Phong Khí Quan Trường
Chương 29 : Tống gia cũng xuất lực
Rốt cuộc Thẩm Hoài cũng là người xa lạ, hắn vừa đi, người trong nhà liền nói chuyện thoải mái hơn.
Dương Hải Bằng nắm chặt Triệu Đông hỏi: “Xưởng thép Mai Khê là hố ***, điều này cậu rõ hơn ai hết, sao giờ lại đáp ứng hắn nhảy vào đó?”
Thẩm Hoài đã nói rõ không được đem chuyện Đàm Khải Bình lộ ra ngoài, Triệu Đông chỉ đành hàm hồ đá bóng sang chỗ Hùng Văn Bân: “Tôi tin tưởng vào phán đoán của lão Hùng…”
“Triệu Đông tới Mai Khê có khi cũng là một cơ hội…” Hùng Văn Bân giải thích thay Triệu Đông: “Vấn đề của xưởng thép ở Mai Khê nhìn qua có vẻ khá nghiêm trọng nhưng muốn xử lý thì tương đối linh hoạt. Hơn nữa xưởng thép thành phố là xí nghiệp trọng điểm, quyền tự chủ kinh doanh rất kém, bổ nhiệm ban quản lý từ lớn đều nhỏ đều phải được thị ủy thông qua, trong tương lai gần có ở lại cũng khó mà làm nên chuyện. Không bằng theo Thẩm Hoài xông ra ngoài một lần.”
Lý do mà Hùng Văn Bân đưa ra không quá thuyết phục, nhưng uy tín của hắn rất cao, hắn nói thế khiến mọi người đều cảm thấy Triệu Đông nên cân nhắc về chuyện đến Mai Khê.
Ngược lại Chu Minh mới là người nhắc đến vấn đề then chốt: “Vừa rồi Thẩm thư ký cũng nói, hắn đến Mai Khê cùng lắm là làm phó bí thư đảng ủy, đừng nói ô dù cậu ta mất rồi, cho dù ô dù chưa mất, một phó bí thư đảng ủy cũng rất khó can thiệp trực tiếp đến sắp xếp nhân sự của xí nghiệp?”
Đám đàn bà cũng gom lại nghóng chuyện. Lúc ở trong phòng bếp chuẩn bị cơm chiều, mấy người bọn họ rỉ tai nhau về chuyện Thẩm Hoài mất đi chỗ dựa, rất nhanh liền bị đá từ phủ thị chính xuống Mai Khê. Dương Hải Bằng đi qua, lại nhanh nhẩu đem chuyện Thẩm Hoài cố ý lôi kéo Triệu Đông tới xưởng thép Mai Khê buôn bán với các mụ vịt giời một lần.
Tiêu Minh Hà không mở miệng phản đối chuyện Triệu Đông muốn tới Mai Khê.
Nàng không biết rõ về tình hình cụ thể trong xưởng thép Mai Khê, chỉ cho rằng một khi vào đó, cho dù chỉ là xưởng nhỏ không so được với xưởng thép thành phố, nhưng lại được chen chân vào cao tầng lãnh đạo, nhìn thế nào cũng mạnh hơn cái ghế trưởng phòng tép riu không ai coi ra gì trong xưởng thép thành phố kia.
Nàng cũng như những người khác chỉ bận tâm: Bản thân Thẩm Hoài còn tự thân khó bảo, sao đủ năng lực nâng đỡ Triệu Đông bước vào cao tầng trong xưởng thép?
“Bởi vậy mới nói cần thi tuyển!” Triệu Đông sờ sờ chóp mũi, nói: “Chẳng qua giờ mới chỉ bàn trên giấy, chuyện còn chưa đâu vào đâu. Đi hay ở hẵng còn cần một quãng thời gian nữa mới quyết định được.”
Trước nay hắn làm việc đều rất có phân tấc, chủ động đem chuyện này kết thúc ở đây.
“Tôi cảm thấy con người cậu Thẩm Hoài này không đáng tin, khả năng hắn có chút bối cảnh, nhưng qua chuyện chuyện nện bồn hoa hôm nay, tôi sợ hắn lừa cậu!” Chu Minh kiên trì khuyên Triệu Đông không ngừng, có lẽ một phần là bởi cảm quan không tốt đối với Thẩm Hoài mang lại.
Triệu Đông cười cười, thần tình lại càng trở nên kiên định.
Thẩm Hoài chỉ nói Đàm Khải Bình có khả năng sẽ đến Đông Hoa đảm nhiệm bí thư thị ủy, chứ cũng không dám chắc chắn, chuyện trên quan trường có ai dám vỗ ngực cam đoan chắc chắn? Cũng như chuyện Trần Minh Đức bệnh mất mới đây có ai đâu ngờ. Song nếu một chút dũng khí cũng không có, ngươi bằng cái gì để cho người ta xem trọng, hết lòng hết sức giúp ngươi thượng vị?
Nói thực, đến bây giờ Triệu Đông vẫn không rõ ràng vì sao Thẩm Hoài lại tìm đến mình, nhưng nếu cậu ta đã mở ra trước mặt mình một con đường khác rộng thênh thang, sao mình không thử đi một lần?
Hùng Văn Bân ngồi yên lặng không nói gì, có một số chuyện phải để tự bản thân người đó quyết định, nếu Triệu Đông không đủ dũng khí liều mạng, thì bằng gì để Thẩm Hoài dìu đỡ hắn?
Thẩm Hoài là kẻ thích gây chuyện, điều này có thể hiểu theo cách: hắn rất có bối cảnh, không sợ gây chuyện, việc Thẩm Hoài đánh Chu to mồm trong xưởng thép, Hùng Văn Bân không tận mắt nhìn thấy, cũng không tiện bình luận, nhưng qua chuyện ném bồn hoa vừa rồi có thể nhìn ra hắn cầm nắm phân tấc rất chuẩn, là người thông minh biết như thế nào là đúng và đủ.
Có đầy đủ bối cảnh, lại thông minh, đây thực sự là một đầu hỗn giang long a.
Tuy Chu Minh là con rể, Hùng Văn Bân cũng hy vọng tốt cho hắn, nhưng chính bởi thế mới không dám chủ động đẩy hắn đến bên thân Thẩm Hoài. Hùng Văn Bân nhìn ra được, con người Thẩm Hoài quá thông minh, nếu làm chút động tác nhỏ sẽ khó qua được mắt hắn. Chu Minh có thể thừa dịp được thế hay không thì phải nhìn phúc duyên, ngộ tính của hắn vậy.
“Thế cậu nghĩ thế nào?” Dương Hải Bằng hỏi Triệu Đông.
“Tôi nghĩ, cho dù có bể đầu máu chảy, cho dù không sống được ở Đông Hoa đi chăng nữa cũng hơn nằm chết dí trong xưởng thép như bây giờ…” Triệu Đông nói.
“Đúng vậy, cậu sớm nên nghĩ thế mới phải, sợ mẹ gì, nghe được câu này của cậu, tôi ủng hộ hai tay.” Dương Hải Bằng ha ha cười lớn, rồi bỗng như chợt nhớ ra điều gì, nhỏ giọng nói: “Đáng tiếc Hải Văn chết sớm quá, cậu ấy giỏi hơn 2 chúng ta nhiều, vốn đã có thể nhảy ra khỏi vũng nước đục Đông Hoa, ra ngoài kia thỏa sức bay lượn, không ngờ lại dính phải chuyện xui xẻo kia. Hy vọng kiếp sau còn có thể làm anh em với cậu ấy…”
Thẩm Hoài không hề về phòng, mà lẳng lặng đứng rít thuốc ngoài hành lang, mắt đăm đăm dõi ra ngoài màn đêm mênh mông.
Tiếng người khác nói chuyện khá nhỏ nên hắn không nghe thấy gì, nhưng Dương Hải Bằng là đứa to mồm, Thẩm Hoài nghe hắn nói hy vọng đời sau còn được làm huynh đệ, thầm cười cười, quay người về lại phòng, tranh thủ lật xem mấy trang sách rồi tắm rửa đi ngủ.
*************************
Qua hai ngày, Thẩm Hoài nhận được điện thoại của Đàm Khải Bình từ trong tỉnh, trong điện thoại kể về quá trình chi tiết trong quyết định của tỉnh ủy, đồng thời cũng nhấn mạnh trong chuyện này không thiếu được sự giúp sức của Tống gia.
Quan viên địa phương dám giở trò sau cái chết của Trần Minh Đức, dụng tâm cực kỳ ác độc, điểm này trong tỉnh không thể để yên, Tống gia cũng không thể yên lặng ngậm bồ hòn làm ngọt. Tuy nói sự tình đã được xử lý xong xuôi, nhưng càng là xử lý xong xuôi mới càng cần phải tính sổ.
Loại hành vi chống đối này không diệt từ trong trứng nước, ngày sau Tống gia còn có uy tín thu phục vây cánh ư?
Trong khi Đàm Khải Bình xử lý hậu sự cho Trần Minh Đức, tỉnh ủy đã bắt đầu suy xét điều động cán bộ chủ chốt của Đông Hoa. Có điều lúc đó Đàm Khải Bình chỉ là một trong những ứng viên mà thôi. Đến khi tỉnh ủy trưng cầu ý kiến của ban cố vấn, bí thư tiền nhiệm tỉnh Hoài Hải – Cơ Diệu Hoa đã trực tiếp tiến cử Đàm Khải Bình, việc này cứ thế liền được giải quyết dứt khoát.
Cơ Diệu Hoa là chiến hữu cũ với cha của Đàm Khải Bình, lại là bộ hạ của Tống lão gia tử lúc ông đảm nhiệm chức tham mưu trưởng quân ủy Quảng Nam. Đàm Khải Bình còn chưa kịp đến tìm Cơ Diệu Hoa nhờ vả thì Tống lão gia tử sau khi nghe được toàn bộ sự việc đã khá bực tức, trực tiếp gọi điện liên lạc với Cơ Diệu Hoa, nói đến lúc bóc nắp cống ở Đông Hoa rồi.
Thẩm Hoài thầm than thở: Mấy ngày nay phía Bắc Kinh không hề liên lạc với hắn dù chỉ là một cuộc điện thoại, không ngờ phải thông qua Đàm Khải Bình chuyển thuật mới biết được toàn bộ sự việc, hiển nhiên mấy cuộc điện thoại trước đó của hắn đều bị Tống gia bỏ ngoài tai.
Tuy thái độ của Tống gia với Thẩm Hoài khá lạnh nhạt, điểm này khiến Đàm Khải Bình nghi hoặc rất lâu, nhưng bởi Tống gia chẳng muốn vạch áo cho người xem lưng, thế nên cảm quan của Đàm Khải Bình với Thẩm Hoài vẫn chưa có gì thay đổi.
Thẩm Hoài cũng nhắc đến Hùng Văn Bân với Đàm Khải Bình. Đàm Khải Bình nói đợi chuyện này được xác định chính thức xong sẽ thu xếp gặp mặt xem sao. Tuy không đảm bảo gì, nhưng có câu nói này của Đàm Khải Bình là đủ rồi.
Mấy ngày tiếp theo đó cứ thế trôi qua trong bình lặng.
Tuy mâu thuẫn giữa hai bên Cao Thiên Hà và Ngô Hải Phong khó mà hóa giải, nhưng cả hai đều biết không đến lúc vạn bất đắc dĩ, tuyệt đối sẽ không xé rách da mặt.
Rất nhanh thị ủy đã thông qua mấy đợt thuyên chuyển cán bộ, trong đó có Chu Dụ tới khu Đường Ấp đảm nhiệm thường vụ phó khu trưởng, Cát Vĩnh Thu tới Hà Phố đảm nhiệm phó bí thư kiêm huyện trưởng.
Theo lý thuyết Cát Vĩnh Thu có thể trực tiếp đảm nhiệm bí thư huyện ủy Hà Phố, nhưng Ngô Hải Phong không muốn nhìn thấy Cao Thiên Hà đắc ý, luôn miệng âm dương quái khí cường điệu giữa hội nghị thường ủy: “Trần phó thị trưởng bất hạnh bệnh mất, ban chiêu đãi phủ thị chính phải chịu một phần trách nhiệm. Cát Vĩnh Thu không thể mới ngày trước còn đứng trước mặt mọi người làm kiểm điểm, ngay hôm sau liền đã được thăng chức. Nếu vậy, sau này làm sao mới có thể triển khai công tác?” Cứ thế nắm Cát Vĩnh Thu ấn xuống một cấp, từ bí thư huyện ủy đổi thành phó bí thư kiêm huyện trưởng.
Có điều Chu Dụ điều tới Đường Ấp cũng chỉ là phó khu trưởng, chứ không kiêm phó bí thư, hai bên xem như ngang cơ.
Đối với đợt điều chỉnh nhân sự này, người trong thị ủy nghị luận không thôi.
Kẻ biết vụ ẩu đả trong xưởng thép, kết hợp với chuyện quan hệ tổ chức của Thẩm Hoài được điều tới huyện Hà Phố đều cho rằng, ô dù của Thẩm Hoài mất đi, báo ứng liền trút xuống đầu.
Bọn hắn đều mường tượng ra cảnh Thẩm Hoài bị nhào nặn trong tay Cát Vĩnh Thu, đến khi đó mới biết cái gì gọi là cầu sinh không thể, cầu chết chẳng xong.
Trong dịp này Thẩm Hoài về qua phủ thị chính mấy lần để xử lý giấy tờ điều động nhân sự của tổ chức, trước đây quan hệ của hắn với đồng nghiệp đã cực lãnh đạm, nay họ càng trốn hắn như là trốn ôn thần.
Người biết được một ít nội tình thì nhận định Thẩm Hoài vẫn còn có quan hệ với trong tỉnh, và cho rằng chí ít Cát Vĩnh Thu sẽ không dám quá trắng trợn trù dập Thẩm Hoài. Nhưng thấy Thẩm Hoài không rời Đông Hoa để về lại trong tỉnh nên cho rằng quan hệ trong tỉnh của hắn cũng có hạn, sẽ không đến nỗi khiến Cát Vĩnh Thu quá cố kỵ, bởi thế ai cũng đều mang tâm tư chờ xem kịch vui.
Đến đầu tháng mười, tỉnh ủy chính thức tìm Ngô Hải Phong nói chuyện, xác định Ngô Hải Phong sẽ trực tiếp đến nhân đại (hội đồng nhân dân) đảm nhiệm ghế chủ nhiệm, ngay cả cơ hội để được bình điều ra khỏi Đông Hoa cũng không có. Những năm 93, thậm chí ở trung ương có lão đồng chí đề nghị đưa nhân đại và đoàn thể quần chúng tách ra, có thể thấy đương thời địa vị của nhân đại thấp đến thế nào. Tuy không thể nói Ngô Hải Phong đã triệt để thất thế, nhưng hắn cũng đã bị đẩy ra tuyến hai, cách xa khỏi trung tâm quyền lực.
Do lúc này chuyện Thẩm Hoài xuống Mai Khê đã được quyết định, đám người Cao Thiên Hà lẫn Ngô Hải Phong đều bị mê hoặc, không ngờ rằng Đàm Khải Bình sẽ được điều tới cái ghế bí thư thị ủy Đông Hoa.
Ngô Hải Phong khá sòng phẳng trong giao dịch lần này, trong lời bình của ban tổ chức thị ủy dành cho Thẩm Hoài ghi rõ hắn có đủ năng lực và bằng cấp về kinh tế, đặc biệt là kinh tế đô thị, phù hợp với công tác liên quan đến phân quản kinh tế và quy hoạch. Tuy giấy tờ tổ chức đã được chuyển đến đảng ủy huyện Hà Phố từ đầu tháng mười, nhưng Thẩm Hoài không gấp đến Hà Phố trình diện sớm.
Cũng không biết Chu Dụ vì bận bịu làm quen với công tác mới, hay cố ý tránh né mình mà mỗi ngày Thẩm Hoài đều kiên trì đến bể bơi tắm nhưng không một lần thấy bóng dáng Chu Dụ đâu.
Qua nửa tháng, Thẩm Hoài xem như đã triệt để đăng ký ăn cơm dài hạn trong nhà Hùng Văn Bân.
May mà Hùng Đại Linh sớm đã về trường học, không có việc sẽ không về nhà. Tuy Bạch Tố Mai phòng Thẩm Hoài như phòng tặc, nhưng con gái đã lên trên tỉnh, nên cũng không quá xoi mói chuyện Thẩm Hoài đến nhà mình ăn chực cơm.
Có lẽ bởi vì ngày đó bị đá sang một bên nên không hài lòng, cũng có lẽ bởi bản thân nhìn Thẩm Hoài không vừa mắt, nên từ hôm đó đến giờ, con rể của Hùng Văn Bân – Chu Minh một mực không về lại nhà cha vợ.
Dương Hải Bằng thấy Triệu Đông quyết định đến xưởng thép Mai Khê liền cũng động tâm tư, hắn chạy đến nhà bên này còn thường xuyên hơn cả Triệu Đông, mới năm ba ngày đã coi Thẩm Hoài như bạn lâu năm.
Mãi đến ngày 16 tháng 10, khi xác thực cái chết của Trần Minh Đức không để lại di chứng gì quá lớn, thị ủy mới chính thức thảo luận vấn đề điều chỉnh cán bộ chủ chốt ở Đông Hoa. Ngay giữa trưa hôm đó Thẩm Hoài nhận được điện thoại của Đàm Khải Bình, biết được Đàm Khải Bình chắc chắn sẽ đảm nhiệm chức bí thư thành phố Đông Hoa, trình tự tổ chức mới vừa được bắt đầu, ngay lập tức hắn cưỡi chiếc xe đạp bá chiếm từ nhà Hùng Văn Bân chạy thẳng đến Mai Khê, chuẩn bị bắt đầu cho cuộc sống mới ở đây.
Truyện khác cùng thể loại
52 chương
48 chương
91 chương
13 chương
76 chương
34 chương
142 chương