Phong Khí Quan Trường

Chương 224 : Tiểu cô ra tay

Tâm lý Thẩm Hoài không có cảm tình quá sâu với ba nhà Tống, Tạ, Tôn, tự nhiên cũng không có oán hận gì đặc biệt. Rốt cuộc hắn chỉ sống nhờ trên thân thể người khác, lấy thân phận người khác để tồn tại. Hắn cũng sẽ không vì phụ thân đến “ban phát” cho chút chính tích hư huyễn mà cảm thấy khuất nhục. Có lẽ Tạ Hải Thành hoàn toàn có lý do chính đáng khi đả kích hắn; hắn lấy thân phận Thẩm Hoài mà sống, tất cần biểu hiện chút thái độ với người mình đã thương hại trước đây; có điều Thẩm Hoài rất rõ ràng, nếu lúc này hắn đi tìm Tạ Hải Thành, vậy ý tưởng đầu tư kia rốt cuộc sẽ chỉ mãi là ý tưởng đầu tư. Thẩm Hoài biết Tạ Hải Thành phẫn hận mình rất sâu, trong khi Tôn Khải Nghĩa và Tạ Hải Thành nhiều năm hợp tác mật thiết ở Hongkong, rất nhiều sự tình bọn hắn sẽ cùng chung tiến thoái. Thẩm Hoài biết, muốn “ý tưởng đầu tư” của tập đoàn Trường Thanh và đầu tư Hải Phong biết thành sản nghiệp thực thể, có lợi cho sự phát triển kinh tế Đông Hoa thì hắn không những không thể ra mặt, còn tất phải để Trần Binh lôi kéo đám người có oán thù sâu với mình như Cát Vĩnh Thu ra, để dụ hai kẻ Tôn Khải Nghĩa, Tạ Hải Thành mắc câu. Thẩm Hoài không tính nói toạc ý đồ này cho phụ thân, hắn nhìn ra ông ta nhìn mình không vừa mắt, song vẫn phải nhẹ nhàng cự tuyệt “ý tốt” này đi. Tống Bính Sinh nhìn chăm chăm Thẩm Hoài mấy giây, cuối cùng mới nói: “Con không muốn đi? Vậy thôi! Nhưng công tác ở địa phương con nên tích lũy dần dần tư lịch, đừng quá câu nệ. Ba nghĩ sau khi đến Hoài Hải, hai cha con ta sẽ có cơ hội giao lưu nhiều hơn. Giờ cũng muộn rồi, con ngủ tạm trong nhà tiểu cô vậy…” Thẩm Hoài và tiểu cô, tiểu cô phụ tiễn “phụ thân” ra cửa, nhìn chiếc Audi khuất vào trong hẻm, mới khép cửa chạy về đại sảnh. “Cũng không biết anh tư nghĩ gì nữa.” Tống Văn Tuệ nhịn không nổi trách cứ anh trai ngay trước mặt chồng, cũng không né Thẩm Hoài đang đứng đó, nói: “Cái gì gọi là “câu nệ”, có thành tích Mai thép dựng đứng lên, chẳng lẽ Thẩm Hoài còn cần chút chính tích hư huyễn kia? Lão gia cũng nói Thẩm Hoài cứ tập trung làm việc là được, anh ta lại khăng khăng mặc kệ ý tứ của lão gia.” Thẩm Hoài khẽ cười nhẹ, nói đến cùng thì phụ thân hắn vẫn chưa thừa nhận chính tích hắn làm ra ở Mai Khê và Mai thép. Đúng như lời tiểu cô nói, thành tích trong tay hắn không thiếu, cần gì chút “bố thí” để tăng thêm vòng sáng. Thầm nghĩ: Có lẽ phụ thân thấy mình “không biết tốt xấu” mới tức giận thôi? Đường Kiến Dân không hy vọng quan hệ của người trong nhà căng thẳng, đặc biệt là hôm nay lão gia đã mở miệng, tương đối “chấp nhận” đứa cháu Thẩm Hoài này. Đây là một khởi đầu tốt, không cần vì chút tranh chấp nhỏ nhặt mà phiền lòng, nói: “Làm việc phải trọng thực tế, nhưng phải có sách lược, anh tư cũng là có ít tốt với Thẩm Hoài…” “Ý tốt cái gì? Để Thẩm Hoài đi cầu xin Tạ Hải Thành, chả lẽ anh ta không để ý đến cảm nhận của nó?” Trong tâm Tống Văn Tuệ còn không cam, bất bình đáp lời, lại chếch đầu nói với Thẩm Hoài: “Sách lược chứ gì, chẳng phải ký mấy hợp đồng thôi sao? Ngày mai cô không về Bình Giang nữa, sẽ tìm mấy xí nghiệp bộ ủy đến chống lưng cho cháu. Hồng Quân cũng khá hứng thú với chuyện ở Mai thép, giờ gọi điện cho hắn thử xem…” “Nếu chỉ là ý tưởng đầu tư mà không có động tác tiếp sau, vậy không cần phiền hà…” Thẩm Hoài cười nói: “Chẳng qua đúng là cháu có việc cần nhờ tiểu cô giúp…” “Cứ nói…” “Hiện tại Đông Hoa tụt hậu quá nhiều so với Bình Giang bên kia bờ, chủ yếu là do ba phương diện: Một là, phát triển kinh tế thiếu tính quy hoạch toàn diện, hai là cơ sở hạ tầng giao thông không đủ, ba là các dịch vụ công nghiệp đi kèm như điện lực quá lạc hậu…” Thẩm Hoài ngồi xuống, nhìn nửa ly trà lạnh ba hắn để lại, cũng không giới ý trực tiếp cầm lên nhuận giọng, nói: “Thời gian qua những việc cháu nỗ lực làm ở Mai Khê cũng là muốn tận lực đột phá ba giới hạn này. Cầu cảng, bến bãi và công lộ Mai Hạc đã động thổ, lần này trở về cháu sẽ bắt tay vào xây cầu Chử Khê, bước đầu kiến thiết lại cơ sở giao thông. Có điều hai bên công lộ Mai Hạc vốn là một quỹ đất chỉnh thể, lại phân thuộc hai khu vực hành chính bất đồng là Mai Khê và Hạc Đường, bất lợi với quy hoạch thống nhất. Cháu muốn trực tiếp xúc tiến việc hợp hai thị trấn lại…” “Đúng là nên hợp lại.” Tống Văn Tuệ nói: « Nhưng mà trực tiếp tìm Đàm Khải Bình hoặc ba cháu chưa chắc đã được việc. Nếu cháu cảm thấy khá khó khăn thì để cô gọi cho ba, hoặc trực tiếp gọi cho Đàm Khải Bình cũng được… » “Không cần phức tạp vậy đâu, cháu vẫn có dũng khí để đi đối mặt với Đàm bí thư.” Thẩm Hoài cười nói: “Chuyện tiếp theo mới là chuyện cháu muốn tìm tiểu cô giúp đỡ…” “Điện lực?” Tống Văn Tuệ hỏi. “Đúng” Thẩm Hoài nói: “Tình hình cung ứng điện lực ở Đông Hoa luôn trong tình trạng thiếu hụt. Trước mắt, để đảm bảo sản xuất, khu huyện tuyến dưới đều phải luân phiên cắt điện 2 ngày/tuần, nhưng vẫn rất căng thẳng. Hiện tại mạng lưới điện của thành phố chỉ đủ đảm bảo cho Mai thép sản xuất 40% công suất; bọn cháu phải dùng máy phát điện bù vào, chi phí rất cao. Lần kêu gọi đầu tư này, dù có đầu tư tiền tỷ cũng vô dụng. Với quy mô sản xuất công nghiệp của Đông Hoa hiện thời còn không được bảo đảm điện lực đầy đủ, xây thêm nhà xưởng, chỉ khiến tình hình càng rối rắm.” “Đông Hoa có kế hoạch mở rộng nhà máy điện ở cảng Thiên Sinh, hình như hạng mục đã được báo lên bộ Điện lực nhờ thông qua hồi năm 88...” Tống Văn Tuệ nhíu mày nhớ lại: “Năm 93 lại sửa thêm một lần, đem quy mô tăng thêm 1.200 triệu. Có điều mỗi năm khoản tiền mà bộ Điện lực rút ra đầu tư cho địa phương cũng có hạn, muốn mở rộng, then chốt là tự địa phương lại góp được vốn. Nếu Đông Hoa cầm ra 60 triệu, cô nghĩ hạng mục có thể bước vào giai đoạn thực thi…” “Năm rồi thu nhập tài chính ở Đông Hoa còn xa mới đủ 600 triệu, nếu nhờ thị ủy góp tiền, không biết đến năm nào tháng nào mới làm được.” Thẩm Hoài cười khổ nói: “Tóm lại, Mai thép muốn phát triển, cháu không thể trông mong quá nhiều vào nhà máy điện Thiên Sinh. Ngoài ra Mai thép dùng điện rất nhiều, giá cục Điện lực bán lại quá cao, thậm chí còn cao hơn cả dùng dầu diesel chạy máy phát điện, ở điểm này Mai thép rất thiệt thòi. Trong quy hoạch của cháu, sau khi xây xong cầu cảng, sẽ tính cầm ra 20 đến 40 triệu xây nhà máy điện riêng…” “Ừ, xí nghiệp luyện kim lớn, tự xây trạm phát điện là xu thế phải làm. Trước mắt cung ứng điện lực trong nước vẫn thiếu hụt, tiền đầu tư cho ngành điện lại có hạn, quốc gia cũng cổ vũ xí nghiệp có thực lực tự xây trạm nhà máy điện riêng. “Quy hoạch và thiết kế thì cháu đã nhờ viện kiến thiết điện lực tỉnh làm rồi.” Thẩm Hoài nói: “Trước đây vì lo lắng đến tình hình tài chính của Mai thép, đại khái qua năm sau mới có thể bắt tay vào làm, nhưng giờ cháu có ý tưởng này, muốn nói qua với tiểu cô.” “Cứ nói…” “Cháu nghĩ có thể để điện lực Đông Nam xây một nhà máy điện tầm trung bình cho Mai Khê trước, sau khi xây xong Mai thép hoặc Mai Khê sẽ mua lại, phân ba đến năm năm trả dần, lợi nhuận cho điện lực Đông Nam nhất định sẽ được bảo đảm. Điện lực Đông Nam là xí nghiệp bộ ủy, chỉ cần giúp chúng cháu qua giai đoạn khó khăn này, lợi nhuận gấp đôi cũng không thành vấn đề. Còn một phương án nữa, đó là sau khi xây xong, nhà máy điện sẽ trực tiếp do điện lực Đông Nam vận hành, Mai thép và những xí nghiệp phụ cận mua điện với nhà máy theo hợp đồng ký sẵn.” Thẩm Hoài nói thêm: “Hiện tại giá điện công nghiệp là 0,7 đồng/W; mà giá hòa lên lưới điện quốc gia còn chưa đến 0,2 đồng/W. Nhà máy điện lại xây ở ngay Mai Khê, không tồn tại vấn đề kiến thiết mạng lưới điện cung ứng trên quy mô lớn. Cho dù đến lúc đó Mai Khê và Mai Khê không đủ tài lực mua lại nhà máy, nhưng nhà máy tự vận hành, cung cấp giá bằng một nửa giá công nghiệp cũng có đầy đủ không gian kiếm lời.” Tống Văn Tuệ gật gật đầu, nói: “Nội bộ tập đoàn cũng đang thử nghiệp làm hạng mục BT với chính quyền địa phương. Nhưng phần lớn đều là hợp tác với cục điện lực tỉnh, thành phố, mà đều là xây xong trả tiền, chứ chưa có tiền lệ hợp tác với xí nghiệp hay hương trấn cả; nếu tự vận hành cũng sẽ có mâu thuẫn với lưới điện địa phương. Có điều nếu hai ba năm sau sản lượng Mai thép có thể đủ năng lực tiêu hóa hết điện mà nhà máy cung ứng, cô thấy rất đáng để làm…” “Em tự mình thúc đẩy chuyện này liệu có thỏa đáng không?” Đường Kiến Dân khá là cẩn thận, nếu chuyện này bị người trong nội bộ điện lực Đông Nam khui ra, sẽ khiến vợ mình cực bị động. “Có gì mà không thỏa?” Tống Văn Tuệ nói: “Thẩm Hoài không chiếm bất kỳ cổ phần nào trong Mai thép, nói đến cùng thì vẫn là quan hệ hợp tác giữa xí nghiệp bộ ủy và chính quyền địa phương. Đều thêm gạch thêm ngói cho sự nghiệp xây dựng CNXH, vì sao khối gạch này không thể đặt ở Mai Khê?” Nghe vợ nói vậy, Đường Kiến Dân đành in lặng. Mà cũng đúng, dù bị người khác khui ra, chuyện này căn bản không hề chạm tới vấn đề nguyên tắc. Mấy năm nay chính phủ các nơi chạy về bộ ủy tìm đầu tư, không phải đều dùng quan hệ, cửa lối cả? Tống Văn Tuệ lại nói: “Hiện tại cục điện lực huyện, thành phố ở các tỉnh Đông Nam đều muốn tập đoàn bọn cô xây nhà máy điện cho, nhưng lợi nhuận công trình lại một mực tìm cách ép thấp, nói là cùng ăn cơm quốc gia, tài chính địa phương lại có hạn, điện lực Đông Nam nên chiếu cố một chút. Bọn hắn lại không thử suy nghĩ xem, cục điện lực các thành phố, công nhân trong nhà máy điện, tiền thưởng một năm phải lên tới mấy vạn, trong khi công nhân trong công ty bọn cô, tuy cũng thuộc hệ thống điện lực, cả năm kham khổ, vật lộn xây dựng bên ngoài, lại chỉ kiếm được vài ba ngàn nuôi mấy miệng ăn trong nhà….” Hệ thống Điện lực phân thành ba mảng; xây dựng, kiến thiết Điện lực; nhà máy điện và mạng lưới điện. Xưởng điện và lưới điện thường do ban ngành địa phương quản hạt; còn những công ty xây dựng, kiến thiết Điện lực lại quy thuộc bộ ủy. Do lưới điện trong nước đứng ở địa vị lũng đoạn tuyệt đối, thế nên phúc lợi cho cán bộ công nhân rất tốt; trong khi đó công ty kiến thiết điện lực lại kém xa. Tống Văn Tuệ nói thế cũng không phải hoàn toàn nói đỡ giúp Thẩm Hoài, mà do nội bộ hệ thống điện lực phân thành các nhánh nhỏ, giữa các bên tồn tại mâu thuẫn rất sâu. Rất nhiều công ty kiến thiết điện lực lớn đều muốn tự xây nhà máy điện, tự vận hành, phân chia lại lợi ích. Tác phong Tống Văn Tuệ rất cứng rắn, huống hồ còn là vì quang minh chính đại giúp cháu trai, liền lập tức hỏi Thẩm Hoài: “Quy hoạch các cháu cũng đã làm rồi, lần này có mang tư liệu theo không?” “Để cháu gọi điện thoại bảo bọn họ trưa mai đem tài liệu sang.” Thẩm Hoài nói: “Bất quá trước đây vì lo đến áp lực tài chính nên bọn cháu thiết kế quy mô hơi nhỏ, ngạch đầu tư hạn chế dưới 30 triệu. Nếu tiểu cô thực sự muốn để điện lực Đông Nam đứng ra làm, vậy quy mô đầu tư tốt nhất đừng dưới 100 triệu. Quy mô lớn, chi phí phát điện sẽ giáng thấp, mà lại vì quy mô lớn, nhà máy điện tất phải xây cảng sông riêng, chỉ có thể lấy đất từ Hạc Đường, sẽ trực tiếp thúc đẩy hai thị trấn hợp lại. Lượng điện dư thừa, tạm thời gộp vào lưới điện Đường Ấp. Cháu nghĩ, thị ủy Đông Hoa nhất định sẽ hoan nghênh…” Công trình mở rộng nhà máy điện cảng Thiên Sinh phải đầu tư tận 1.200 triệu. Là vì đáp ứng nhu cầu phát triển trong mười năm tới của ba khu bảy huyện Đông Hoa. Thực tế, với tình hình phát triển kinh tế ở Đông Hoa lúc ấy, trong thời gian ngắn không trông mong được gì nhiều từ nhà máy điện Thiên Sinh cả. Nhưng nếu tăng thêm một nhà máy điện tầm trungg cỡ trên trăm triệu, tác dụng hoãn giải áp lực thiếu điện cho Đông Hoa sẽ cực trọng yếu. “Thằng nhóc này, lòng tham không đủ rắn nuốt voi a.” Tống Văn Tuệ cười nói: “Nhà máy cỡ nhỏ chừng 20-30 triệu cô có thể trực tiếp vỗ bàn quyết định, thẩm phê ở địa phương cũng đơn giản. Nhưng nếu xây với quy mô hơn trăm triệu, ngày mai cô phải đến tìm Đới bộ trưởng xin ý kiến đã…” “Lấy danh nghĩa khu Đường Ấp trực tiếp xin dự án liệu có hay hơn không?” Thẩm Hoài hỏi. “Tốt nhất là lấy danh nghĩa khu Đường Ấp.” Tống Văn Tuệ nói: “Như thế có thể tránh miễn một số người trong bộ ăn nói linh tinh….”