Phong liêu nhữ tâm
Chương 9
Hơn mười ngày qua đi, Cừu Sĩ Xương cũng chưa từng gặp lại bóng dáng của Phong Dục Vũ, cùng với trong lòng hoài nghi việc Cừu Y Nùng mất tích có thể là do thê tử của mình ghen tị nên mới mướn người ra tay, hơn nữa hắn cũng đã rời khỏi Tô Châu thành một thời gian, lo lắng thủ hạ vắng mặt hắn sẽ làm xằng làm bậy, vì thế hắn quyết định trước tiên trở về Tô Châu thành rồi mới quyết định, đồng thời cũng mang theo muội muội không cam lòng, tức giận ngút trời rời đi.
「 Đại ca, huynh thật sự tin tưởng lời nói của Phong Dục Vũ, cho rằng Cừu Y Nùng mất tích là do người ta bắt cóc sao?」 mắt thấy xe ngựa đã ra khỏi cổng thành Hàng Châu, Cừu Ngọc Linh bị Cừu Sĩ Xương bắt buộc đồng hành trở về nhà, trong lòng chưa cam, cười lạnh trào phúng.
Từ ngày phát hiện Cừu Y Nùng mất tích, sau khi Phong Dục Vũ trước mặt mọi người làm cho nàng mất hết mặt mũi, tình cảnh nàng ở Yên Liễu trang càng thêm nan kham. Hạ nhân tuy rằng chưa dám đối với nàng có hành động hay lời nói bất kính, nhưng mà luôn nhìn nàng bằng loại ánh mắt khinh miệt làm người ta khó có thể chịu được, nàng cũng không phải không có cảm giác được.
Sau đó, nàng cũng chưa từ bỏ ý định, lạị đến Thanh Uyển vài lần, không những nhiều lúc bị ngăn cản ở ngoài, đôi lúc nàng lẻn vào được một lát thì lại nhìn thấy Phong Dục Vũ cùng tiện nha đầu Nam Lạc Nhi kia khanh khanh ta ta, ân ân ái ái.
Nàng thật sự là hận nha! Tâm lần nữa đau đớn, làm cho hận ý trong lòng nàng càng sâu.
Nàng tuyệt không muốn cứ như vậy ngoan ngoãn, không lên tiếng trở về Tô Châu thành, làm cho người ta nhạo báng thất bại của nàng. Cho dù nàng kiếp này đã mất đi hi vọng được trở thành thê tử của Phong Dục Vũ, nàng cũng tuyệt không cho phép tiện nha đầu không bằng một góc của nàng, Nam Lạc Nhi kia có được Phong Dục Vũ, hưởng thụ sự chiều chuộng thương yêu của hắn!
「 Ngươi muốn nói cái gì?」 Cừu Sĩ Xương không kiên nhẫn giương mắt nhìn muội muội, thấy nàng lộ ra nụ cười giả tạo.
Từ lúc lên xe ngựa rời khỏi Yên Liễu trang, muội muội vẫn chưa từng cùng hắn nói chuyện với nhau, bây giờ đột nhiên mở miệng, làm hắn không khỏi hoài nghi, lời của nàng có hàm chứa ý gì khác hay không.
「 Ta chỉ là cảm thấy kỳ quái, cho dù đại tẩu không muốn huynh nạp Cừu Y Nùng làm thiếp mà mướn người đến Yên Liễu trang bắt cóc nàng, nhưng mà, đại ca có từng nghĩ tới hay không, Cừu Y Nùng mất tích, kỳ thật người đáng nghi nhất chính là Nam Lạc Nhi.」 Cừu Ngọc Linh tựa vào bên cửa sổ, lãnh mắt nhìn huynh trưởng. Xe ngựa thỉnh thoảng xóc nảy làm cho trong lòng nàng càng thêm phiền chán.
「 Muội cũng đừng quên, Nam Lạc Nhi hiện tại đã là tiểu thiếp của Phong Dục Vũ.」 Cừu Sĩ Xương mất hứng nói.「 không cần bởi vì Phong Dục Vũ không chịu thú muội, muội liền cố ý nói như vậy.」 hắn trạc phá ý đồ rõ ràng của nàng, trong lòng hắn, đối với tâm tính của muội tử hiểu rất rõ.
「 Đại ca, sao huynh có thể nói như vậy!?」 Cừu Ngọc Linh tức giận kêu to, trong lòng nổi lên oán hận làm cho nàng càng thêm chấp nhất ý niệm trong đầu.
Nàng làm ra sắc mặt hòa hoãn,「 Đại ca, huynh hãy cứ bình tĩnh nghe ta nói. Huynh cứ ngẫm lại xem, Cừu Y Nùng nếu như không bị quản chế ở Cừu gia trang, con ngốc đó làm gì biết chạy đi đâu, nàng ta chỉ biết suốt ngày quanh quẩn bên cạnh ả Nam Lạc Nhi thôi, không phải sao? Vậy mà bây giờ, huynh lại đi tin tưởng lời nói của Phong Dục Vũ, trở về Tô Châu, này chẳng phải là cơ hội tốt của nàng sao?」
「 nhưng mà……」 Cừu Sĩ Xương chần chờ .
「 Cừu Y Nùng có lẽ bổn không biết phải đào tẩu như thế nào, nhưng là nay nàng mất tích là sự thật, nếu nàng có thể thuận lợi bỏ chạy, ta dám cam đoan, nha đầu Nam Lạc Nhi kia tuyệt thoát không được quan hệ. Nói không chừng, kế hoạch khiến Cừu Y Nùng biến mất như bốc hơi này đều do một tay Nam Lạc Nhi sắp đặt!」 Cừu Ngọc Linh không ngừng cố gắng thuyết phục.
「 Nàng ta thực có lá gan làm loạn……」 Cừu Sĩ Xương tâm niệm dao động, nhớ tới những năm gần đây, gương mặt quật cường kia không ngừng che chở cho Cừu Y Nùng. Có lẽ……
Cừu Ngọc Linh dĩ nhiên bắt được ánh mắt dao động của huynh trưởng, vội vàng lại cho một lời khuyên,
「 Sao lại không! Nha đầu kia cho tới nay đối với chủ tử là chúng ta chưa bao giờ có một chút tôn kính, hơn nữa sau khi nàng đến Yên Liễu trang, Phong Dục Vũ lại đối với nàng đặc biệt đãi ngộ, khó trách nàng ỷ lại vào “cây cao bóng cả”, rắp tâm thiết hạ mưu kế, làm cho Cừu Y Nùng thoát thân. Cho nên nếu muốn biết Cừu Y Nùng ở đâu, chỉ sợ chỉ có Nam Lạc Nhi mới biết.」 Cừu Ngọc Linh bề ngoài bình tĩnh phân tích cũng thuyết phục huynh trưởng, kì thực trong lòng có tính toán khác.
Hừ! Dám tranh dành nam nhân của Cừu Ngọc Linh nàng, cũng đừng trách nàng ra tay độc ác!
Nàng không tin, nàng có điểm nào không bằng ả xấu xí, người chỉ vài ba lạng thịt, tiện nhân Nam Lạc Nhi kia!
Thời gian nửa nén hương qua đi, xe ngựa vốn đang thẳng tiến về phía thành Tô Châu lại quay ngược về hướng xuất phát ban đầu.
Cừu Sĩ Xương dưới sự thuyết phục của muội muội, hạ quyết định, quay trở lại thành Hàng Châu, cũng tìm cơ hội bắt Nam Lạc Nhi đến, truy hỏi cho ra nhẽ.
Nhưng vì kiêng kị thế lực to lớn của Phong Dục Vũ ở thành Hàng Châu, nên bọn họ cũng không trực tiếp vào thành, mà tìm một khách điếm ở ngoại ô trọ lại, nhằm tránh né tai mắt của hắn, tính toán kế sách cụ thể.
Sau, Cừu Sĩ Xương cải trang lẻn vào thành tìm hiểu tin tức, cũng mua chuộc một vài kẻ lang thang trên phố, giúp hắn để ý, thông báo tin tức khi Nam Lạc Nhi ra trang.
※ ※ ※
Huynh muội Cừu gia rời khỏi Yên Liễu trang đã được mấy ngày, Lạc Nhi vẫn cảm thấy lo lắng không yên cho tình hình của tiểu thư, nên lại một lần nữa chạy đến thư phòng, đi tìm Phong Dục Vũ, thúc giục hắn, truy tìm tung tích của tiểu thư.
Không nghĩ tới, nàng mới tới gần cửa thư phòng, đã bị một tin tức làm cho tinh thần chấn động —
Nàng…… Nàng không có nghe lầm chứ!?
Bần thần một thoáng, rốt cuộc, nàng đã quên luôn cấp bậc lễ nghĩa, khí giận ngút trời, đẩy mạnh cửa phòng, xông vào trong.
「 Phong Dục Vũ, là ngươi cố ý gọi người đến bắt tiểu thư mang đi !?」 nàng rống thẳng vào mặt người đang ngồi nhàn nhã phía đối diện, mặc kệ biểu tình “không tin vào mắt mình” của hai người còn lại trong thư phòng.
Khi Phong Dục Vũ nhìn thấy biểu tình rống giận của nàng, thì hắn đã biết, vừa rồi cùng Phương Vịnh nói chuyện phiếm, vô tình nói ra sự thật về sự mất tích của Cừu Y Nùng đã để nàng nghe được.
Hắn hất tay, cho hai thủ hạ rút lui ra ngoài. Kỳ thật, hắn vốn đã tính đem sự thật nói cho nàng biết, cho nên hắn tuyệt không để ý nàng lúc này tức giận như vậy.
「 Rốt cuộc có phải hay không?」 Lạc Nhi tức giận gần như muốn hét lên, thủy mâu trong veo vì tức giận mà lóe sáng ngời.
「Cái gì?」 Phong Dục Vũ ung dung dựa vào ghế, biết rõ còn cố hỏi, thưởng thức biểu tình tức giận bồng bột, thần thái thong dong, bộ dáng động lòng người.
「 Là ngươi gọi người bắt cóc tiểu thư ?」 Lạc Nhi buồn bực thiếu chút nữa là thét chói tai ra tiếng. Chỉ cần là chuyện có liên quan đến Cừu Y Nùng, nàng tựa hồ không thể đè nén cảm xúc của chính mình.
「 Đúng.」Phong Dục Vũ gật đầu.
「 Vì sao?」 Là hắn chủ đạo chuyện tiểu thư mất tích!? Nàng thật sự không thể tin được.
「Khiếp sợ như vậy làm cái gì?」Phong Dục Vũ buồn cười nhìn nàng,
「 Nàng đã quên, ta đã đáp ứng nàng, trừ bỏ việc giải độc trên người Cừu Y Nùng, còn giúp nàng thoát khỏi bàn tay của Cừu Sĩ Xương, có được tự do?」 hắn nhắc nhở nàng.
「Ta không quên, nhưng mà chuyện đó với việc ngươi gọi người bắt cóc tiểu thư có quan hệ gì nhau?」 nàng trừng mắt nhìn, vẫn là khí giận khó tiêu.
Phong Dục Vũ đại thán một tiếng. Tiểu Nhi của hắn như thế nào đột nhiên hóa thành ngốc nghếch thế này? Không phải là tức giận quá nên hồ đồ đi!
「 Ta tìm người đến bắt Cừu Y Nùng đi, chính là không muốn làm cho Cừu Sĩ Xương biết chuyện tiểu thư nhà nàng mất tích cùng ta có liên quan, khiến hắn tìm tới ta. Đạo lý này chẳng lẽ nàng không hiểu sao! Nay Cừu Y Nùng không phải thuận lợi thoát khỏi Cừu gia trang, mà Cừu Sĩ Xương cũng chết tâm, trở về Tô Châu thành rồi sao?」
Nam Lạc Nhi trong lòng cứng lại. Đúng vậy! Nàng như thế nào đột nhiên ngốc như vậy? Bọn họ đương nhiên không thể để cho Cừu Sĩ Xương biết là Phong Dục Vũ giúp tiểu thư đào tẩu a!
「 kia…… Vậy ngươi có thể nói cho ta biết trước nha! Ngươi cũng biết lòng ta có bao nhiêu lo lắng cho tiểu thư!」 biết mình chỉ trích sai lầm làm cho nàng ửng đỏ nghiêm mặt, nhưng một nghi vấn khác lại lập tức nổi lên trong đầu.
「 tiểu Nhi, nếu ta đem việc này nói cho nàng biết trước, vậy Cừu sĩ Xương làm sao có thể nhìn thấy bộ dáng lo âu hoảng hốt của nàng? Nếu nàng diễn không đạt, vậy không phải làm cho hắn nghi ngờ, không tin Cừu Y Nùng thật sự bị người ta bắt đi sao?」 Phong Dục Vũ ôn hòa phân tích điểm mấu chốt trong kế hoạch.
Đến tận đây, tức giận trong lồng ngực Lạc Nhi rốt cục bình ổn.
「 Vậy tiểu thư hiện tại đang ở nơi nào?」 nàng nhỏ giọng hỏi. Biết được tiểu thư không phải là vô cớ bị bắt làm nàng thoáng an tâm.
「 Kinh thành đi!」 Phong Dục Vũ có chút không xác định trả lời. Trước đó hắn đã nhờ Miễn Tữ Tuấn lợi dụng đêm tối, âm thầm mang Cừu Y Nùng đi, cùng từng nói cho Miễn Tử Tuấn biết, hắn sẽ ở Hàng Châu đợi Cừu Sĩ Xương nản lòng chết tâm mà rời đi, sau mới đến kinh thành hội ngộ cùng hắn, cũng cho thân tín thông báo tin tức, nhờ Tử Tuấn an bài cho Cừu Y Nùng một chỗ ở Kinh Thành. Nhưng mà, hắn vừa mới truyền tin tức đi, cho nên cũng không có cách xác định.
「 Ta có thể đến kinh thành tìm tiểu thư không?」 Lạc Nhi vui sướng lập tức reo lên. Từ nhỏ đến lớn, nàng chưa bao giờ cùng tiểu thư tách rời, hơn nữa nếu lúc này tiểu thư ở kinh thành, vậy Cừu Sĩ Xương càng không thể có thể có cơ hội tìm được tiểu thư .
「 Không được.」 Phong Dục Vũ nghe vậy lập tức trầm hạ mắt, quả quyết cự tuyệt, một cảm xúc bối rối bỗng nhiên nảy lên trong lòng. Nàng sao có thể rời khỏi hắn như vậy!?
Vừa mới vui mừng đã bị lời nói lạnh lùng cùng gương mặt nghiên khắc của hắn dọa cho sợ hãi, cũng bị tổn thương tự tôn.
「 Vì sao không được?」 lửa giận lại từ ngực dâng lên, thủy mâu nhìn hắn đầy oán trách.
「 Nàng đã quên việc mình đã đồng ý “ngoan ngoãn nghe lời” để đổi lấy tự do cho Cưu Y Nùng sao?!」 Phong Dục Vũ cố gắng áp chế bối rối trong lòng, cười lạnh hỏi.
「 Vậy thì như thế nào?」 Lạc Nhi buồn thanh nói.
「 Như thế nào?」 hắn bĩu môi,「 nàng đã đáp ứng ngoan ngoãn nghe theo ta, nay nàng cũng đã là người của ta, không có sự đồng ý của ta, chỗ nào nàng cũng không được đi.」
Lạc Nhi bỗng dưng sanh mắt to, trong mắt dâng lên một tia tỉnh ngộ,「 Thì ra tiểu thiếp và nô tài cũng không có gì khác nhau, mọi chuyện đều phải tuân theo lời nói của chủ tử.」 thì ra nàng chỉ là làm nô tỳ cho một chủ tử khác mà thôi…… Nàng rốt cục đã hiểu.
「 Nàng đang nói bậy bạ gì đó?」 hắn nhíu mày「 ta khi nào thì xem nàng là nô tài?」 đáy mắt mơ hồ hiện lên tức giận dần dần ngưng tụ.
Hắn chưa bao giờ đối với một nữ nhân như thế, dụng tâm cân nhắc cùng với vì chuyện của nàng ta mà lo lắng suy tính, thế nhưng nàng lại nói hắn xem nàng là nô tài!?
Nghĩ tới nghĩ lui, hắn bất giác càng giận tái mặt, dù sao hắn ở trước mặt nàng cho tới bây giờ cũng không thể che giấu cảm xúc chân thật của mình.
「 Chẳng lẽ không đúng sao? Nếu không vì sao ngươi không cho phép ta đi tìm tiểu thư?」 nàng trát trát mắt to; Hắn giống như tức giận, chẳng lẽ nàng nghĩ không đúng sao?
「 Nàng nghe không hiểu sao? Nàng đã là người của ta, lại hứa không rời khỏi ta. Kể từ đó, Cừu Y Nùng cùng nàng đã không còn quan hệ, nàng không cần phải đến tìm nàng ta nữa, hiểu chưa?」trong giọng nói của hắn hiện ra hờn giận rõ ràng.
Chỉ cần nhớ tới mình ở trong lòng nàng luôn xếp phía sau Cừu Y Nùng, hắn liền không thể ngăn chặn tức giận cứ dâng lên trong lòng
Nàng thật đúng là biết cách chọc giận hắn!
Phong Dục Vũ một phen lộng quyền, lời nói mãnh liệt làm cho Lạc Nhi cảm thấy khiếp sợ lại hờn giận, mà một cảm giác ủy khuất khác cũng làm cho nàng trong lòng nổi lên loáng thoáng đau đớn.
Cảm xúc lần lượt thay đổi khó có thể lý giải làm nàng trong khoảng thời gian ngắn chỉ có thể mở to mắt nhìn nam nhân bộ dáng lạnh lùng trước mặt, một câu phản bác cũng nói không được.
Phong Dục Vũ có chút ảo não nhìn thấy nàng đáy mắt hiện ra thần sắc bị thương tổn, nhưng mà cảm xúc khủng hoảng nổi lên trong lòng vẫn chưa biến mất, cho nên hắn không thể bình tâm tĩnh khí mà giải thích tính toán từ trước trong lòng mình, hắn thực ra đang đợi kinh thành truyền đến tin tức thì sẽ cùng nàng Bắc thượng.
「 Đừng tự tiện chủ trương nữa. Ta muốn nàng lập tức trở về Thanh Uyển, chưa được ta cho phép, không được bước ra ngoài nửa bước!」 hắn lạnh giọng uy hiếp, một lòng thầm nghĩ, trước xác định nàng vẫn ở trong lòng bàn tay của hắn. Về mấy chuyện khác, hắn còn có rất nhiều thời gian chậm rãi giải thích cho nàng hiểu.
Lúc này, hắn đành phải để nàng ủy khuất một chút, để nàng cách xa mình một chút, miễn cho tức giận trong long nổ mạnh, không kìm chế được mà không cẩn thận thương đến nàng.
「 Ngươi……」 Lạc Nhi mắt sanh lớn hơn nữa, không dám tin được hắn lại uy hiếp nàng.
「 Đừng tưởng rằng lấy đôi mắt đáng thương hề hề đó nhìn ta, ta sẽ thay đổi chủ ý.」 hắn cố ý vặn vẹo nàng.
Tức giận đến cực hạn, Lạc Nhi cắn môi, tức giận chính mình đã từng đáp ứng lời nói của hắn, nếu không hiện tại……
Nàng phẫn hận lại trừng hắn liếc mắt một cái, lập tức xoay người chạy khỏi thư phòng.
Phong Dục Vũ cười khổ nhìn bóng dáng nàng biến mất, sau đó lại nhìn hai thuộc hạ vẫn đang chờ đợi trước cửa thư phòng, ngập ngừng không biết nên vào hay không, hai người họ còn tính tiếp tục thảo luận tiếp vấn đề còn đang bàn dở.
「 gia……」 Phương Vịnh muốn nói lại thôi. Vừa rồi Lạc Nhi tiểu thư giống như thực thương tâm lại thực phẫn nộ.
Phong Dục Vũ nhíu mày thoáng nhìn.
「 Gia, người không phải là đang mắng Lạc Nhi tiểu thư chứ, nếu không vì sao bộ dáng của nàng lại giống như là muốn khóc mà chạy đi như vậy?」 Ông Bình thẳng thắn không chỗ nào cố kỵ, nói thẳng nghi hoặc trong lòng.
「 Các ngươi là đến thảo luận công sự hay là đến quản việc riêng của ta?」 Phong Dục Vũ thu hồi cảm xúc trong mắt, lãnh đạm chế giễu.
Hai người trong lòng rùng mình, ánh mắt nghi hoặc lập tức chuyển thành nghiêm túc, không dám hỏi nhiều nữa, lại tiếp tục thảo luận chính sự chưa bàn xong.
Ba người toàn tâm nghị thương sự thẳng đến buổi trưa, đang muốn nghỉ ngơi một chút, lại kinh truyền đến thong báo: Nam Lạc Nhi không biết đã dùng cách gì, rời khỏi trang, chẳng biết đi đâu.
※ ※ ※
Trên gương mặt truyền đến đau đớn làm cho Lạc Nhi đang chìm vào vô ý thức hắc đau đớn mà thức tỉnh. Mà theo ý thức chậm rãi thanh tỉnh, thanh âm chủi mắng ác độc cũng truyền vào trong tai, kia tiếng nói ẩn chứa ác ý thật sự là rất quen thuộc, giống như không lâu trước đây, nàng đã từng nghe rất nhiều lần……
「 Tiện nha đầu, đừng giả chết nữa!」
Kèm theo tiếng chửi mắng, bên hông truyền đến đau đớn bị người ta dùng sức đá mạnh vào làm cho Lạc Nhi mở bừng mắt.
Vẻ mặt đắc ý lại ác độc của Cừu Ngọc Linh đang ngồi xổm trước mặt nàng.
Lạc Nhi kinh ngạc mở mắt thật to. Di, nàng không phải đã củng Cừu Sĩ Xương trở về Tô Châu sao? Tiếp theo, nàng lại phát hiện, hai tay của mình đang bị trói ngược ra sau, ngồi dựa vào cột, mà nơi này, chính là một cái miêu hoang đi!
Ánh mắt dao động, đầu óc cũng dần dần thanh tỉnh, nàng lại lập tức tiếp xúc với một gương mặt khác.
「 Ngươi không phải trở về thành Tô Châu rồi sao!?」 nàng kinh ngạc thốt ra, trừng mắt nhìn Cừu Sĩ Xương đứng ở một bên.
「 Cừu Y Nùng chưa tìm về, ta làm sao có thể dễ dàng buông tay như vậy, trở về thành Tô Châu cho được!」 Cừu Sĩ Xương ngữ khí âm trầm nhìn chằm chằm nàng.
「 tiểu thư?」đầu nàng cháng váng, thấp thanh nói.
「 Đúng! Tiện nha đầu, tiểu thư nhà ngươi ở nơi nào, ta biết chắc chắn ngươi phải rõ ràng hơn ai hết, ngươi còn không mau khai ra!」 Cừu Ngọc Linh xen mồm nói, ánh mắt ác độc như đao kiếm lợi hại.
「 ta…… Ta không biết.」 bọn họ không phải đã muốn buông tha cho tiểu thư rồi sao? Nam Lạc Nhi âm thầm kêu khổ, thật hối hận vì mình đã không nghe lời Phong Dục Vũ, ngoan ngoãn ở bên trong trang.
「 Nói dối!」thanh âm rít giận cùng với tiếng bạt tai thanh thúy đồng thời vang lên, Cừu Ngọc Linh dùng lực tát thật mạnh vào má Lạc Nhi, làm gò má vốn đã sưng đỏ của nàng lại hằn them những vệt máu.
「 ta…… Ta không có……」tơ máu chậm rãi từ khóe miệng tràn ra, nhưng Lạc Nhi vẫn quật cường phản bác mặc dù mơ hồ không rõ, lại rất kiên quyết.
「 Ba!」 má bên kia lại nhận them một sự “chiếu cố”.
「 Ngươi cho là ngươi chỉ cần nói “không có” là có thể lấp liếm mọi chuyện sao? Tiện nha đầu, hôm nay ta sẽ đánh tới khi ngươi chịu khai mới thôi!」 Cừu Ngọc Linh làm như đánh đến nghiện, miệng một bên không ngừng tức giận mắng, một bên lại dương tay.
Chỉ cần nhớ đến tiện nha đầu này dám đoạt nam nhân của nàng, nàng còn muốn đánh mạnh hơn!
「 Đợi một chút!」 Cừu Sĩ Xương bắt lấy bàn tay đang dương cao của Cừu Ngọc Linh, ánh mắt ngoan lệ nhìn chằm chằm vào đôi má sưng đỏ, nhưng ánh mắt lại ngập tràn phẫn nộ của Nam Lạc Nhi.
「 Ngươi vẫn là ngoan ngoãn khai ra đi! Như vậy có thể miễn cho da thịt chịu khổ. Phải biết rằng, nếu ngươi cứ ngoan cố, cố tình giấu diếm, ta cũng không dám cam đoan, sẽ ngăn được thủ đoạn của Ngọc Linh nha!」 hắn uy hiếp khuyên nhủ.
Hai gò má đau nhức làm trong lòng Lạc Nhi đầy lửa giận, mới định nói chuyện đau đớn đã làm nàng nghiến răng nghiến lợi, càng làm cho nàng thêm thống hận.
「 Cừu Sĩ Xương, ngươi là tên tiểu nhân vô tình vô nghĩa! Tiểu thư là đường muội của ngươi, ngươi không chỉ thừa dịp nàng tuổi nhỏ đơn thuần mà lừa đi sản nghiệp của nàng, còn tính lợi dụng tài năng của tiểu thư để vì ngươi phụng sự cả đời, ngươi rốt cuộc có còn là người hay không?!」 nàng căm giận, thở hổn hển một hơi, máu tươi theo vết thương trên môi tứa ra, chảy dọc trên chiếc cằm xinh đẹp.
「 Với tất cả những việc mà ngươi đã làm, hôm nay ta, Nam Lạc Nhi, cho dù ta biết tiểu thư đang ở đâu cũng tuyệt không nói cho ngươi biết, ngươi chết tâm đi!」 tức giận làm cho nàng quên mất đau đớn, nàng oán hận hướng Cừu Sĩ Xương phun một ngụm nước bọt, đáng tiếc khoảng cách quá xa, ngược lại phun trúng người đáng đứng trước mặt, Cừu Ngọc Linh.
「 A — tiện nha đầu!」 Cừu Sĩ Xương chưa phát tác, Cừu Ngọc Linh đã thét chói tai, rống giận tiến lên,「 một ả hạ nhân cũng dám bất kính như thế, xem ta hôm nay dạy ngươi biết thế nào là quy củ!」 nàng túm lấy vạt áo của Lạc Nhi, ở trên mặt nàng lại giáng xuống nhiều bạt tai nữa.
Thù mới hận cũ, cộng thêm thái độ quật cường của Nam Lạc Nhi làm Cừu Ngọc Linh àng thêm nổi lên điên tiết.
Cừu Ngọc Linh đột nhiên ngừng tay, với tay tháo xuống một cây tram đang cài trên tóc, ác độc đưa tới gần mặt Lạc Nhi,「 hôm nay ta trước hết bị hủy đi khuôn mặt xấu xí của hồ ly tinh nhà ngươi, miễn cho ngươi sau này lại đi dụ dỗ nam nhân của người khác……」mũi nhọn của tram cài trên tay hướng tới gương mặt sưng tấy của LẠc Nhi, vung tay lên–
「 Dừng tay!」
Một đạo chưởng phong trí mạng theo tiếng hét to hoảng sợ vang lên tung ra, lực lượng thật mạnh tập kích vào người Cừu Ngọc Linh, đúng lúc ngăn lại ý đồ đả thương người của nàng ta, cũng đem thân thể của nàng đánh bay một khoảng cách xa Lạc Nhi, văng vào một góc.
Đang mơ màng hoảng hốt, đột nhiên dây trói trên người được tháo bỏ, cả người cũng được Phong Dục Vũ mềm nhẹ ôm lấy, ấp vào trong lòng. Ánh mặt tức giận đến đỏ ngầu bắn thẳng đến Cừu Sĩ Xương đang sợ hãi ngã ngồi ở cạnh bên.
「 Cừu Sĩ Xương, ngươi thật to gan, dám đụng đến người của Phong Dục Vũ nhân!」 trên gương mặt ôn nhu lại tản mát ra cuồng nộ của mãnh thú.
「 không…… Không…… Ta không phải……」 Cừu Sĩ Xương sợ đến tay chân mềm nhũn, hận không thể lập tức chết đi, càng miễn bàn đến việc đi thăm dò xem muội tử sau bị đánh bay đã bất động, không có chút động tĩnh.
Hắn hối hận , hắn hối hận vì đã nghe theo lời Ngọc Linh kích động mà đụng tới Nam Lạc Nhi, thế nhưng đã quên Phong Dục Vũ đối với địch nhân thái độ cùng thủ đoạn không hề lưu tình.
Phong Dục Vũ ánh mắt lạnh lùng,「 ta sẽ không cho ngươi chết thống khoái như vậy!」 lãnh liệt lược hạ nói, hắn chuyển hướng về phía thủ hạ đã đuổi tới,「 Phương Vịnh, đem hai người này giao cho quan phủ, cần phải xác định bọn họ nhất định phải nhận được trừng phạt nên có!」 hắn muốn Cừu gia huynh muội chết rục trong vòng lao lý!
※ ※ ※
「 Chết tiệt! Nàng nhất định phải làm ta sợ như vậy sao?」
Thanh âm rống giận của Phong Dục Vũ vang lên sau khi đã ôm Lạc Nhi về Yên Liễu trang, cũng vì nàng bôi dược lên vết thương trên mặt.
Nếu nói trước kia, hắn luôn cho rằng nàng chính là tân thiếp khiến hắn thật vừa lòng, thìđến hôm nay, khi hạ nhân trong trang thông báo không tìm thấy bóng dáng của nàng thì hắn mới biết, nhận định trước nay của mình hoàn toàn sai lầm.
Hắn mới không phải coi trọng, hay là thích nàng, hắn căn bản đã sớm yêu thương nàng .
Không thấy bóng dáng của nàng làm cho hắn thật sâu cảm nhận được, nếu mất đi nàng, hắn sẽ lâm vào cảnh giới điên cuồng, đau đớn thống khổ hơn bao giờ hết.
Nàng bị thương đại biểu cho việc hắn bảo hộ bất lực, cũng làm cho hắn âm thầm thề, tuyệt không tái phạm sai lầm này lần thứ hai, bởi vì cái cảm giác trái tim đau như bị dao cắt này thật khó thể chấp nhận.
Nhưng nàng lỗ mãn, hành động nông nỗi làm hắn tức giận. Nếu hắn không có đúng lúc tìm được nàng, như vậy lúc này hắn không phải là đã mất đi nàng ?
Nghĩ thông, ánh mắt của hắn càng thêm không lưu tình, trừng mắt nhìn thiên hạ đang nằm trên giường.
「 Dục…… Dục vũ……」 bị hắn trợn mắt trừng chằm chằm, còn mắng to làm nàng căn bản còn không kịp “khóc kể” chuyện bị huynh muội Cừu Sĩ Xương làm nhục ủy khuất, trong lòng dĩ nhiên nổi lên từng trận gió lạnh. Phong Dục Vũ ngồi ở đầu giường, ánh mắt thật sự là đáng sợ.
Hắn là không phải là muốn đánh nàng a? trong lòng nàng hơi sợ, nghĩ ngợi lung tung.
「 Ta không phải đã nói không cho nàng rời khỏi Thanh Uyển sao? Nàng không phải đem lời nói của ta vô tai này ra tai kia chứ?」 hắn tức giận trách mắng, trong lòng đau đớn, trái tim cứ nhảy lên vẫn chưa bình ổn.
Lạc Nhi co rụt lại, thật là không biết chống đỡ thế nào, bởi vì hắn nói là sự thật. Nhưng mà khi nghe hắn tức giận trách mắng, nàng nhận ra hắn là đang quan tâm mình.
Thì ra hắn lại lo lắng cho nàng nha!
Phát giác cảm thụ thật sự trong long hắn, lòng của nàng nổi lên vui sướng, trái tim đột nhiên cảm thấy thật ngọt ngào.
「 Thực xin lỗi, Dục Vũ, làm ngươi lo lắng.」 nàng cảm động nói nhỏ .
Nàng nhỏ giọng tạ lỗi khiến hắn lửa giận tiêu tán, hắn bỗng nhiên đem nàng từ trên giường ôm lấy, khảm sâu vào trong ngực.
「 Trời ạ! Bảo bối, nàng biết ta đã sợ hãi thế nào không? Nàng có biết, khi ta phát hiện nàng tự tiện ra trang lại chẳng biết đi đâu, ta quả thực muốn điên rồi!」
Nam Lạc Nhi nghe hắn nói lời thật lòng, trong lòng cảm thấy thật đau xót,「 Dục Vũ…… Thực xin lỗi, ta lần sau sẽ không ……」 thì ra hắn coi trọng nàng như vậy, nàng cảm thấy thật hạnh phúc nha!
「 Cũng may là nàng không có việc gì, ta không cho phép nàng rời ta nửa bước!」 một lần giáo huấn là quá đủ rồi!
「 ta…… Ta sẽ không lại chạy loạn làm cho ngươi lo lắng , ta cam đoan.」 Lạc Nhi nghe ra hắn đang lo lắng, lập tức “tuyên thệ”, làm hắn yên tâm.
「 Ta yêu nàng, tiểu Nhi.」 hắn không muốn lại che giấu cảm giác của mình, hắn muốn cho nàng hiểu được tâm của mình.
Yêu? Lạc Nhi sửng sốt, không quá hiểu được ý tứ của hắn.
Nhìn đôi mắt to tròn mờ mịt nhìn mình, biểu tình đáng yêu, Phong Dục Vũ biết nàng cũng không hiểu hết cái gì gọi là “yêu”. Bất quá điểm này hắn cũng không quá lo lắng, bởi vì hắn sẽ dạy cho nàng biết, “yêu” là gì.
「 Không hiểu cũng không sao, tiểu Lạc Nhi, sau này, từ từ ta sẽ làm cho nàng hiểu được .」 hắn cúi đầu cười, hôn lên môi nàng.
「 Chờ một chút, ta hỏi ngươi đã, nếu ta so với thích ngươi còn thích hơn rất rất nhiều, đó là không phải là “yêu” không?」
Phong Dục Vũ sửng sốt, cảm xúc mừng như điên cùng hân hoan từ trong lòng dâng lên.
「 Đúng vậy, kia đại biểu cho nàng cũng yêu ta.」 hắn mãn nhãn thâm tình nhìn nàng. Thật không ngờ nàng có thể nhanh như vậy lý giải, làm sao khiến hắn không mừng rỡ như điên nha!
「 ta cũng yêu ngươi?」 nàng lăng lăng lặp lại lời nói của hắn, trong đầu vẫn bị vây trong cảm xúc lâng lâng của nụ hôn vừa rồi.
「 đúng vậy, nàng cũng yêu ta .」lời nói của hắn vừa dứt, môi nóng lại đặt xuống, triền mien mút hôn.
Nụ hôn dài sau khi kết thúc, hắn vui sướng nhìn nàng đã ngây ngất, tuyên bố nói:
「 tháng sau tìm ngày tốt, chúng ta thành thân.」 hắn đã quyết định dẹp bỏ ý tưởng không cưới vợ trước đây của mình, phải nhanh chóng thú nàng vào cửa, sử dụng quyền lợi của “trượng phu”, để nàng không tiếp tục chạy loạn khắp nơi nữa.
^^—–^^
Kết thúc
Không nhiều không ít, một tháng sau, Phong Dục Vũ ở Yên Liễu trang, thành Hàng Châu, tổ chức hôn lễ cực kì long trọng, thú Nam Lạc Nhi vào cửa, để nàng chính thức trở thành thê tử của hắn.
Kỳ thật, để tránh đêm dài lắm mộng, Phong Dục Vũ vẫn chưa kịp thông báo tin tức hắn lấy vợ cho đại ca kiêm lão bản ở Kinh Thành cùng các huynh đệ trong Minh Kí” biết. Dù sao hắn sớm tính toán, sau đại hôn sẽ dẫn theo tiểu Nhi, Bắc thượng một chuyến, đến lúc đó, thông báo với bọn họ cũng không muộn.
Mặt khác, trong một tháng này, hắn cũng “thuận tiện” phái người làm suy sụp toàn bộ sinh ý của Cừu Sĩ Xương ở thành Tô Châu, cũng thu hồi sản nghiệp vốn nên thuộc về Cừu Y Nùng. Về phần Cừu Ngọc Linh, từ lúc trước hắn đánh nàng một chưởng, lại bị giam vào ngục, bệnh nặng mà chịu được giáo huấn.
Đương nhiên, việc này hắn đều là lén xử lý, Lạc Nhi tuyệt không biết.
Dù sao chồng là trời, thê tử là để yêu thương, không nên biết thì tốt nhất đừng biết!
Toàn thư hoàn
Truyện khác cùng thể loại
17 chương
10 chương
63 chương
11 chương
89 chương
202 chương
134 chương