Phong Khí Quan Trường

Chương 168 : Mê hoặc

“Không gọi Lý Phong đến hỏi xem sự tình thế nào à?” Tôn Á Lâm thấy Thẩm Hoài chỉ mắng mấy câu rồi thôi, hơi ngạc nhiên hỏi. Thẩm Hoài lắc lắc đầu, nói: “Quản lý trị an là công tác Lý Phong được phân quản, có điều bên này thuộc về thôn Tôn gia, không nằm trong phạm vi nội trấn, người làm lại là cán bộ trong thôn, chắc không liên quan gì nhiều đến Lý Phong.” Thẩm Hoài cũng không chắc chuyện này liệu có liên quan đến Lý Phong hay không. Lúc này ông ta hẳn đang ăn cơm ở chỗ nào đó, xách hắn đến đây. Nếu không có quan hệ, tự nhiên là oan uổng người tốt, bị kêu đến quát đi trong bụng cũng không thoải mái. Nếu thực sự liên quan, chẳng lẽ đương chúng trách mắng hắn, hay là bao che kiểm điểm nội bộ? Nói thế nào đi nữa thì Lý Phong cũng là phó bí thư trấn đảng ủy. Thẩm Hoài thật muốn làm rõ việc này, trước nên tìm người hỏi kỹ, chứ không nên trực tiếp gọi đến chất vấn; đây gọi là “quan quan tương hộ, nội bộ đoàn kết.” Không như vậy, công tác trên thị trấn sẽ rất khó làm. “Thật không biết Thẩm bí thư lại đến quán tôi ăn cơm, không nhận ra ngài, đúng là tôi mù mắt. Có chỗ nào không phải mong anh bỏ quá cho.” Lúc này Tôn hồ tử cũng xum xoe chạy lại bồi lễ: “Để tôi dọn chỗ trong này, cảm phiền Thẩm bí thư đợi một lát….” “Không cần phiền hà thế đâu, bọn tôi ăn ngoài này là được rồi.” Thẩm Hoài thấy thực khách ở gian trong ngồi chật cả phòng, không thể không đứng lên nói: “Đúng là thị trấn có yêu cầu chỉnh đốn những hộ kinh doanh hai bên đường, cũng hy vọng các hộ kinh doanh hiểu và phối hợp, đây là chuyện mà mọi người cần tề tâm hợp lực mới thành, kiến thiết Mai Khê càng văn minh, tăng thêm mỹ quan đô thị. Có điều với công tác chỉnh đốn, chúng tôi đều có hạn độ rất nghiêm ngặt, ở ngoài nội trấn, chỉ cần hộ kinh doanh không lấn chiếm lòng lề đường, không trở ngại giao thông, dọn dẹp vệ sinh sạch sẽ, những điều này trong pháp quy của quốc gia đều có yêu cầu. Ngoài ra thị trấn không có yêu cầu gì càng cao. Quán Miêu Nhi làm những điểm này rất tốt, cán bộ tuyến dưới có hơi hà khắc, cũng là bởi thị trấn không phổ biến chu đáo, nếu nói xin lỗi thì người xin lỗi là tôi mới đúng…” Lúc nói những lời này, Thẩm Hoài còn phải bắt tay đầy dầu mỡ của Tôn hồ tử để an ủi, nói đến mức quần chúng vây xem hoan nghênh không thôi, còn oán thán cán bộ dưới thôn quá không hiểu chuyện. Thẩm Hoài không muốn bữa cơm bị quấy rầy, chỉ vào người phụ nữ trung niên oán thán lớn tiếng nhất, nói: “Ừ, chuyện chị phản ánh tôi đang nghe, chị gọi là gì, sự tình cụ thể liên quan đến những ai, chị có thể nói rõ với tôi được không?” Người phụ nữ trung niên kia nghe thấy Thẩm Hoài muốn hỏi tên mình, vội khoát tay nói: “Tôi chỉ tùy tiện nói thế thôi, chứ không chỉ cụ thể ai cả…” Nói rồi vội lách vào đám đông trốn đi. Đám quần chúng vây xem thấy hết chuyện, dần dần tán đi. Thẩm Hoài vốn không định dọn vào nhà trong, nhưng càng không muốn thành “thú quý hiếm” cho mọi người chỉ trỏ ở bên ngoài, thấy bên trong có người tính tiền, liền dời đồ ăn thức uống vào. Ăn cơm xong, năm người cả rượu cả thức ăn cộng lại mới mất 70 đồng, ông chủ còn chối từ mấy lần, cuối cùng Thẩm Hoài phải nháy mắt để Chu Lập đứng ra trả tiền. Lúc trở về, thấy Chu Lập hơi trầm mặc, Thẩm Hoài nhíu mày, hỏi: “Anh biết chuyện vừa rồi rốt cuộc là thế nào à? Cứ nói với tôi, nếu Mai Khê có chuyện gì bất bình, tôi còn đủ sức để quản.” Vừa rồi thấy Thẩm Hoài dễ dàng thả phó bí thư thôn Tôn gia đi, Chu Lập còn tưởng hắn không muốn thâm cứu việc này. Giờ nghe Thẩm Hoài nói vậy, mới biết đấy là do tính cẩn thận của hắn sai khiến, không muốn sa vào bị động khi chưa hiểu rõ tình hình. “Ông chủ quán cơm Tôn hồ tử ấy không phải người quê ở Mai Khê, thời trẻ xuống nông thôn rèn luyện, đến sau người trong nhà bị tai nạn chết cả, ông ta mới không về lại thành phố nữa, mà thành gia lập thất tại Mai Khê.” Chu Lập nói: “Vợ Tôn hồ tử cũng không phải người trong thôn, nên tự nhiên cũng không có đất để xây nhà. Ba gian phòng mà ông ta dùng làm tiệm cơm bây giờ, vốn trước đây dùng 700 đồng mua lại của thôn, nhưng không có thủ tục chính thức. Đường công lộ Ha Mai sắp được mở rộng, ba gian phòng ấy sau khi dỡ bỏ có thể được đổi bằng một cửa hàng ngay mặt đường. Nghe nói có người muốn chiếm ba gian kia, tiền đề phải là đuổi cả nhà Tôn hồ tử đi…” Chu Lập là người rất tùy hòa, hay đến mấy quán dân dã thế này ăn cơm, cũng thường tìm chủ quán tán gẫu. Bởi thế mới biết rất nhiều sự tình mà cán bộ hương trấn bình thường không nghe được, liền đem tình hình của Tôn hồ tử kể lại với Thẩm Hoài. Thẩm Hoài chủ trương mở rộng công lộ Hạ Mai, cải tạo thành đường công lộ đạt tiêu chuẩn thành thị, chứ không chỉ trải một lớp nhựa đường lên mặt đường cũ là xong việc. Sau khi mở rộng, mặt đường sẽ gấp đôi trước đây. Với phương án hiện tại, sẽ giữ nguyên mặt bắc, dỡ bỏ mặt nam, hướng sâu vào trong 30m đều bị dỡ hết. Nếu chiếu theo phương án này, quán Miêu Nhi của Tôn hồ tử nằm ngay trong phạm vi phải dỡ dời. Đối với phòng ốc ven đường bị cưỡng chế dỡ dời, điều kiện đền bù là dỡ nhà thì đền nhà, dỡ quán thì đền quán, một trả một, cứ thế mà làm. Tuy ba gian phòng của Tôn hồ tử kề khu nội trấn, nhưng nếu tính nghiêm túc thì không được coi là cửa hàng kinh doanh, song chỉ cần có đủ giấy phép công thương đầy đủ, cho dù không bồi thường theo tiêu chuẩn hộ kinh doanh, thì cũng được đền bù một khối đất tương đương ngay mặt đường sau khi cải tạo. Ba gian này của Tôn hồ tử phải chừng 100m2, trên thực tế khi được đền bù đất đủ để xây lại một tòa nhà hai tầng, diện tích kinh doanh có thể tăng gấp đôi. Chỉ cần cho thuê thôi, tiền lời thu được sẽ không kém hơn mở hàng quán bình thường, bởi thế giá trị không hề mọn. Giá đất mặt đường ở thị trấn Mai Khê không tính là cao, chỗ đắc địa nhất là ngã ba giao giữa công lộ Hạ Mai và phố Học Đường cũng chỉ 2500 đồng/m2; đến mép biên thị trấn còn chỉ chừng 1400-1500 đồng/m2. Dù thế, giá trị đất được đền bù của ba gian này cũng phải chừng 300.000. Ở nông thôn đó không hề là số tiền nhỏ, là một khoản khiến rất nhiều kẻ thèm thuồng. Tôn hồ tử là dân ngụ cư, không có chỗ đứng gì trong thôn Tôn gia, lúc trưa mua đất cũng không có thủ tục chính thức, có người vì 300.0000 nên tới bắt nạt hắn cũng là lẽ thường. Thẩm Hoài không ngờ chuyện mở rộng công lộ Hạ Mai còn chưa được quyết định, những người ở dưới đã tính nhân cơ hội phát tài, chỉ gật gật đầu với Chu Lập nói: “Tôn hồ tử không có thủ tục chuyển quyền sở hữu đất chính thức, nhưng rốt cuộc là giao tiền mua đất, lại đã ở bao nhiêu năm nay rồi. Hôm sau anh tạt qua chỗ này, để hắn đến thôn nói rõ tình hình, xin xác minh rồi lên thị trấn làm đủ thủ tục, tôi sẽ gọi điện cho bí thư thôn Tôn gia để truy hỏi việc này…” Chu Lập gật gật đầu, bồi Thẩm Hoài, Tôn Á Lâm về nhà cũ để lấy xe. Xe Chu Lập dừng ở trên đường mặt sau nhà, liền cùng hai giám đốc thi công kia lái xe đi trước. Tôn Á Lâm uống hơi nhiều rượu, mới đầu chưa có cảm giác gì, chạy về nhà cũ, hơi rượu bắt đầu ngấm, mặt đỏ hồng cả lên, đi đường lảo đảo, bước chân đứng cũng không vững. Thấy bộ dáng Tôn Á Lâm như vậy, Thẩm Hoài bèn đòi chìa khóa xe nàng: “Đi xe cô thôi, phòng lát nữa cô nôn trong xe tôi thì khốn, chìa khóa xe cô để ở đâu?” Tôn Á Lâm không giống phụ nữ bình thường hay mang theo túi xách, nàng dựa vào thân xe, luồn tay vào túi quần định lấy chìa khóa, nhưng đầu óc cứ lâng lâng, mắt hoa cả lên, hỏi: “Sao rượu này mau say vậy, tôi chạy về mà chẳng có cảm giác gì cả.” “Hoa Lộ nhà Tôn hồ tử tự ủ, không kém hơn rượu Đình Hồ 50 độ chút nào đâu, còn cất kỹ gần một năm mới uống. Rượu vào miệng vừa thơm lại ngọt, nhưng số độ lên tới 5-60 độ, cô uống nãy giờ hơn nửa cân rồi, còn đứng vững mới là lạ!” Thẩm Hoài nói. “Anh không nhắc tôi, hại tôi say lướt khướt thế này, anh phải phụ trách đưa tôi về!” Được, có nói lý với tửu quỷ cũng vô ích, Thẩm Hoài bèn vươn tay tự mình tìm chìa khóa. Có điều túi quần dài của Tôn Á Lâm vừa nhỏ lại hẹp, Thẩm Hoài chỉ thọc được 2 ngón tay vào, mà cả người nàng cơ hồ sấp lên cửa xe, mông đít vểnh ra sau, khiến túi quần banh càng chặt. Qua lớp vải bạc bạc, ngón tay Thẩm Hoài có thể cảm nhận rõ bờ mông đàn hồi, mềm rụn của nàng. Hắn vốn không có túy ý, nhưng đút tay vào lại không tránh khỏi cảm giác mê ly. Mãi mà không móc được chìa khóa ra, Tôn Á Lâm lại bị hắn cào mông đến phát ngửa, nhịn không nổi vặn eo, quay mình nhìn thẳng vào mặt hắn, hỏi: “Không phải anh đang cố ý giở trò với tôi đấy chứ…” Dù có cố ý giở trò Thẩm Hoài cũng nhất quyết không chịu thừa nhận, nhíu mày nói: “Cảm giác chẳng ra làm sao, không có gì hứng thú cả, cô nhanh lấy chìa khóa ra đây…” Tôn Á Lâm móc chìa khóa ra đưa cho Thẩm Hoài, hai người chui vào xe, Tôn Á Lâm hơi ngà ngà, sát lại bên người Thẩm Hoài, hỏi: “Trước đây anh hơi thích tôi đúng không?” “Cho dù cô không thích phụ nữ đi nữa thì cũng là chị họ tôi, thảo luận vấn đề này hình như không thích hợp a?” Thẩm Hoài thấy Tôn Á Lâm bắt đầu nói nhảm, thực không biết có phải say hay không mà lại nói tới chủ đề này. “Được rồi, tôi cũng không tin anh có thể làm bộ cả đời?” Tôn Á Lâm ngồi lại ngay ngắn xuống ghế, nhưng túy ý trên mặt chưa đi, thần thái trong mắt hệt như câu trả lời vừa rồi của Thẩm Hoài sẽ khiến nàng khinh hắn một đời. Thẩm Hoài nhịn không nổi vỗ vỗ trán, thì ra Tôn Á Lâm vẫn chưa chấp nhận sự thay đổi của “hắn”, mới cố ý dùng “sắc dụ”, muốn thăm dò hắn có còn là “hắn” trước đây hay không, đúng là hết cách! “Lật xem” ký ức của Thẩm Hoài trước đây, lúc đó “hắn” mới đến đất Pháp, không có ai là người thân quen, đối với thiếu nữ duy nhất có thể tiếp xúc khi ấy, lại mỹ lệ nhường kia, nảy sinh ra tình cảm xung động buổi thiếu niên là điều khó tránh khỏi. Chẳng qua, tuy Thẩm Hoài bị ảnh hưởng của “hắn” trước đây, nhưng nhân cách được chồng thêm ấy rốt cục không nhiều, thế nên tình cảm với người chị họ này cũng đạm. Về đến nhà hàng Chử Cốc, Tôn Á Lâm đã ngủ say như chết, Thẩm Hoài phải lôi nàng kéo về phòng. Tôn Á Lâm xiêu xiêu vẹo vẹo sấp trên giường, quần áo xộc xệch, một góc sơ mi bị lật lên, lộ ra phiến da trắng nõn như tuyết. Bộ mông được chiếc quần jean màu lam nước biển bó chặt, căng tròn như vầng nguyệt, đôi chân thon dài giang ra, không chút che lấp hiển hiện trước mặt, tâm tạng Thẩm Hoài không khỏi gia tốc: Mỹ nhân thế này, đúng là khiến tâm hồn người ta dễ rung động a! Thẩm Hoài cởi giày giúp Tôn Á Lâm, thấy nàng còn không có phản ứng, nhịn không nổi ngồi lại gần, vỗ lên mông căng tròn một cái, cuối cùng hơi ngại khi giở trò trong lúc người ta đang ngủ say, nói: “Tôi đi đây…” Rồi đem điện thoại, chìa khóa xe, túi xách của nàng ném lên tủ đầu giường, xoay người bước ra khỏi phòng. Cửa phòng vừa đóng sập lại, Tôn Á Lâm đã lật ngửa mình, tự lẩm nhẩm: “Đứa này đổi tính thật à?”