc, một tay vương về phía Lý Tưởng. Trong khoảng khắc thời gian như dừng lại, có thể nghe thấy tiếng trái tim đang đập mạnh. Lý Tưởng vẻ mặt vẫn bình tĩnh, dường như mọi thứ đúng như hắn nói, cái chết không hề làm hắn sợ hãi.
Tay của Dương Thiên cũng không làm chuyện gì đặc biệt, chỉ vỗ nhẹ vai Lý Tưởng:
- Yên tâm đi. Giết một kẻ như ngươi ta hoàn toàn không có hứng thú. Nếu ngươi đã muốn chơi như vậy, ta sẽ chiều ngươi đến cùng.
Dương Thiên nói xong liền bước ra về, vẫn còn cầm lý rượu trên tay. Trong tai Lý Tưởng lại vang lên một âm thanh:
- Loại rượu này rất được, xem như nó đã cứu ngươi một mạng đi.
Lưng áo Lý Tưởng lúc này đã sớm ướt đẫm mồ hôi. Dương Thiên vừa rồi không sử dụng bất kỳ kĩ xảo nào, chỉ đơn thuần ánh mắt cử chỉ đã khiến hắn cảm thấy áp lực khủng khiếp. Cánh tay vẫn còn đang run rẩy của Lý Tưởng cầm lấy ly rượu đưa lên miệng. Do vẫn còn quá run nên phân nửa đã bị đổ ra ngoài làm ướt quần áo của hắn:
- Tu Chân giả qua nhiên lợi hại. Bất quá ngươi càng lợi hại thì ta càng muốn giết chết ngươi. Ta muốn mọi người biết rằng đắc tội Lý Tưởng ta sẽ không có kết quả tốt.
Dương Thiên bước ra ngoài, uống hết ly rượu rồi ném xuống đất:
- Chỉ bằng vào ngươi cũng muốn tính kế với ta sao. Đã như vậy, ta sẽ giúp ngươi hoàn tất vở diễn này. Có điều, kết quả là do ta viết chứ không phải là ngươi.
Bằng vào trí tuệ cùng kinh nghiệm của hắn sao lại không biết được mục đích thực sự của Lý Tưởng là gì. Bày tỏ với Mộc Vũ Hàm chẳng qua chỉ là cái cớ để dụ Dương Thiên tham gia buổi dã ngoại mà thôi. Mục đích chính không nghi ngờ gì là nhắm vào hắn.
Dương Thiên chấp nhận chơi trò chơi này, đơn giản vì hắn tin rằng Lý Tưởng không làm gì được mình. Một tên phàm nhân muốn hãm hại một vị Chân Tiên, dù là tên viết truyện cười hay nhất cũng không nghĩ ra được tình tiết như vậy. Quá phi thực tế rồi.
Lúc này Lý Tưởng cũng không biết Dương Thiên đã nhìn thấu kế hoạch của mình. Hắn vẫn đang mơ màng về ngày Dương Thiên chết trong tay hắn mà không biết mình đã đặt một chân đến hoàng tuyền rồi.
Dương Thiên trở về nhà, bây giờ cũng đã khá muộn. Vốn định lên giường ngủ một giấc, Dương Thiên phát hiện có kẻ đang ở bên ngoài theo dõi hắn. Chính xác mà nói, có hàng trăm ánh mắt chú ý hắn kể từ khi hắn xuất hiện ở cửa nhà.
Từ ylRwoRx khi nào lại xuất hiện nhiều người như vậy? Đáp án dĩ nhiên là phủ định, không có kẻ nào lại ngốc đến mức cử cả trăm người cùng theo dõi một người. Như vậy chỉ khiên ngươi bị bại lộ tung tích mà thôi. Thứ đang nhìn chằm chằm Dương Thiên là những con côn trùng đang đậu trên tường, hàng rào và những cây cột điện xung quanh.
- Lại là đám người Vu tộc. Giết một tên lại đến một bầy. Chẳng lẽ ta phải đến tận nơi tiêu diệt toàn bộ các ngươi hay sao?
Dương Thiên cảm thấy khó chịu. Hắn khó chịu với luật lệ của Vu tộc. Tại Linh giới và Tiên giới, hắn đã sớm sửa đổi lại những luật lệ này. Tiếc rằng nơi đây chỉ là một nhánh nhỏ của Vu tộc vô tình lạc đến đây mà thôi, những luật lệ mới kia bọn hắn không biết.
Dương Thiên xòe nhẹ bàn tay ra, từ trong đó một lực hút phát ra. Tất cả côn trùng xung quanh lập tức bị hút lại thành một khối cầu đủ loại màu sắc. Một ngọn lửa bốc lên, khối cầu biến mất không một tiếng động nào. Dương Thiên thân hình biến mất trong đêm tối.
Ở một nơi cách đó rất xa, có ba người đang ngồi khoanh chân trong một căn nhà nhỏ. Từ cơ thể ba người tỏa ra một luồn khí màu xanh kết nối với nhau tạo thành một hình tam giác. Chính giữa là một khối cầu màu xanh, bên trong có một cái bóng màu đen. Từ trong thiên địa, linh khí không ngừng chảy khối cầu, sinh vật bên trong phát ra từng tiếng rè rè rất nhỏ.
Liên kết bất ngờ đứt gãy, dòng chảy linh khí lập tức biến mất. Khối cầu màu xanh vẫn còn lơ lững trên không. Một người vội hỏi:
- Tam đệ, đã xảy ra chuyện gì.
Người được gọi là tam đệ ho nhẹ vài tiếng rồi nói:
- Đám côn trùng dùng để thăm dò của ta đã biệt diệt sạch.
- Diệt sạch?
- Không sai, một con cũng không thoát.
Một người nhíu mày, trầm giọng:
- Nói như vậy chúng đã bị phát hiện. Việc này cũng không nằm ngoài dự đoán. Nếu không thì hắn làm sao giết chết được thiếu chủ. Đại ca, việc tiếp theo phải làm là gì.
Người được gọi là Đại ca lắc đầu:
- Không vội, chúng ta chưa có nhiều thông tin về địch nhân. Không nên có hành động lỗ mảng. Trước tiên cứ chờ cho Tử Lan Trùng tiến hóa thành công đã.
Truyện khác cùng thể loại
240 chương
5 chương
76 chương
1019 chương
41 chương
539 chương
103 chương
120 chương
66 chương