Phong Khí Quan Trường
Chương 180 : Phong vân đột biến
Có mấy chục chiếc xe dừng lại ven đường, vài trăm người chen đầy trước cửa khách sạn Anh Hoàng vây xem, tình cảnh náo nhiệt rất hiếm thấy… Người phân cục thành bắc cũng không dám cường hoành cướp người từ trong tay đám Lưu Thành Quốc
Hai bên đối đầu ước chừng nửa giờ, độ nhẫn nại của đám người vây xem dần bị hao hết, không ai biết bước tiếp sau sẽ diễn tiến thế nào.
Lúc Dương Lệ Lệ bận tâm trường diện sẽ thất khống, điện thoại trên đồng hồ đo của Thẩm Hoài chợt vang lên, giữa không khí yên tĩnh trong xe cực kỳ chói tai.
Thẩm Hoài cầm di động lên, là số gọi từ trong thành phố, quay sang Dương Lệ Lệ đang nơm nớp lo sợ, cười nói: “Coi xem, trường diện náo thành dạng này, rốt cuộc cũng có người đứng không vững rồi!”
Dương Lệ Lệ biết Vương Tử Lượng tất nhiên không dám làm gì Thẩm Hoài, nhưng lỡ sáng sau hắn ta biết người báo cảnh là nàng, há sẽ dễ dàng buông tha? Sợ hãi trong lòng khó an, trong khi Thẩm Hoài đầy vẻ bình thản, khó mà tránh khỏi cảm giác đắng chát, giương mắt nhìn hắn nghe điện thoại, cũng đoán không ra sẽ là điện thoại của ai.
“Chuyện xảy ra ở Anh Hoàng cậu có biết không?” Bên kia đầu dây, giọng Hùng Văn Bân truyền lại.
“Tôi mới vừa tiễn khách đến thị khu…” Thẩm Hoài không ngờ sự tình sẽ chọc đến chỗ Đàm Khải Bình nhanh thế này, tự nhiên sẽ không thừa nhận cả chuyện này là do hắn đứng sau lưng sách hoạch, đối với sự truy hỏi của Đàm Khải Bình, vẫn cố vờ hồ đồ hỏi lại: “Sao thế, ở Anh Hoàng có trò gì vui à?”
“Tình hình cụ thể tôi cũng không rõ. Cục công an thành phố vừa nhận được tin báo, nói đồn công an Mai Khê đột nhiên xông vào khu thành bắc bắt người trong khi không có bất kỳ thủ tục hay thông báo nào cả, đã khống chế đám Vương Tử Lượng, chuẩn bị dẫn về đồn… Sau khi nhận được tin, phân cục thành bắc lập tức phái cảnh viên đến hiện trường, yêu cầu tiếp nhận vụ án, lại bị nhân viên của đồn công an Mai Khê cự tuyệt. Hiện tại hai nhóm đã cầm cự nhau trước cửa Anh Hoàng hơn nửa giờ, đây là chuyện chưa từng xảy ra trong địa phận Đông Hoa. Tôi và Hàm cục trưởng đang đuổi tới. Cậu ở trong thành phố thì tốt rồi, cũng đến đó xem sao…” Trong điện thoại, Hùng Văn Bân nói.
“Được, tôi sẽ tới đó ngay…” Thẩm Hoài nói. Hắn không quản Hùng Văn Bân có tin lời mình hay không, cúp điện thoại xong cũng không vội vàng, đợi Hùng Văn Bân và Hàm Học Đào qua trước đã.
Tình hình náo lớn thế này, Dương Lệ Lệ căng thẳng đến nghẹn cứng lại, hít thở cũng khó khăn. Không khí trong xe rất an tĩnh, nàng có thể nghe loáng thoáng được mấy lời của Hùng Văn Bân trong điện thoại. Có điều càng nghe càng nghi hoặc, hởi Thẩm Hoài cúp máy mới nhịn không nổi hỏi: “Cả bí thư thị ủy cũng biết chuyện này?”
Tuy tình hình bên ngoài nhìn qua hơi nhộn nhịp, nhưng làm kinh động đến cả bí thư thị ủy, liệu có phải chuyện bé xé ra to không? Dương Lệ Lệ cũng biết một số quy tắc ngầm trong quan trường, thầm nhủ cho dù Đàm Khải Bình biết sự tình, hẳn chỉ nên chỉ thị người phân cục Đường Ấp ra mặc mặt phối hợp, không ngờ lại trực tiếp để phó chánh văn phòng thị ủy cùng cục trưởng cục công an phải tự thân đến hiện trường giải quyết.
“Cô biết tên họ Đới kia có bối cảnh thế nào không?” Thẩm Hoài hỏi.
“Đới tổng không phải bạn Cao Tiểu Hổ à?” Dương Lệ Lệ hỏi: “Hắn còn có bối cảnh gì nữa?”
“Không ngờ họ Đới lại không bày thân phận công tử nhà trưởng ban tổ chức tỉnh ủy ra đùa uy phong…” Thẩm Hoài huýt sáo một tiếng, cười nói: “Cô nói nói thử xem, con trai trưởng ban tổ chức tỉnh ủy dính vào án mua dâm ở Đông Hoa, lại bị một tên đồn trưởng con con dưới hương trấn khống chế, chuyện kinh động đến bí thư thị ủy liệu có kỳ quái không…?”
“Cái gì?” Dương Lệ Lệ bị tin tức này đả kích không nhẹ, cảm giác lỗ tai ù cả lên, chợt ý thức ra cả sự tình lần này đã hoàn toàn vượt quá tưởng tượng của mình, không đơn giản là Thẩm Hoài mượn chuyện chỉnh Vương Tử Lượng nữa rồi.
“Thịch thịch…” Thẩm Hoài đang chờ Hùng Văn Bân và Hàm Học Đào xuất hiện từ bên kia đường, đột nhiên cửa xe bên phải bị người vỗ mạnh, hắn quay đầu nhìn lại, Hùng Văn Bân chính đang âm trầm nhìn vào trong.
Sớm biết Hùng Văn Bân không dễ lừa thế này, hắn đã dừng xe xa xa một chút rồi. Giờ bị bắt tại trấn, có hối hận cũng vô dụng, đành tỏ ý để Dương Lệ Lệ mở cửa ra: “Cô xuống ghế sau ngồi đi…”
Dương Lệ Lệ đem ghế phụ nhường cho Hùng Văn Bân, nàng ngồi ra sau, nhìn sắc mặt Hùng Văn Bân rất khó coi, hiển nhiên đã đoán được chuyện hôm nay là do Thẩm Hoài làm, trong lòng chắc đang rất bất mãn, tâm lý nàng thấp thỏm bất an, ẩn ẩn cảm giác được chuyện hôm nay có chút không hay…
“Rốt cuộc cậu muốn làm cái gì?” Hùng Văn Bân không quản Dương Lệ Lệ đang ngồi đằng sau, ép thấp giọng, trực tiếp chất vấn: “Chẳng lẽ cậu không biết Đới Nghị là con trai trưởng ban tổ chức tỉnh ủy Đới Nhạc Sinh? Cậu làm thế này chỉ khiến Đàm bí thư càng thêm bị động!”
“Nói thế này, Đàm bí thư cũng đoán rằng chuyện này là do tôi giở trò?” Thẩm Hoài không nhìn khuôn mặt âm trầm của Hùng Văn Bân, cầm thuốc lên châm, lại đem gạt tàn và bật lửa cho Hùng Văn Bân.
“Trước khi qua đây với tôi, Hàm Học Đào đã gọi điện cho Lưu Thành Quốc. Lưu Thành Quốc rất cứng rắn, kiên trì không chịu giao người cho phân cục thành bắc xử lý, tôi nghĩ hắn phải có chỗ dựa nào đó…” Hùng Văn Bân rút ra một điếu thuốc, châm lửa; tuy hắn đoán sau lưng chuyện này có bóng dáng Thẩm Hoài, nhưng lại đoán không ra mục đích Thẩm Hoài là gì?
Lúc này, từ bên kia đường Hàm Học Đào đã đuổi tới. Hắn không nhìn sang tình cảnh bên này, trực tiếp chen vào trong đám người, khống chế không để cục diện ác hóa thêm.
Nhìn Chu Minh, Phan Thạch Hoa cũng theo xuống từ trong xe cảnh sát, Thẩm Hoài nhíu mày lại.
Hùng Văn Bân rất thiện quan sát cử chỉ người khác, thấy Thẩm Hoài nhăn mày, biết hắn đang nghĩ gì, nói: “Phân cục thành bắc đã liên hệ với phân cục Đường Ấp yêu cầu thỏa hiệp trước. Phân cục Đường Ấp liền báo cáo lại cho Phan Thạch Hoa… Tôi, Chu Minh và Phan Thạch Hoa lúc đó đang cùng ăn cơm…”
“Sắp 12 giờ đến nơi rồi, quan hệ giữa lão Hùng anh với Phan khu trưởng thân mật thật đấy!” Thẩm Hoài nhớ đến những chuyện mà Phan Thạch Quý, Phan Thạch Hoa làm sau lưng mình, liền nhịn không nổi châm chọc Hùng Văn Bân một câu. Biết Hùng Văn Bân đã không còn là người thà bị đá ra xa xa cũng sẽ không khuất phục hiện thực trước kia nữa…. Thầm nghĩ, nếu không phải mượn thân phận “Thẩm Hoài” sống tiếp, liệu bản thân có thể chống đỡ bao lâu trước xã hội tàn khốc này?
Nghĩ đến đây, oán khí trong lòng Thẩm Hoài đối với Hùng Văn Bân nhẹ đi không ít. Bây giờ hắn đã mang thân phận con cháu Tống gia, ở địa phương có thể siêu nhiên, ngạo mạn mà nhìn hết thảy, tự nhiên cũng có thể xem đám Phan Thạch Hóa như phân thổ, tự nhiên có thể xem mạng lưới quan hệ của thế lực địa phương như vải mỏng, nhưng Hùng Văn Bân lại không khả năng siêu thoát được như vậy, phong quang từ cái ghế phó chánh văn phòng của hắn rốt cuộc là nhờ Đàm Khải Bình mà được.
Thẩm Hoài vốn định tâm sự đôi điều với Hùng Văn Bân, nhưng lúc này Phan Thạch Hoa đứng bên đường đối diện đang dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn sang bên này, khiến lửa giận trong đầu Thẩm Hoài khó mà ức chế, ngữ khí với Hùng Văn Bân cũng không mềm mại như trước, trông ra ngoài cửa xe, nói: “Nếu Phan khu trưởng đã có mặt, cứ để hắn trực tiếp ra lệnh là được. Rốt cuộc Mai Khê vẫn phải tiếp nhận sự lãnh đạo từ khu Đường Ấp, nghiệp vụ của đồn công an Mai Khê, tất nhiên cũng phải tiếp nhận sự chỉ đạo của phân cục tuyến trên…”
Đây là lần thứ hai Dương Lệ Lệ nhìn thấy Thẩm Hoài và Hùng Văn Bân ở cùng một chỗ, không ngờ không khí sẽ lạnh lẽo, đè nén thế này, cũng không ngờ sự tình hôm nay lại kinh động nhiều nhân vật lớn đến thế. Song nhớ lại thân phận Đới Nghị, thắc mắc trong lòng Dương Lệ Lệ liền vơi đi nhiều.
Thấy lời lẽ Thẩm Hoài bắt đầu cứng rắn, trong lòng Hùng Văn Bân than khổ không ngừng.
Phan Thạch Hoa là đứa thiện ở luồn cúi, từ đáy lòng Hùng Văn Bân không ưa thích con người này; nhưng Đàm Khải Bình quyết định dùng Phan Thạch Hoa, hơn nữa đoạn thời gian này Phan Thạch Hoa lại khắc ý lấy lòng đám nhân mã trong Đàm hệ, với người dựa dẫm vào Đàm Khải Bình như hắn, không hề có lập trường để cự người ngàn dặm như vậy.
Trong khi đó Chu Minh không cam tâm chậm rãi leo lên trong hệ thống kế ủy, hắn muốn thông qua Phan Thạch Hoa để điều về làm lãnh đạo hương trấn dưới Đường Ấp, Đường Phố hoặc khu thuộc cục khác, nên đoạn thời gian này đi lại rất gần với Phan Thạch Hoa. Hắn làm bố vợ, không biết nên ủng hộ hay không ủng hộ mới tốt nữa?
Quan trường nói trắng ra là một tấm lưới, trừ dệt vào trong đó, hắn còn có thể giãy dụa ra sao? Có thể thanh cao ư? Có gần gần mực mà không đen ư?
Nghĩ đến đây, tâm lý Hùng Văn Bân đầy đắng chát, không cách nào nói rõ hết thảy với Thẩm Hoài được. Trong mắt hắn, Thẩm Hoài là công tử thế gia ngạo mạn khinh người, sao có thể hiểu nỗi chua xót của những người xuất thân từ tầng đáy, từng bước từng bước bò lên như mình?
“Nếu đã biết cậu có nhúng tay vào chuyện này, tất nhiên vẫn phải tôn trọng ý kiến của cậu!” Hùng Văn Bân nói, không phải hắn không muốn trừ đi nhọt độc như Vương Tử Lượng, nhưng sự tình liên quan tới con trai trưởng ban tổ chức tỉnh ủy, nếu không muốn để Đàm Khải Bình “khó xử” với Đới Nhạc Sinh, có chút việc tất cần phải thỏa hiệp, có chút việc không thể để Thẩm Hoài tùy ý làm loạn được.
“Nếu bỏ thân phận Đới Nghị sang một bên…” Thẩm Hoài nhìn khói thuốc mù mịt trong xe, hỏi Hùng Văn Bân: “Nếu hôm nay lão Hùng anh liên tục gặp hai người chạy đến cầu cứu, một là giám đốc Dương đang ngồi sau, một là cô thiếu nữ bị hại; nói cho anh biết rằng một cô gái mới đầy 16 tuổi sắp bị người ta cưỡng bách đi bán dâm, lão Hùng, anh sẽ làm thế nào?”
“Cậu có thể xử lý càng sách lược một chút mà.” Hùng Văn Bân nói: “Không cần thiết phải làm lớn chuyện đến mức khó thu thập như thế này.”
“Lúc tôi biết chuyện thì Vương Tử Lượng đã sai đệ tử đi bắt người. Đương nhiên tôi có thể càng sách lược hơn một chút. Có điều tôi lại nghĩ, một tên tiểu lưu manh dựa vào đút tiền cho công an mà bò lên thì có tư cách gì để tôi dùng sách lược?” Thẩm Hoài cười lạnh, nói tiếp: “Con trai Đới Nhạc Sinh không tu dưỡng đạo đức cho tốt, chứ nào phải tôi cố ý nắm chuôi cầm hắn đâu. Nếu hắn biết chuyện này là do tôi làm thì cứ để hắn tới mà cắn!”
Nghe Thẩm Hoài ăn nói ngang ngược như vậy, Hùng Văn Bân cười đắng chát, nói: “Cậu vỗ vỗ mông đít bỏ đi là xong, không ai có thể làm gì được cậu, cậu cũng không cần bận tâm sẽ lớn chuyện đến mức khó mà thu thập.. Nhưng cuối cùng vẫn phải có người đứng ra thu dọn, đúng không?”
Thẩm Hoài biết Đàm Khải Bình muốn chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không, không muốn kích hóa mâu thuẫn. Đêm nay hắn chỉ là kẻ chấp hành ý chí của Đàm Khải Bình, tiếp tục tranh chấp với hắn cũng vô dụng. Hơn nữa Phan Thạch Hoa, Hàm Học Đào đồng thời có mặt ở hiện trường, bọn hắn nhất định muốn sự tình tuân theo ý chí của mình, hắn cũng vô kế khả thi.
Thẩm Hoài nghĩ nghĩ, nói: “Được rồi, tôi cũng không muốn tranh chấp với anh, chẳng qua anh và Đàm bí thư muốn tình hình dễ giải quyết hơn một chút thôi chứ gì, tôi phối hợp với bọn anh…”
Hùng Văn Bân nhíu mày càng chặt, hắn không tin đứa kiêu ngạo bất thuần như Thẩm Hoài sẽ dễ dàng khuất phục, nhưng Thẩm Hoài ra vẻ bực tức đẩy cửa xuống xe, chạy thẳng đến trước cửa Anh Hoàng, hắn đành phải xuống xe theo.
Truyện khác cùng thể loại
21 chương
27 chương
137 chương
156 chương
137 chương